Vũng Nước Đục

Mắc kẹt

Lạc Hồi

2024-07-21 16:33:35

Tôi thường hay có một giấc mơ.

Mặt trời nắng gắt, cây khô héo, đỉnh núi cao chót vót. Những cái cây khô đều có hình dáng rất kỳ lạ, tôi nghĩ là vì bình thường tôi đã từng xem kha khá bộ phim ma nên khi nằm mơ mới có thêm không ít tư liệu. Để tăng thêm cho trong mơ một bầu không khí quái dị không tránh khỏi việc phải thêm vào rất nhiều hình dạng dị hợm và những vật thường thấy với tạo hình kỳ quái.

Tôi bước đi một mình trong núi, chỉ có cây khô và đá dưới chân đồng hành. Ánh nắng trên đầu gắt đến vậy nhưng tôi không hề thấy nóng, trước mặt là những tảng đá dài vô tận, tôi không biết vì sao tôi lại phải bước về phía trước, có đôi lúc giẫm lên một tảng đá trơn trượt khiến tôi suýt thì ngã nhào, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, sau đó vẫn cứ nhất quyết phải đi tiếp về phía trước.

Giống như một con đường cùng vĩnh viễn không có lối về, tôi bị ám ảnh bởi một thứ gì đó nên phải đi đến cùng để tìm hiểu cho bằng được.

Trong mơ tôi sẽ không thấy sợ nhưng sẽ luôn phải trả giác cho việc "không sợ" hoặc cũng có thể gọi là "vô tri" này, không lâu sau đó tôi sẽ giẫm lên khoảng không rồi lao thẳng xuống.

Sau đó tôi sẽ tỉnh dậy.

Giống như bây giờ.

Cảm giác lao xuống vẫn còn đọng lại trên mỗi bộ phận của cơ thể, nhịp tim đập mãnh liệt khiến tai tôi có hơi khó chịu. Tôi lần mò lên điện thoại trên đầu giường để xem giờ nhưng ấn vài lần màn hình vẫn đen kịt, tôi chợt nhớ ra nó đã cạn pin không biết bao lâu rồi.

Tôi nhắm mắt dịch người dựa vào đầu giường, căn phòng trống rỗng, rèm cửa sổ không chặn được ánh mặt trời.

Không phải là buổi tối.

Tôi trì trệ nghĩ đến việc này, đói đến mức dạ dày điên cuồng biểu tình, sau khi cơ thể tỉnh táo thì đủ các kiểu đau đớn trước khi ngủ lại bắt đầu chăm chỉ nhắc tôi: Đã gần hai ngày tôi chưa ăn rồi.

Im ắng, trong phòng im ắng, trong biệt thự cũng im ắng. Im ắng đến mức tiếng nuốt nước bọt của tôi cũng như tiếng sét, đôi môi khô khốc nứt nẻ đến nỗi khi bặm môi lại sẽ cắt rách lẫn nhau, khẽ nuốt một cái đã bị cơn đau buốt truyền thẳng vào lồng ngực. Đầu óc trống rỗng, cảm giác như tư duy logic của tôi đã bị ấn nút tạm dừng, tôi nghĩ cái này cũng có thể là một kiểu tự vệ.

Sau khi sạc điện thoại, tôi thấy hôm nay là thứ hai.

Có cả đống tin nhắn chưa đọc, tôi đọc đại một cái, Giáng Sinh đã qua nên có một mớ những tin nhắn chúc tôi Giáng Sinh vui vẻ. Thứ hai tôi không đi học nên Đại Thành và Tam Tử, còn có cả mấy người nói chuyện khá ổn trong lớp hỏi tôi bị sao thế.

Đại Thành gửi một bức ảnh bàn học của tôi bị chất đầy quà Giáng Sinh sang.

Nó giống như một ngọn núi nhỏ chỉ cần đặt thêm một hộp quà lên trên là sẽ sụp đổ.

Sau khi xem xong tôi vốn định nhấn khóa màn hình nhưng tay đã tự ý nhấn vào khung chat với Châu Bạc Tân, đợi đến khi tôi kịp nhận ra thì vào giao diện mất rồi.

Tôi ngây ngốc nhìn nó một lúc lâu. Trong lòng không cảm thấy đau đớn gì nhiều, không biết liệu có phải vì hai ngày qua còn đau nhiều hơn thế hay không, thật sự tê tái nhưng quả thực có cảm giác bình tĩnh như than hồng bị dập tắt. Tôi liếm môi, đầu lưỡi bị da khô trên môi làm đau nhói rồi tôi tỏ vẻ bình thản thoát ra. Tắt điện thoại.

