Vũng Nước Đục

Đánh dấu

Lạc Hồi

2024-07-21 16:33:35

Khi đưa Liễu Phường về nhà là đã gần một giờ.

Tôi không ngờ được việc Liễu Viên đột ngột gọi điện đến khiến tâm trạng Liễu Phường lại lần nữa mất kiểm soát. Lúc dìu Liễu Phường xuống xe tôi nhìn thấy xe của Châu Bạc Tân đang đỗ ở phía xa, không biết Liễu Phường có nhìn thấy không.

Tối nay tôi không thể đến chỗ của Châu Bạc Tân được.

Nghĩ tới đây tôi gần như cảm nhận được trái tim mình co rút lại, nhói lên từng cơn, vừa cảm thấy khó chịu vừa cảm thấy mờ mịt, cố gắng chống đỡ đến giữa trưa như vậy chợt có cảm giác muốn sụp đổ. Sau khi vào cửa tôi muốn dìu Liễu Phường về phòng ngủ nhưng chợt bị bà giữ cổ tay lại.

Đôi mắt đó nhìn tôi, ánh mắt ấy rất giống ánh mắt vào ngày Liễu Phường nâng mặt tôi lên và nói "con của mẹ, con vô tội biết bao", bà lắc đầu, khẽ nói với tôi, "Mẹ thấy rồi... đi tìm thằng bé đi, mẹ ở một mình được mà."

Tôi suýt thì bật khóc, "Con không đi, con ở với mẹ."

"Tiểu Lễ." Liễu Phường đỡ tôi ngồi xuống sô pha, nói một câu mà phải thở hổn hển mấy lần mới có sức nói tiếp, "Mẹ không muốn làm ảnh hưởng đến con, di truyền bệnh tâm thần phân liệt cho con mẹ cũng không dám nghĩ đến việc này, đúng là tội ác tày trời. Là bởi vì mẹ nên con mới phát bệnh mà, đúng chứ? Con không thể sống chung với mẹ được, chuyển đến sống với Châu Bạc Tân đi. Trước đây thằng bé bảo mẹ không chăm sóc tốt được cho con khiến mẹ vẫn luôn không thích nghe, nhưng thật ra thằng bé nói đúng."

"Mẹ thích tự xưng là "mẹ" với con thật ra là vì mẹ cắn rứt lương tâm, biết mình không xứng để làm mẹ của con; mẹ luôn rất ích kỷ đưa con về nhà họ Liễu, muốn bọn họ đều nhìn thấy con, con mới là cháu trai của nhà họ Liễu, không thừa nhận con nhưng sẽ không thể nào không biết đến con. Thật ra đều là vì chính bản thân mẹ, mẹ ích kỷ, là mẹ sai rồi, mẹ không yêu con được nhiều như thằng bé, Trần Lễ."

"Mẹ nhát gan nhiều năm như vậy, năm nay đã bốn mươi mốt tuổi nhưng vẫn thường cảm thấy mình đang hai mươi hai tuổi, lúc hai mươi hai tuổi vẫn chưa xảy ra chuyện đó nhưng vừa nhìn thấy con lớn thế này mẹ biết chuyện đó đã xảy ra rồi, mẹ cũng không còn ở độ tuổi hai mươi hai nữa, chuyện can đảm nhất mẹ từng làm chính là biết con không phải con của Trần Chí Viễn nhưng vẫn sinh con ra, nhưng mẹ không bảo vệ được con, mẹ xin lỗi."

"Mẹ sẽ đi báo cảnh sát, dù là có chứng cứ hay không, cũng mặc kệ kết quả ra sao mẹ vẫn sẽ đi báo cảnh sát, đây là chuyện hữu ích cuối cùng mẹ có thể làm được."

Gần đây tôi đã nghe rất nhiều từ "xin lỗi" đến nỗi tôi nghe thấy mấy từ này là buồn nôn.

