Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận
Nhốn Nháo (2)
Kim Thiên Dã Mạc Ngư
2024-10-03 21:44:45
Editor: Hye Jin
_____________
"Hừ, cái loại tiện nhân như mẹ cô làm chuyện bẩn thỉu hơn nhiều, không bẩn sao mà quyến rũ đàn ông, trèo lên giường chồng người ta, phá hoại gia can nhà người khác!
"Tôi nói cho các người biết, từ cái ngày các người làm ra chuyện bẩn thỉu đó, tất cả hậu quả đều do các người gánh chịu. Xúc phạm, chửi bới, con đường này hãy còn dài, các người dù có quỳ xuống cũng phải đi hết con đường đó cho tôi!" Ánh mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt của ba người, lộ ra một cười tà ác.
"Những ngày tốt đẹp như thế này còn nhiều lắm, bây giờ đã chịu không nổi, sau này phải làm sao đây, mau chóng thích ứng đi."
"Đau khổ trên người tôi các người phải chịu gấp đôi, tôi mới hả dạ được!"
Nam Thu Thời phát tiết một trận, tâm trạng tốt hơn nhiều. Cô muốn đến bệnh viện dạo một vòng, tận mắt thấy tên cặn bã kia nằm trên giường bệnh sống không bằng chết.
Đóng cửa cái rầm rời khỏi nhà, để lại ba người ở nhà tức giận ôm ngực.
Sắc mặt của Nam Vĩ Bân tức giận, mặt ông như cái bảng pha màu, đối với việc Nam Thu Thời liên tục đâm vào nỗi đau của ông, trong lòng càng thêm oán hận.
Sau đó không màng đến việc Trần Thúy Phân gây chuyện, ông vung tay bỏ đi đến nhà xưởng.
Nam Vĩ Bân và anh vợ làm cùng một nhà máy, lúc đi làm ông cố ý ghé sang phân xưởng của anh vợ một chuyến, phát hiện anh ta xin nghỉ không đến, thì ra tình hình nghiêm trọng đúng như mẹ Trần nói.
Có lẽ tan làm ông cũng phải đi thăm, tỏ chút thành ý.
Không khỏi nhớ lại mấy ngày trước mẹ Trần nói, nếu anh vợ có thể thăng lên phó chủ nhiệm, đúng là có lợi cho ông, biết đâu lại được thăng tiến.
Ông đã mấy năm rồi không được tăng lương, lần cuối cùng là thăng lên thợ kỹ thuật cấp 1, bị đè ép đến chết.
Phải có người bên trên mới dễ thở hơn được.
Còn một phương diện khác, con gái ruột của ông quá không ra gì, vẫn là gả đi thì hơn, như vậy có người quản lý nó, nó sẽ không ra ngoài gây chuyện được nữa.
...
Đến khi Nam Thu Thời đến bệnh viện hỏi thăm phòng bệnh của Trần Cường đã gần trưa rồi, trong phòng bệnh chỉ có mẹ Trần.
Nam Thu Thời đứng ngoài cửa, qua lớp cửa kính nhìn Trần Cường nằm trên giường bệnh được băng bó kín mít, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, chết thì dễ dàng quá, cứ như thế này hai chân đều treo lên, sống không bằng chết mới tốt.
Cô đã hỏi thăm rồi, hai chân của Trần Cường cho dù có lành đi chăng nữa, đi đứng vẫn còn chút tật, hơi khập khiễng.
Quan trọng nhất là nhiều người biết khi hắn được đưa đến bệnh viện trong tình trạng trần truồng, danh tiếng bại hoại không nói, cơ thể tàn tật luôn.
Đây mới là cái kết tốt cho hắn.
Còn về việc tại sao người nhà họ Trần không phát hiện Trần Cường mất tích ngay tối hôm qua, đơn giản bởi vì hắn thường xuyên ở ngoài quậy phá, về muộn là chuyện thường, người nhà đã quen rồi.
Lúc đi ngủ thấy hắn chưa về, tưởng rằng tối hôm qua cũng như bình thường ở bên ngoài chơi không chịu về.
Điều này dẫn đến việc người đầu tiên phát hiện Trần Cường không phải là người nhà họ Trần mà là cư dân ở khu vực gần đó, còn quen biết với Trần Cường.
Không chỉ báo cảnh sát mà còn giúp truyền đi khắp nơi. Có người truyền tin, nhà họ Trần mới biết.
Trong phòng bệnh Trần Cường đã tỉnh lại, đang nổi điên, mặt mũi miệng bầm dập, không thể mở miệng, chỉ có thể tức giận đập giường.
Mẹ Trần ở bên cạnh lau nước mắt an ủi mà không ăn thua, chỉ nhận được lời trách móc của cháu trai.
Trần Kiến Nghiệp thì đang ở đồn cảnh sát tìm hiểu tình hình, chị dâu Trần ở nhà chuẩn bị đồ dùng cho con trai nhập viện.