Khi ra khỏi phòng tôi nhìn thấy một cái chăn nhô lên trên sô pha.

Lúc tôi mở cửa phòng, cái chăn đó nhúc nhích nhẹ rồi lại im lìm, qua hơn một lúc lâu mới lần nữa cử động ló ra một cái đầu từ bên trong. Có lẽ hai ngày nay Liễu Phường không đi tắm, tóc bà không còn mềm mại như trước mà thay vào đó chúng hỗn loạn dán lên hai gò má. Bà nhìn tôi rất lâu, bấy giờ bà mới đứng dậy khỏi sô pha, dè dặt hỏi tôi, "Tiểu Lễ, con muốn ăn chút gì chứ?"

Tôi đáp, một tiếng "vâng" không phát ra được âm thanh nào, cổ họng khô khốc, tôi định nói nhưng vì đau kinh khủng nên chỉ đành gật đầu, hắng giọng thật mạnh rồi mới khản giọng nói, "Ăn ạ, con hơi đói rồi."

Liễu Phường vội đi vào phòng bếp, lúng ta lúng túng suýt thì té ngã ở cửa phòng bếp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi đứng sau lưng bà, bình tĩnh rằng: "Con ngủ quên, mẹ xin nghỉ giúp con chưa, mẹ?"

Liễu Phường không nhìn tôi, bà quay lưng về phía tôi và đưa tay lấy mì từ trong tủ bếp sau đó lấy trứng gà ra khỏi tủ lạnh, ánh mắt của tôi nhìn vào trong tủ lạnh theo động tác bà, đồ ăn trong tủ lạnh ỉu xìu. Bà gật đầu, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ phòng bếp rơi thẳng lên người Liễu Phường, một giọt nước rơi từ trên cao xuống rồi lại nối tiếp một giọt bị ánh nắng chiếu thành hình dáng trong suốt.

"Mẹ gọi điện cho chủ nhiệm lớp rồi, cô ấy rất lo lắng cho con, bảo con nghỉ cho khỏe."

"Không cần nghỉ, ngày mai con sẽ đi học." Tôi nói.

Tôi nhìn theo bóng lưng bà, gầy gò và yếu ớt.

Tôi thầm nghĩ rốt cuộc ý nghĩa của mẹ là gì, trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ tôi và Liễu Phường là mẹ con, tôi cho rằng bà là kẻ thù của tôi, tôi còn thường nghĩ quan hệ huyết thống thực sự rất vĩ đại, tôi ghét bà đến thế nhưng vẫn không kiềm chế được thương xót bà. Tuy bây giờ tôi vẫn không hiểu nghĩa của từ mẹ này lắm nhưng tại sao bờ vai của Liễu Phường lại yếu ớt đến vậy? Tôi đứng sau lưng bà thật lâu, lâu đến mức nước trong nồi bắt đầu "ùng ục" sôi lên, Liễu Phường mở nắp nồi khiến làn hơi nước trắng xóa đua nhau ào ra.

Giọng nói của tôi vẫn rất bình tĩnh, tôi có thể nghe thấy giọng của chính mình. Lúc nói những lời này linh hồn tôi như thoát ra khỏi cơ thể, nhìn thấy và nghe được tôi nói với Liễu Phường bằng dáng vẻ bình tĩnh: "Sau này con sẽ sống với mẹ, không quay về Lệ Thủy Uyển nữa, mẹ cũng không cần tiếp tục theo dõi con nữa, mẹ."

"Sau này con cũng sẽ không tiếp tục gặp Châu Bạc Tân nữa, mẹ yên tâm."

-

Tiết học đầu tiên của buổi sáng ngày thứ ba là tiết tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh rất biết cách để làm tôi bất ngờ, tôi vừa đặt cặp xuống thì cô đã bảo tôi lấy sách ra viết thuộc lòng từ vựng. Tôi ngớ ra, bạn cùng bàn khẽ nhắc tôi hôm qua lớp được giao nhiệm vụ ghi nhớ từ vựng.

Tôi khẽ nói cảm ơn.

Trên đường đến trường tôi thậm chí còn nghĩ không thì tôi sẽ nghiêm túc học tập một chút, vì nếu không học tâm trí sẽ khó kiểm soát được mà suy nghĩ về những chuyện khác. Nhưng hiện tại lấy ra quyển sách giáo khoa Anh văn mới tinh của tôi, lật dò bảng từ vựng ở phía sau sách, vừa nhìn lướt qua đã cảm nhận được cái cảm giác này quá mức quá đáng. Cảm giác giống như trường đại học Thanh Bắc mở một cuộc chia sẻ rút thăm trúng thưởng trên wechat cho một người không đủ khả năng để nhập học Thanh Bắc, rồi tôi rút trúng và hôm nay là ngày đầu tiên đi học.

Thôi đi, tôi cũng chẳng có cái tài đó.

Tôi thầm trợn mắt khinh bỉ, nhẹ nhàng khép sách giáo khoa lại, tìm đại một quyển sách ngoại khóa để đọc.

Sau khi tan tiết Đại Thành cực kỳ lo lắng, "Người anh thân yêu của em à, làm gì nguyên một tiết vậy! Sao không thèm xem điện thoại chút nào hết!"

Tôi lấy điện thoại ra nhìn sơ một lượt, hai người này trong khoảng thời gian một tiết đã tám chuyện trong nhóm đến 99+. Tôi lười đọc, thuận miệng nói, "Lười đọc quá, tóm lại trọng điểm cho tao đi."

"Ngay cả một cuộc gọi mày cũng không nhận, còn ở chung với Liễu Phường làm hai bọn tao bị dọa sợ muốn chết xém chút gọi cảnh sát luôn rồi. Khó khăn lắm tối qua mới liên lạc được với mày mà mày còn chẳng thèm nói rõ ràng." Đại Thành nói với bạn cùng bàn của tôi "rủ lòng thương để tớ và anh tớ trao đổi tình cảm nha", bạn cùng bàn tôi cầm theo ly nước nhường chỗ cho cậu ta, cậu ta đặt mông ngồi xuống.

Tôi phì cười, đánh dỗi lên tay cậu ta một cái, "Người em đáng mến của anh à, thật sự không có chuyện gì đâu. Thất tình ấy, hiểu không? Tao đồng ý với Liễu Phường sau này sẽ không đi tìm Châu Bạc Tân nữa, có hơi khó chịu nên trì hoãn vài ngày."

"Cái đm?" Đại thành "shhhh" cả nửa ngày, "shhh" đến mức tôi cảm thấy hàm răng của tôi cũng lạnh buốt, sau đó cậu ta mới nói, "Đồng ý thật rồi? Hay là mày lừa bà ấy đấy, theo tao Liễu Phường đã vậy mà mày còn lừa gạt bà ấy thì xong đời mày rồi, thế còn có khả năng bà ấy sẽ theo dõi mày cả đời luôn ấy? Thế thì không được đâu."

Tôi đưa tay vỗ vai cậu ta, giọng nói hàm chứa ý cười thản nhiên, "Đồng ý thật, sẽ không gặp nữa, không tin lời tao vậy mày giới thiệu bạn gái cho tao đi, tao sẽ lột sạch chỉ trong vài phút cho mày xem."

Đại Thành "đệt" một tiếng, mắng xong mới nhìn chằm chằm tôi, "Mày đừng có xạo sự với tao, mày..."

"Không đâu." Tôi nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Để chúc mừng tôi hoàn toàn từ bỏ người đàn ông khốn nạn Châu Bạc Tân nên buổi tối ba chúng tôi tìm bừa một quán bar để ngồi một lúc. Chỉ ngồi thôi vì ngày mai vẫn phải đi học.

Tôi cảm thấy như tám đời rồi mình chưa tới quán bar, ánh đèn mờ ảo vụt qua người, âm thanh dội vào đầu khiến đầu tôi ong ong. Sàn nhảy chính giữa như quần ma loạn vũ, tôi tiện tay gỡ bàn tay đang đặt trên cánh tay tôi ra rồi ngồi xuống sô pha. Vừa mới ngồi xuống lại có một bàn tay duỗi đến trước mặt, làn da trắng nõn, móng tay màu đỏ diễm lệ cầm hộp thuốc lá nữ đưa tới trước mặt tôi.

Tôi giương mắt lên liền trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc nâu uốn lọn sóng mỉm cười nhìn tôi, khi chạm mắt với tôi thì đôi mày xinh đẹp hơi nhướng lên.

Tôi không từ chối, nhận lấy điếu thuốc đã bị cô nàng rút ra khỏi bao hơn một nửa.

Vẻ mặt của cô nàng không có vẻ gì là ngạc nhiên, dường như đã đoán trước được việc tôi sẽ không từ chối, vẫn mỉm cười như cũ tiến tới châm thuốc cho tôi. Khi cúi người cô nàng không quan tâm để cảnh sắc trước ngực mình bị phơi bày ra hơn phân nửa, là cố ý, kiểu ám chỉ mập mờ qua cơ thể ở trong quán bar ai cũng đều sẽ biết ý.

Tôi chợt cảm thấy chán ngấy, quay đầu phà ra ngụm thuốc đầu tiên lên không trung, "Xin lỗi, thuốc lá tôi nhận, những thứ khác xin miễn."

Chắc cô nàng sẽ nghĩ tôi bị điên, vì nhận rượu và thuốc lá của của người khác ở quán bar đều có ẩn ý nên tôi mới phải nói xin lỗi. Thái độ xin lỗi của tôi rất chân thành, cô nàng cũng rất rộng lượng nhún vai rồi bỏ đi. Thuốc lá của phụ nữ rất mảnh, hương vị cũng nhạt, còn có cả mùi bạc hà nên rít một hơi sẽ cảm nhận được một luồng mát lạnh.

Đại Thành và Tam Tử vừa từ WC trở về, nhìn thấy điếu thuốc lá nữ trong tay tôi, "Vãi, mày thật sự là vừa đến đã mở hàng rồi đó hả, người đâu rồi?"

Tôi dụi tàn thuốc vào gạt tàn, "Chẳng có ai đâu, tao không mang theo thuốc lá, của người khác thì sao cũng được." Tôi tìm trong túi của Đại Thành, lấy ra được một bao marlboro màu đen, trong nháy mắt vẻ mặt tôi gần như nhăn nhúm lại, cái vẹo gì đây?

"Mày chuyển sang hút cái loại thuốc nữ tính thế này từ bao giờ thế?" Tôi hỏi cậu ta.

Cậu ta lấy một hộp thuốc lá sen xanh lotus đổi với hộp marlboro trong tay tôi, tự mình rút ra một điếu marlboro ngậm vào trong miệng, "Bớt trêu tao đi, tao đang theo đuổi người ta mà, sợ mùi thuốc lá trong miệng nồng quá."

Tôi có hơi cạn lời, "Mày cứ mua thẳng mấy cái kẹo sữa để ăn luôn cho rồi."

"Tối nay cô ấy cũng đến đây đó." Đại Thành thần bí nhìn xung quanh, "Chẳng phải đang là cuối năm à, Cực Ánh sắp tổ chức tiệc tất niên rồi, không phải tết dương lịch rơi vào thứ bảy đấy sao? Nên hôm nay trong nhóm của bọn họ có vài cô nàng đến ăn mừng riêng."

"Cô ấy không thích đăng bài lên vòng bạn bè, tao vắt óc tìm cách thêm mấy người bạn cùng nhóm cô ấy mới biết đêm hôm nay mấy cô ấy ở đây..."

Đại Thành đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, "Nè! Tỉnh lại coi!"

Tôi chợt hoàn hồn, điếu thuốc trong tay đã đầy tàn thuốc, cánh tay tôi vừa cử động nhẹ đã khiến tàn thuốc rơi xuống, "Hả?"

"Ngẩn ngơ cái gì đấy? Thứ bảy mày có đi không, tao chắn chắn là đi rồi, tao phải nghĩ cách để nhận được thiệp mời, nếu hai đứa mày đi thì tao sẽ nhận thêm thiệp mời cho hai đứa mày."

"Tất nhiên tao sẽ đi rồi, phong thái của tao sẽ xuất hiện trong ống kính của người nổi tiếng đó, biết đâu cũng có thể được bình chọn là người qua đường đẹp trai nhất rồi nổi tiếng trên weibo một phen." Tam Tử nói.

Tôi siết chặt điếu thuốc trong tay, phớt lờ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực đang át đi mất tiếng nhạc từ dàn loa, nhàn nhạt đáp, "Đi, đi chứ. Sao lại không đi cho được?"

.........

Tác giả có lời muốn nói:

Tình hình sẽ xoay chuyển nhanh thôi Châu Bạc Tân gì đó à.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vũng Nước Đục

Số ký tự: 0