Thật sự cảm thấy buồn nôn, tôi đưa tay bụm miệng nhịn xuống cảm giác muốn nôn và cơn đau dạ dày. Tôi muốn cúi gập người xuống nhưng sợ Liễu Phường phát hiện nên chỉ đành đứng im tại chỗ.

Liễu Phường đẩy nhẹ tôi, "Đi đi."

Lúc ra ngoài thật ra tôi có hơi ngây ngẩn, đứng nghệch ra ở trước cửa một lúc, khi đi ra mới nhìn thấy Châu Bạc Tân đang đứng bên cạnh xe, trong tay cầm điều thuốc.

Sau khi anh nhìn thấy tôi thì tay anh lại vô thức định ấn lên cửa xe nhưng chợt khựng lại, đi vài bước đến bên cạnh thùng rác để dập rồi ném vào. Tôi suýt phì cười, môi cong lên, bước đi nhanh hơn. Giữa ban ngày ban mặt, hôm nay trời ấm hơn dự kiến nên không cần mặc áo phao, mặt trời treo trên đỉnh đầu. Một quả cầu ánh sáng rất lớn vừa vàng vừa trắng treo trên đó, ấm áp vui vẻ.

Tôi tiến đến ôm anh, lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau dưới ánh mặt trời.

Trên đường về biệt thự tôi ngủ thiếp đi, nằm mơ thấy một giấc mơ rất ấm áp và buồn bã.

Tôi mơ thấy tôi bị mắc kẹt trên đồng băng với một con chim cánh cụt, nó không cảm thấy lạnh nhưng tôi lại lạnh đến mức run bần bật. Con chim cánh cụt đó đi quanh người tôi, cực kỳ lo lắng nhìn dáng vẻ sắp chết cóng của tôi, nó điên cuồng vỗ lên mặt tôi có vẻ như không muốn để tôi ngủ. Sau đó mặt trời mọc lên làm tan chảy toàn bộ băng, thậm chí trên đồng băng bắt đầu mọc ra cỏ, hoa và cây cối

Cả người tôi ấm áp nhưng chim cánh cụt lại chết bên cạnh một đóa hoa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc còn tỉnh táo tôi vẫn luôn nắm chặt vạt áo len của Châu Bạc Tân. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len Cashmere nhạt màu rất mềm mại, nắm trong tay cảm giác như đang chạm vào một đám mây nhưng nó lại bị tôi nắm đến mức nhăn nhúm. Chắc chắn bộ quần áo này rất đắt, chạm vào có cảm giác rất đắt tiền nhưng anh không hề thấy tiếc.

Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, trong tay tôi vẫn đang nắm chặt vạt áo len, đã đến biệt thự rồi.

Châu Bạc Tân nghiêng người sang hôn lên trán tôi, "Về nhà thôi."

Tâm trí tôi có hơi mê mang, dạ dày cũng khó chịu được anh dắt vô nhà, đứng ở huyền quan tôi trông thấy một cái túi đóng gói trong suốt đã được mở ra. Tôi móc ngón tay anh, "Anh ơi."

Đôi mắt của Châu Bạc Tân nhìn theo tầm mắt của tôi, nhàn nhạt đáp, "Hôm nay không được."

Nhưng tôi chỉ muốn là hôm nay.

"Em muốn." Tôi đưa tay lấy cái gói đồ nọ đổ ào xuống liền nhìn thấy dụng cụ xỏ lỗ tai rơi ra, tôi quay sang hỏi anh, "Trong nhà có cồn không? Bây giờ luôn, được không ạ?"

Khi tôi đã cố chấp lên sẽ rất giống như có bệnh, đã xác định chuyện gì thì nhất định phải làm, không nói đạo lý được. Tôi biết đây là tật xấu nhưng hôm nay tôi rất muốn tùy hứng, muốn nuông chiều tật xấu của mình, muốn thấy Châu Bạc Tân dung túng tôi. Châu bạc Tân nắm tay tôi không buông, tay còn lại cầm lấy dụng cụ bị rơi ra, cúi xuống hôn lên vành tai tôi, "Được."

Thật ra tôi có hơi căng thẳng. Tôi sợ đau. Tôi sợ đau hơn rất nhiều những người bình thường, càng sợ đau thì lại càng không thể nói.

Châu Bạc Tân ném toàn bộ dụng cụ có đầu kim bạc vào trong cồn, "bịch" một tiếng trầm đục. Sau đó anh lấy bình xịt xịt lên dái tai trái của tôi vài cái rồi lại dùng bông sát trùng để lau, sau khi lau cồn nhanh chóng bay hơi, lạnh lẽo. Tiếp đó anh lại xịt cồn lên ngón tay của anh, hai ngón tay giữ dái tai của tôi rồi xoa mạnh.

Tôi cúi đầu, không phải tôi sợ anh, thật sự chỉ là sợ đau thôi. Tôi thật sự rất muốn được gắn mác của Châu Bạc Tân.

Tôi im lặng, Châu Bạc Tân cũng không nói lời nào.

Xung quanh rất yên tĩnh, tôi chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của mình.

"Anh ơi, lát nữa anh có thể làm nhẹ một chút được không?" Tôi hỏi, chưa đợi anh trả lời đã chợt nhận ra không ổn, "Không được, nếu nhẹ quá không xỏ được lại phải xỏ lần nữa, đau lắm. Thế thì anh cứ làm mạnh một chút đi, nhất định là phải xỏ được trong một lần, nếu không chắc chắn em sẽ không chịu được muốn bỏ chạy mất."

"Lát nữa nếu đau thì em có thể nói không?" Tôi lại hỏi.

Châu Bạc Tân im lặng, chẳng nói câu nào mà chỉ tiếp tục xoa nắn dái tai tôi không ngừng, tôi có thể cảm nhận được nó đang ứ máu, nóng lên, thậm chí là dần mất đi cảm giác.

"Anh... em có hơi sợ." Tôi nói.

Châu Bạc Tân ngừng lại, tôi vội đưa tay giữ cổ tay anh lại, không để anh rời đi, "Không phải sợ cái này, anh đừng đi."

Bấy giờ Châu Bạc Tân mới tiếp tục, vân vê, ấn, miết hết lần này đến lần khác.

"Anh..." Tôi lại gọi một tiếng, cứ luôn cảm thấy gọi ra cái chữ này sẽ mang lại cảm giác an toàn khó hiểu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Em sợ Liễu Phường phải trả giá nhiều như vậy để báo cảnh sát, sợ không có chứng cứ nên cảnh sát sẽ không khởi tố vụ án rồi cả đời Liễu Viên vẫn sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật; em sợ kể từ khi đó nhà họ Liễu sẽ bắt đầu gây khó dễ, tình trạng của Liễu Phường đã rất nghiêm trọng rồi, có khi nào bà ấy sẽ không bao giờ khỏe lên được không? Có khi nào bà ấy sẽ tự sát không?"

"Có khi nào em sẽ giống hệt với Liễu Phường không? Em cũng bị tâm thần phân liệt, từ bé nó đã luôn ẩn núp trong cơ thể em, em vẫn luôn là bệnh nhân tâm thần, liệu sẽ có một ngày nào đó em cũng giống như Liễu Phường không ạ?"

"Anh ơi, anh có yêu em. Anh có yêu em không, nếu như em trở nên giống như Liễu Phường, anh vẫn sẽ yêu em chứ? Em sợ... Shhh!"

Tôi gần như nhảy dựng khỏi ghế và "shh" rít lên vài hơi. Tôi chỉ mãi lo nói chuyện, hoàn toàn không để ý Châu Bạc Tân đã nhắm thẳng cây kim nọ vào tai tôi từ khi nào, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không nói mà đã xuyên thẳng vào! Tim tôi đập thình thịch, sau đó bình tĩnh cảm nhận, thật ra không đau lắm, chỉ là có hơi hoảng. Tôi bị sự bất thình lình làm cho mờ mịt, ngơ ngác ngồi im.

Châu Bạc Tân cầm lấy bình xịt rồi xịt vào bên tai còn lại của tôi, thao tác lặp lại như cũ, hai ngón tay của anh lại bắt đầu xoa. Rốt cuộc tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, Châu Bạc Tân đang đứng nhìn chăm chú vào dái tai tôi, bên trong có cảm giác kiềm chế và đè nén nặng nề. Cả người anh lại bắt đầu tiết ra hormone, chỉ xỏ lỗ tai thôi mà không hiểu sao lại có thể được anh làm cho gợi cảm đến vậy.

Tâm trạng của tôi bị anh đột ngột cắt ngang, nhưng tôi chợt giật mình vì có hơi không nhớ được vừa rồi mình nói cái gì, bên tai phải nóng rát dường như có cảm giác ẩn ẩn đau. Tôi muốn giơ tay lên sờ thử nhưng bị Châu Bạc Tân ngăn lại, "Đừng cử động."

Ò... Tôi bỏ tay xuống, ngồi im.

"Anh sẽ không để em phải trở nên giống như Liễu Phường." Châu Bạc Tân nói.

Tôi chớp mắt nghiêng đầu nhìn anh, khi nghiêng đầu tai tôi cũng nghiêng theo, tôi thấy tầm mắt Châu Bạc Tân vẫn đang dán chặt lên tai tôi chứ không nhìn tôi. Anh chỉ nhìn chăm chăm vào miếng thịt đã bị anh xoa nắn đến mức đỏ bừng lên như thể chuyện này đòi hỏi anh phải làm một cách nghiêm túc và dồn hết tinh lực vào nó vậy.

"Anh không quan tâm mọi chuyện có phát triển theo chiều hướng tốt hay không, tốt hay xấu đều không ảnh hưởng đến việc anh yêu em."

"Shh!"

Lần này tôi cảm nhận được rõ ràng cảm giác cây kim kia đang nhắm vào dái tai tôi, tim tôi bị treo lên, kiềm lại bản năng muốn trốn tránh khi ngồi trước mặt anh. Khi anh nói những lời cuối cùng, tôi cảm nhận được chiếc kim gần như đã đâm vào tai. Ba chữ "anh yêu em" và tiếng "cách" vang lên, anh đem ba chữ này đâm vào cơ thể tôi.

Đau rát, tôi muốn đưa tay chạm vào nhưng bị Châu Bạc Tân giữ tay lại hôn lên.

"Không được đụng vào, không được dính nước, phải kiêng ăn."

Tôi đáp lại, được anh dẫn đến trước gương để nhìn. Tôi tức khắc nhíu mày, hai bên dái tai đỏ bừng, hình như có hơi sưng lên, hoàn toàn chẳng thấy đẹp gì cả. Tôi không muốn nhìn nên quay đầu nhìn Châu Bạc Tân, "Xấu quá."

"Tiêu sưng là sẽ ổn thôi, nhớ phải luôn mang theo cồn."

Tôi không nhịn được nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lần này tôi chăm chú nhìn một lúc lâu, ấy thế mà không hiểu sao lại trông có vẻ khá vừa mắt, nghĩ đến đây là do Châu Bạc Tân tự tay xỏ, anh còn cam đoan rằng anh yêu tôi.

"Em bị anh đánh dấu rồi, cả đời này em đều là người của anh, muốn thoát cũng không thoát được em đâu." Tôi nói.

Châu Bạc Tân kéo tôi vào lồng ngực, trong giọng nói mang theo tiếng cười rất khẽ, "Cầu còn không được."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vũng Nước Đục

Số ký tự: 0