Cả nhà nhốn nháo.
_____________
"Hừ, cái loại tiện nhân như mẹ cô làm chuyện bẩn thỉu hơn nhiều, không bẩn sao mà quyến rũ đàn ông, trèo lên giường chồng người ta, phá hoại gia can nhà người khác!
"Tôi nói cho các người biết, từ cái ngày các người làm ra chuyện bẩn thỉu đó, tất cả hậu quả đều do các người gánh chịu. Xúc phạm, chửi bới, con đường này hãy còn dài, các người dù có quỳ xuống cũng phải đi hết con đường đó cho tôi!" Ánh mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt của ba người, lộ ra một cười tà ác.
"Những ngày tốt đẹp như thế này còn nhiều lắm, bây giờ đã chịu không nổi, sau này phải làm sao đây, mau chóng thích ứng đi."
"Đau khổ trên người tôi các người phải chịu gấp đôi, tôi mới hả dạ được!"
Nam Thu Thời phát tiết một trận, tâm trạng tốt hơn nhiều. Cô muốn đến bệnh viện dạo một vòng, tận mắt thấy tên cặn bã kia nằm trên giường bệnh sống không bằng chết.
Đóng cửa cái rầm rời khỏi nhà, để lại ba người ở nhà tức giận ôm ngực.
Sắc mặt của Nam Vĩ Bân tức giận, mặt ông như cái bảng pha màu, đối với việc Nam Thu Thời liên tục đâm vào nỗi đau của ông, trong lòng càng thêm oán hận.
Sau đó không màng đến việc Trần Thúy Phân gây chuyện, ông vung tay bỏ đi đến nhà xưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Vĩ Bân và anh vợ làm cùng một nhà máy, lúc đi làm ông cố ý ghé sang phân xưởng của anh vợ một chuyến, phát hiện anh ta xin nghỉ không đến, thì ra tình hình nghiêm trọng đúng như mẹ Trần nói.
Có lẽ tan làm ông cũng phải đi thăm, tỏ chút thành ý.
Không khỏi nhớ lại mấy ngày trước mẹ Trần nói, nếu anh vợ có thể thăng lên phó chủ nhiệm, đúng là có lợi cho ông, biết đâu lại được thăng tiến.
Ông đã mấy năm rồi không được tăng lương, lần cuối cùng là thăng lên thợ kỹ thuật cấp 1, bị đè ép đến chết.
Phải có người bên trên mới dễ thở hơn được.
Còn một phương diện khác, con gái ruột của ông quá không ra gì, vẫn là gả đi thì hơn, như vậy có người quản lý nó, nó sẽ không ra ngoài gây chuyện được nữa.
...
Đến khi Nam Thu Thời đến bệnh viện hỏi thăm phòng bệnh của Trần Cường đã gần trưa rồi, trong phòng bệnh chỉ có mẹ Trần.
Nam Thu Thời đứng ngoài cửa, qua lớp cửa kính nhìn Trần Cường nằm trên giường bệnh được băng bó kín mít, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, chết thì dễ dàng quá, cứ như thế này hai chân đều treo lên, sống không bằng chết mới tốt.
Cô đã hỏi thăm rồi, hai chân của Trần Cường cho dù có lành đi chăng nữa, đi đứng vẫn còn chút tật, hơi khập khiễng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan trọng nhất là nhiều người biết khi hắn được đưa đến bệnh viện trong tình trạng trần truồng, danh tiếng bại hoại không nói, cơ thể tàn tật luôn.
Đây mới là cái kết tốt cho hắn.
Còn về việc tại sao người nhà họ Trần không phát hiện Trần Cường mất tích ngay tối hôm qua, đơn giản bởi vì hắn thường xuyên ở ngoài quậy phá, về muộn là chuyện thường, người nhà đã quen rồi.
Lúc đi ngủ thấy hắn chưa về, tưởng rằng tối hôm qua cũng như bình thường ở bên ngoài chơi không chịu về.
Điều này dẫn đến việc người đầu tiên phát hiện Trần Cường không phải là người nhà họ Trần mà là cư dân ở khu vực gần đó, còn quen biết với Trần Cường.
Không chỉ báo cảnh sát mà còn giúp truyền đi khắp nơi. Có người truyền tin, nhà họ Trần mới biết.
Trong phòng bệnh Trần Cường đã tỉnh lại, đang nổi điên, mặt mũi miệng bầm dập, không thể mở miệng, chỉ có thể tức giận đập giường.
Mẹ Trần ở bên cạnh lau nước mắt an ủi mà không ăn thua, chỉ nhận được lời trách móc của cháu trai.
Trần Kiến Nghiệp thì đang ở đồn cảnh sát tìm hiểu tình hình, chị dâu Trần ở nhà chuẩn bị đồ dùng cho con trai nhập viện.
Cả nhà nhốn nháo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro