Môi
Lạc Hồi
2024-07-21 16:33:35
Tay của anh tôi lớn hơn tôi một size, anh đã hai mươi sáu tuổi còn tôi mới mười tám nên hiển nhiên phải lớn hơn tôi một size rồi.
Tôi không dám cử động, cảm giác như cả cánh tay gần như tê rần khiến tôi xém nữa đi ngược tay, sắp đến cửa biệt thự rồi. Sao vườn hoa này lại nhỏ quá vậy, sau này tôi giàu chắc chắn tôi sẽ mua cho anh tôi một tòa lâu đài, chỗ đậu xe sẽ ở cổng lớn xa nhất, đi bộ vào bên trong phải tốn ít nhất mười phút. Nhưng đây nào phải lâu đài, chưa gì đã đến trước cửa mất rồi.
Khóa vân tay.
Tôi đang nắm tay phải của anh, ngốc quá! Sao lại nắm tay phải của anh làm gì chứ! Tần suất dùng đến tay phải quá nhiều, làm việc gì cũng phải buông ra, rút kinh nghiệm cho lần sau chắc chắn tôi sẽ nắm tay trái.
Tôi nắm chặt tay anh tôi vì có cảm giác dường như giây tiếp theo anh sẽ buông tay tôi ra để ấn vân tay mở khóa. Tôi giống như một con chó sắp bị vứt bỏ, ngay cả chính tôi cũng cảm nhận được sự oán hận ngập tràn cơ thể. Nhưng anh tôi lại dùng tay trái để nhập mật khẩu, tôi chưa kịp xúc động thì ánh mắt đã dán chặt vào bàn tay đang nhập mật khẩu của anh, vốn định học thuộc mật khẩu nhà anh nhưng bàn tay anh trước mắt tôi chuyển động che đi hết một nửa nên chẳng nhìn thấy được gì.
Thôi, tôi bị anh kéo vào trong nhà, hôm nay tôi cảm thấy khá hài lòng rồi, mật khẩu để sau đi.
"Thay giày."
Giọng nói lạnh như băng, người anh này của tôi đúng là kỳ lạ, rõ ràng lòng bàn tay rất nóng nhưng người lại lạnh lẽo, tuyết rơi bên ngoài cũng chẳng lạnh bằng anh. Tôi cúi đầu nhìn đôi dép nhạt màu bị anh ném xuống dưới chân tôi, tôi kéo tay anh, khẽ hỏi, "Anh mua đôi dép này cho ai vậy ạ?"
"Cái gì?", anh tôi vai rộng lưng dày, chỉ cần đứng như thế thôi đã có hơi khí thế hơn người thường.
"Đã có ai mang vào rồi, Cúc Lộ Lộ đã dùng chưa? Còn có ai nữa, trong những người tình của anh có ai là nam không? Anh ơi, anh, em không phải người duy nhất được đến nhà anh đâu nhỉ." Tôi nhìn chằm chằm vào đôi dép, bám riết theo để nói.
Cuối cùng anh vẫn rút tay ra khỏi tay tôi, lạnh lùng nhìn tôi, "Cậu say rồi."
Tôi không chịu thua, "Em có say thì vẫn thích anh, chắc chắn là thích anh hơn cả bọn họ, bọn họ đều thèm muốn tiền của anh, Cúc Lộ Lộ muốn tiền của anh, chỉ có em... em..." Tôi tạm thời chưa nghĩ ra tôi muốn gì ở anh, nói không muốn gì là nói xạo, tôi cũng chẳng phải thánh mẫu, tôi chỉ là một đứa simp chúa, đã simp thì đương nhiên việc simp phải có căn cứ.
Anh từ tốn hỏi, "Cậu muốn gì ở tôi?"
Tôi có hơi không chịu nổi cái giọng vừa nghe đã khiến chân người ta nhũn ra của anh, suy nghĩ lâu thật lâu mới ra được đáp án hợp lý nhất, ngập ngừng trả lời, "Em muốn... sắc đẹp của anh?"
Dáng người cao lớn áp sát tới khiến tôi có hơi ngớ ra trong giây lát, vô thức lùi lại một bước, eo va phải kệ giày ngay cửa ra vào, không còn đường lui.
Không phải tôi sợ anh mà chỉ là vì tôi cũng tự biết bây giờ tôi say rồi nên không khống chế được cái miệng của mình, tôi sợ khi anh áp quá sát khiến tôi không kiềm được lỡ nói lung tung, hình như ban nãy tôi vừa nói ra mất rồi. Tôi bị bóng đen bao phủ, phía trước là anh tôi còn phía sau là kệ giày, anh niết cằm tôi, nâng lên, giọng anh có hơi khàn, "Sáng mai vẫn sẽ nhớ lại được chuyện tối nay chứ?"
Tôi phải mất một lúc lâu để hiểu được anh tôi nói gì, hơi thở của anh phả lên mặt tôi khiến tôi không suy nghĩ được gì mà chỉ cảm thấy hai bên má nóng bừng, anh tôi nói gì tôi cũng đồng ý, tôi hoàn toàn không hiểu được ý của anh nên bèn hỏi, "Nhớ... lại gì ạ?"
Rồi anh cúi người, môi anh chạm vào môi tôi.
Tôi đờ ra như khúc gỗ, cảm thấy bản thân như đang gần kề ngọn lửa.
Hình như tối nay tôi uống bia chứ cũng chẳng phải rượu mạnh gì cớ sao tôi lại say thế này. Lần đầu tiên tôi có cảm giác như đang ở gần ngọn lửa khi ở bên anh tôi chứ không phải là một tảng băng hay đầm nước đọng. Ngọn lửa liếm qua eo và lưng, tay anh ấn tôi vùi chặt vào lòng anh, quần áo đằng sau bị vén lên, chỗ cửa ra vào vẫn còn khí lạnh tràn vào từ bên ngoài nhưng tôi không cảm thấy lạnh.
Cả người nóng lên, tôi bị hôn đến mức khó thở.
Tôi lùi lại mấy lần vì không thở nổi. Cuối cùng tôi bị anh siết chặt eo, ấn lên kệ giày, chân anh chen vào giữa hai chân tôi nâng người tôi lên khiến tôi không thể cử động được. Tôi tựa lên vai anh thở dốc, nghe thấy có người hỏi bên tai, "Chẳng phải thích tôi sao? Sao lại tránh?"
Tôi không thở nổi, lắc đầu, định nói em không hề tránh nhưng còn chưa kịp nói ra đã bị anh bóp cằm hôn thêm lần nữa.
Người ta thường nói ngày nghĩ đêm mơ, có trời mới biết tôi muốn hôn anh tôi nhiều cỡ nào.
Tôi biết bây giờ tôi đang nằm mơ, đây chẳng phải là giấc mơ tôi đã mơ thấy hồi đêm hôm qua đấy sao, nó được tái hiện một cách kinh điển, còn dữ dội hơn cả lần trước nữa. Tôi đúng là càng ngày càng dám dâm loạn với anh tôi, nếu anh mà biết, anh sẽ đánh tôi là cái chắc. Thì ra khi hôn môi sẽ thực sự khiến người ta thiếu oxy, hôn được một lúc đã bắt đầu nhìn thấy mấy ngôi sao rồi.
Mấy ngôi sao xoay tròn được một hồi tôi liền tiến vào trong đám mây mềm mại ấm áp.
-
Đầu tôi lúc mở mắt ra vào buổi sáng cứ như bị người ta phang búa vào đầu cả một đêm, mắt nổ đom đóm. Tôi trở mình, lần nữa vùi mình vào trong chăn, ngơ ngác nhớ ra hình như hôm nay thứ ba, báo thức vẫn chưa reo nên ngủ thêm lát nữa vậy.
Sau đó tôi lập tức dại ra, mũi hít mạnh vào để ngửi, ngửi ra được một mùi hương rất quen thuộc khiến tôi chợt mở bừng mắt.
Hôm trước tôi vừa tới chỗ này, hôm trước tôi vừa nằm úp sấp trên cái giường này, tôi còn vùi đầu vô cái chăn này, mùi hương thanh lãnh như mùi trên người anh tôi. Tôi đang ở biệt thự của anh tôi chứ không phải Lệ Thủy Uyển, đây là giường của anh tôi chứ không phải giường của tôi.
Tôi vô thức cử động chân... Eo không nhức, mông cũng không đau, có hơi thất vọng, chỉ là có hơi thôi. Tôi chỉ còn nhớ lại được hình ảnh tối hôm qua uống rượu với Đại Thành và Tam Tử, hình như tôi và Đại Thành còn chụp cảnh tuyết rơi ở đường Tây Lâm. Sao tôi lại ở nhà anh tôi? Hơn thế còn ngủ ngon lành trên giường của anh, với tôi mà nói chuyện này có hơi đáng sợ.
Trên giường không có điện thoại, áo khoác của tôi bị ném lên ghế cạnh cửa sổ, tôi lần mò tìm được điện thoại, mở khóa.
... Thì ra đã gần mười giờ rồi, tôi còn tưởng chưa đến giờ nên báo thức chưa reo! Có một đống tin nhắn từ wechat, Đại Thành và Tam Tử gửi vô số tin, còn có mấy bạn học hỏi sao nay tôi không đi học. Mẹ tôi đã gọi cho tôi... Cái quái gì đây, mười hai cuộc gọi nhỡ? Bà ấy điên à?
Tôi đột nhiên thấy choáng, còn chưa kịp làm gì thì điện thoại lại reo lên, là cuộc gọi từ mẹ tôi nên tôi buộc phải nghe máy.
"Alo, mẹ." Vừa nói ra hai chữ này đến tôi còn giật mình vì giọng quá khàn, vội hắng vài tiếng.
Hiển nhiên mẹ tôi cũng bị giật mình, giọng điệu lo lắng, "Có chuyện gì thế tiểu Lễ? Sao tối qua con không về nhà? Mẹ gọi điện cho con mà con cũng không nghe máy, bây giờ con đang ở đâu?"
Tôi nhíu mày, có hơi cáu gắt vì bị bà hỏi tới tấp, trước đây bà vốn không ở lại Lệ Thủy Uyển nên cũng chẳng biết buổi tối tôi có về ngủ ở Lệ Thủy Uyển không, đã bao giờ tôi thấy bà quan tâm tôi thế này đâu. Tôi đáp, "Con ở chỗ anh, tối hôm qua con có uống ít rượu."
"Anh con?" Mẹ tôi khựng lại, giọng căng thẳng, "Con đi tìm anh làm gì, con lớn rồi, không giống như hồi còn bé nữa, đừng cứ lúc nào cũng đến tìm anh."
Tôi không thích nghe những lời này, mất kiên nhẫn hỏi, "Có chuyện gì nữa không ạ? Con hơi đau đầu nên muốn ngủ thêm một lát."
Đầu bên kia im lặng một hồi, "Tiểu lễ, mẹ đang quan tâm con, mấy ngày nữa là đến... Con mau về nhà đi."
Tôi im lặng cầm điện thoại thật lâu, cuối cùng cười nhẹ, "Mẹ cũng nhớ rõ quá nhỉ, con tắt đây, mẹ không cần quan tâm con, tự lo cho bản thân mẹ đi."
Sáng nay sự chán ghét của tôi với Liễu Phường đột ngột tăng lên đến đỉnh điểm, người phụ nữ này cứ như sẽ vĩnh viễn không biết bà đã làm sai điều gì, lời nói lẫn hành vi của bà luôn luôn rất chính đáng và hiển nhiên. Tuy đúng là bà rất đáng thương, có câu nói thế nào nhỉ, người đáng thương ắt có chỗ đáng trách, thật vậy.
Quẳng điện thoại sang bên cạnh, cơn đau đầu lại ập đến. Tôi lăn lộn vùi người vào trong chăn của anh, hít một hơi thật sâu - rồi lại chậm rãi thở ra, cũng không biết là tại sao, anh tôi không thích gì tôi mấy nhưng chỉ cần trên người tôi có dấu vết và mùi hương của anh sẽ khiến tôi cảm thấy rất an tâm.
Trên thế giới này, ngoại trừ ở cạnh anh tôi, sẽ không có bất kỳ một nơi nào cho tôi cảm giác được thuộc về, cái cảm giác này thật sự rất tuyệt. Dường như cả đời tôi vốn nên thích anh, đủ các kiểu thích, thích như một người anh trai, thích như một người tình, thích như một người yêu.
Sau khi bình tĩnh lại mới cầm điện thoại lên lần nữa, tôi phát hiện tôi lại được kéo vào nhóm chat ba người, vừa sáng ra Tam Tử đã ỉ ôi thế mà cả tôi lẫn Đại Thành đều không đi học. Đại Thành dậy sớm hơn tôi, cậu ta dậy trước chín giờ sáng, hiện tại hai người bọn họ đang thảo luận một cách bỉ ổi xem coi liệu hôm nay tôi có xuống nổi giường không. Tôi đúng lúc xuất hiện gửi icon hình con dao qua.
Đại Thành: "Ma men tỉnh rồi nè."
Đại Thành: "Nghe bảo hôm qua anh mày tự lái xe đến đón mày, đỉnh cao nhân sinh rồi đó anh Lễ."
Tôi còn đang định hỏi về chuyện này, tôi không biết sao hôm qua lại đến nhà anh tôi được, "Tối hôm qua có chuyện gì vậy, thành thật khai báo đi."
Tam Tử: "Có một bất ngờ dành cho mày đó, tự lục lại lịch sử cuộc gọi của mày đi."
Tôi mở lịch sử cuộc gọi, ngoại trừ một cuộc gọi của mẹ và mười hai cuộc gọi nhỡ thì bên dưới còn có cuộc gọi của anh tôi gọi đến tối qua dài hơn hai phút. Có vài hình ảnh mơ hồ đột nhiên hiện lên trong tâm trí, tôi nhớ đến video quay lại cảnh tuyết rơi tối qua, vội mở thư viện ảnh, ấn vào cái video mới nhất.
Ống kính rung lắc, cũng chẳng biết đang quay cái gì, chỉ thấy toàn tuyết là tuyết. Tôi còn nghe được mấy câu nói ngớ ngẩn khi say của Đại Thành, tôi nhíu mày tua qua, cuối cùng cũng thấy ống kính được giơ lên nhắm vào một người đàn ông rồi tắt ngúm.
Tôi máy móc tắt điện thoại, chui lại vào chăn.
Châu Bạc Tân đẹp trai vãi, tôi ngây ngẩn nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui chợt nhận ra có gì đó không ổn nên vội dừng lại. Cho tôi thêm mấy lá gan nữa tôi cũng chẳng dám nằm trên giường của anh rồi cương lên khi nghĩ đến anh đâu, tôi vỗ mạnh lên mặt mình, cố gắng bình tĩnh lại nhưng vô tình đụng trúng môi khiến nó nhói lên.
Tôi lộn phắt người ngồi dậy, trèo xuống giường mở gương trong tủ quần áo, nhìn vào mặt tôi.
Có ai nói cho tôi biết sao môi tôi lại sưng lên rồi không?
.........
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyển tui nửa triệu tệ đi rồi tui nói cho cưng biết, cũng chỉ là một khoản không đáng là bao với cưng mà
Tôi không dám cử động, cảm giác như cả cánh tay gần như tê rần khiến tôi xém nữa đi ngược tay, sắp đến cửa biệt thự rồi. Sao vườn hoa này lại nhỏ quá vậy, sau này tôi giàu chắc chắn tôi sẽ mua cho anh tôi một tòa lâu đài, chỗ đậu xe sẽ ở cổng lớn xa nhất, đi bộ vào bên trong phải tốn ít nhất mười phút. Nhưng đây nào phải lâu đài, chưa gì đã đến trước cửa mất rồi.
Khóa vân tay.
Tôi đang nắm tay phải của anh, ngốc quá! Sao lại nắm tay phải của anh làm gì chứ! Tần suất dùng đến tay phải quá nhiều, làm việc gì cũng phải buông ra, rút kinh nghiệm cho lần sau chắc chắn tôi sẽ nắm tay trái.
Tôi nắm chặt tay anh tôi vì có cảm giác dường như giây tiếp theo anh sẽ buông tay tôi ra để ấn vân tay mở khóa. Tôi giống như một con chó sắp bị vứt bỏ, ngay cả chính tôi cũng cảm nhận được sự oán hận ngập tràn cơ thể. Nhưng anh tôi lại dùng tay trái để nhập mật khẩu, tôi chưa kịp xúc động thì ánh mắt đã dán chặt vào bàn tay đang nhập mật khẩu của anh, vốn định học thuộc mật khẩu nhà anh nhưng bàn tay anh trước mắt tôi chuyển động che đi hết một nửa nên chẳng nhìn thấy được gì.
Thôi, tôi bị anh kéo vào trong nhà, hôm nay tôi cảm thấy khá hài lòng rồi, mật khẩu để sau đi.
"Thay giày."
Giọng nói lạnh như băng, người anh này của tôi đúng là kỳ lạ, rõ ràng lòng bàn tay rất nóng nhưng người lại lạnh lẽo, tuyết rơi bên ngoài cũng chẳng lạnh bằng anh. Tôi cúi đầu nhìn đôi dép nhạt màu bị anh ném xuống dưới chân tôi, tôi kéo tay anh, khẽ hỏi, "Anh mua đôi dép này cho ai vậy ạ?"
"Cái gì?", anh tôi vai rộng lưng dày, chỉ cần đứng như thế thôi đã có hơi khí thế hơn người thường.
"Đã có ai mang vào rồi, Cúc Lộ Lộ đã dùng chưa? Còn có ai nữa, trong những người tình của anh có ai là nam không? Anh ơi, anh, em không phải người duy nhất được đến nhà anh đâu nhỉ." Tôi nhìn chằm chằm vào đôi dép, bám riết theo để nói.
Cuối cùng anh vẫn rút tay ra khỏi tay tôi, lạnh lùng nhìn tôi, "Cậu say rồi."
Tôi không chịu thua, "Em có say thì vẫn thích anh, chắc chắn là thích anh hơn cả bọn họ, bọn họ đều thèm muốn tiền của anh, Cúc Lộ Lộ muốn tiền của anh, chỉ có em... em..." Tôi tạm thời chưa nghĩ ra tôi muốn gì ở anh, nói không muốn gì là nói xạo, tôi cũng chẳng phải thánh mẫu, tôi chỉ là một đứa simp chúa, đã simp thì đương nhiên việc simp phải có căn cứ.
Anh từ tốn hỏi, "Cậu muốn gì ở tôi?"
Tôi có hơi không chịu nổi cái giọng vừa nghe đã khiến chân người ta nhũn ra của anh, suy nghĩ lâu thật lâu mới ra được đáp án hợp lý nhất, ngập ngừng trả lời, "Em muốn... sắc đẹp của anh?"
Dáng người cao lớn áp sát tới khiến tôi có hơi ngớ ra trong giây lát, vô thức lùi lại một bước, eo va phải kệ giày ngay cửa ra vào, không còn đường lui.
Không phải tôi sợ anh mà chỉ là vì tôi cũng tự biết bây giờ tôi say rồi nên không khống chế được cái miệng của mình, tôi sợ khi anh áp quá sát khiến tôi không kiềm được lỡ nói lung tung, hình như ban nãy tôi vừa nói ra mất rồi. Tôi bị bóng đen bao phủ, phía trước là anh tôi còn phía sau là kệ giày, anh niết cằm tôi, nâng lên, giọng anh có hơi khàn, "Sáng mai vẫn sẽ nhớ lại được chuyện tối nay chứ?"
Tôi phải mất một lúc lâu để hiểu được anh tôi nói gì, hơi thở của anh phả lên mặt tôi khiến tôi không suy nghĩ được gì mà chỉ cảm thấy hai bên má nóng bừng, anh tôi nói gì tôi cũng đồng ý, tôi hoàn toàn không hiểu được ý của anh nên bèn hỏi, "Nhớ... lại gì ạ?"
Rồi anh cúi người, môi anh chạm vào môi tôi.
Tôi đờ ra như khúc gỗ, cảm thấy bản thân như đang gần kề ngọn lửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hình như tối nay tôi uống bia chứ cũng chẳng phải rượu mạnh gì cớ sao tôi lại say thế này. Lần đầu tiên tôi có cảm giác như đang ở gần ngọn lửa khi ở bên anh tôi chứ không phải là một tảng băng hay đầm nước đọng. Ngọn lửa liếm qua eo và lưng, tay anh ấn tôi vùi chặt vào lòng anh, quần áo đằng sau bị vén lên, chỗ cửa ra vào vẫn còn khí lạnh tràn vào từ bên ngoài nhưng tôi không cảm thấy lạnh.
Cả người nóng lên, tôi bị hôn đến mức khó thở.
Tôi lùi lại mấy lần vì không thở nổi. Cuối cùng tôi bị anh siết chặt eo, ấn lên kệ giày, chân anh chen vào giữa hai chân tôi nâng người tôi lên khiến tôi không thể cử động được. Tôi tựa lên vai anh thở dốc, nghe thấy có người hỏi bên tai, "Chẳng phải thích tôi sao? Sao lại tránh?"
Tôi không thở nổi, lắc đầu, định nói em không hề tránh nhưng còn chưa kịp nói ra đã bị anh bóp cằm hôn thêm lần nữa.
Người ta thường nói ngày nghĩ đêm mơ, có trời mới biết tôi muốn hôn anh tôi nhiều cỡ nào.
Tôi biết bây giờ tôi đang nằm mơ, đây chẳng phải là giấc mơ tôi đã mơ thấy hồi đêm hôm qua đấy sao, nó được tái hiện một cách kinh điển, còn dữ dội hơn cả lần trước nữa. Tôi đúng là càng ngày càng dám dâm loạn với anh tôi, nếu anh mà biết, anh sẽ đánh tôi là cái chắc. Thì ra khi hôn môi sẽ thực sự khiến người ta thiếu oxy, hôn được một lúc đã bắt đầu nhìn thấy mấy ngôi sao rồi.
Mấy ngôi sao xoay tròn được một hồi tôi liền tiến vào trong đám mây mềm mại ấm áp.
-
Đầu tôi lúc mở mắt ra vào buổi sáng cứ như bị người ta phang búa vào đầu cả một đêm, mắt nổ đom đóm. Tôi trở mình, lần nữa vùi mình vào trong chăn, ngơ ngác nhớ ra hình như hôm nay thứ ba, báo thức vẫn chưa reo nên ngủ thêm lát nữa vậy.
Sau đó tôi lập tức dại ra, mũi hít mạnh vào để ngửi, ngửi ra được một mùi hương rất quen thuộc khiến tôi chợt mở bừng mắt.
Hôm trước tôi vừa tới chỗ này, hôm trước tôi vừa nằm úp sấp trên cái giường này, tôi còn vùi đầu vô cái chăn này, mùi hương thanh lãnh như mùi trên người anh tôi. Tôi đang ở biệt thự của anh tôi chứ không phải Lệ Thủy Uyển, đây là giường của anh tôi chứ không phải giường của tôi.
Tôi vô thức cử động chân... Eo không nhức, mông cũng không đau, có hơi thất vọng, chỉ là có hơi thôi. Tôi chỉ còn nhớ lại được hình ảnh tối hôm qua uống rượu với Đại Thành và Tam Tử, hình như tôi và Đại Thành còn chụp cảnh tuyết rơi ở đường Tây Lâm. Sao tôi lại ở nhà anh tôi? Hơn thế còn ngủ ngon lành trên giường của anh, với tôi mà nói chuyện này có hơi đáng sợ.
Trên giường không có điện thoại, áo khoác của tôi bị ném lên ghế cạnh cửa sổ, tôi lần mò tìm được điện thoại, mở khóa.
... Thì ra đã gần mười giờ rồi, tôi còn tưởng chưa đến giờ nên báo thức chưa reo! Có một đống tin nhắn từ wechat, Đại Thành và Tam Tử gửi vô số tin, còn có mấy bạn học hỏi sao nay tôi không đi học. Mẹ tôi đã gọi cho tôi... Cái quái gì đây, mười hai cuộc gọi nhỡ? Bà ấy điên à?
Tôi đột nhiên thấy choáng, còn chưa kịp làm gì thì điện thoại lại reo lên, là cuộc gọi từ mẹ tôi nên tôi buộc phải nghe máy.
"Alo, mẹ." Vừa nói ra hai chữ này đến tôi còn giật mình vì giọng quá khàn, vội hắng vài tiếng.
Hiển nhiên mẹ tôi cũng bị giật mình, giọng điệu lo lắng, "Có chuyện gì thế tiểu Lễ? Sao tối qua con không về nhà? Mẹ gọi điện cho con mà con cũng không nghe máy, bây giờ con đang ở đâu?"
Tôi nhíu mày, có hơi cáu gắt vì bị bà hỏi tới tấp, trước đây bà vốn không ở lại Lệ Thủy Uyển nên cũng chẳng biết buổi tối tôi có về ngủ ở Lệ Thủy Uyển không, đã bao giờ tôi thấy bà quan tâm tôi thế này đâu. Tôi đáp, "Con ở chỗ anh, tối hôm qua con có uống ít rượu."
"Anh con?" Mẹ tôi khựng lại, giọng căng thẳng, "Con đi tìm anh làm gì, con lớn rồi, không giống như hồi còn bé nữa, đừng cứ lúc nào cũng đến tìm anh."
Tôi không thích nghe những lời này, mất kiên nhẫn hỏi, "Có chuyện gì nữa không ạ? Con hơi đau đầu nên muốn ngủ thêm một lát."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu bên kia im lặng một hồi, "Tiểu lễ, mẹ đang quan tâm con, mấy ngày nữa là đến... Con mau về nhà đi."
Tôi im lặng cầm điện thoại thật lâu, cuối cùng cười nhẹ, "Mẹ cũng nhớ rõ quá nhỉ, con tắt đây, mẹ không cần quan tâm con, tự lo cho bản thân mẹ đi."
Sáng nay sự chán ghét của tôi với Liễu Phường đột ngột tăng lên đến đỉnh điểm, người phụ nữ này cứ như sẽ vĩnh viễn không biết bà đã làm sai điều gì, lời nói lẫn hành vi của bà luôn luôn rất chính đáng và hiển nhiên. Tuy đúng là bà rất đáng thương, có câu nói thế nào nhỉ, người đáng thương ắt có chỗ đáng trách, thật vậy.
Quẳng điện thoại sang bên cạnh, cơn đau đầu lại ập đến. Tôi lăn lộn vùi người vào trong chăn của anh, hít một hơi thật sâu - rồi lại chậm rãi thở ra, cũng không biết là tại sao, anh tôi không thích gì tôi mấy nhưng chỉ cần trên người tôi có dấu vết và mùi hương của anh sẽ khiến tôi cảm thấy rất an tâm.
Trên thế giới này, ngoại trừ ở cạnh anh tôi, sẽ không có bất kỳ một nơi nào cho tôi cảm giác được thuộc về, cái cảm giác này thật sự rất tuyệt. Dường như cả đời tôi vốn nên thích anh, đủ các kiểu thích, thích như một người anh trai, thích như một người tình, thích như một người yêu.
Sau khi bình tĩnh lại mới cầm điện thoại lên lần nữa, tôi phát hiện tôi lại được kéo vào nhóm chat ba người, vừa sáng ra Tam Tử đã ỉ ôi thế mà cả tôi lẫn Đại Thành đều không đi học. Đại Thành dậy sớm hơn tôi, cậu ta dậy trước chín giờ sáng, hiện tại hai người bọn họ đang thảo luận một cách bỉ ổi xem coi liệu hôm nay tôi có xuống nổi giường không. Tôi đúng lúc xuất hiện gửi icon hình con dao qua.
Đại Thành: "Ma men tỉnh rồi nè."
Đại Thành: "Nghe bảo hôm qua anh mày tự lái xe đến đón mày, đỉnh cao nhân sinh rồi đó anh Lễ."
Tôi còn đang định hỏi về chuyện này, tôi không biết sao hôm qua lại đến nhà anh tôi được, "Tối hôm qua có chuyện gì vậy, thành thật khai báo đi."
Tam Tử: "Có một bất ngờ dành cho mày đó, tự lục lại lịch sử cuộc gọi của mày đi."
Tôi mở lịch sử cuộc gọi, ngoại trừ một cuộc gọi của mẹ và mười hai cuộc gọi nhỡ thì bên dưới còn có cuộc gọi của anh tôi gọi đến tối qua dài hơn hai phút. Có vài hình ảnh mơ hồ đột nhiên hiện lên trong tâm trí, tôi nhớ đến video quay lại cảnh tuyết rơi tối qua, vội mở thư viện ảnh, ấn vào cái video mới nhất.
Ống kính rung lắc, cũng chẳng biết đang quay cái gì, chỉ thấy toàn tuyết là tuyết. Tôi còn nghe được mấy câu nói ngớ ngẩn khi say của Đại Thành, tôi nhíu mày tua qua, cuối cùng cũng thấy ống kính được giơ lên nhắm vào một người đàn ông rồi tắt ngúm.
Tôi máy móc tắt điện thoại, chui lại vào chăn.
Châu Bạc Tân đẹp trai vãi, tôi ngây ngẩn nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui chợt nhận ra có gì đó không ổn nên vội dừng lại. Cho tôi thêm mấy lá gan nữa tôi cũng chẳng dám nằm trên giường của anh rồi cương lên khi nghĩ đến anh đâu, tôi vỗ mạnh lên mặt mình, cố gắng bình tĩnh lại nhưng vô tình đụng trúng môi khiến nó nhói lên.
Tôi lộn phắt người ngồi dậy, trèo xuống giường mở gương trong tủ quần áo, nhìn vào mặt tôi.
Có ai nói cho tôi biết sao môi tôi lại sưng lên rồi không?
.........
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyển tui nửa triệu tệ đi rồi tui nói cho cưng biết, cũng chỉ là một khoản không đáng là bao với cưng mà
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro