…A…Đừng…
Ma Lệ
2024-08-15 02:53:45
Cậu cởi quần cô ra, Phó Nhàn Linh bị liếm đến cả người nhũn ra không có sức lực, mềm tay kéo cậu: “Không cần…”
Nam sinh đã thăm dò được nơi nước dâm chảy ra ướt dầm dề, cậu ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi liếm mút lấy cánh môi, giọng nói như bị dính lại, mang theo âm khí khàn khàn: “Chị, cho tôi được không?”
Một bàn tay của cậu xoa nắn nhũ thịt của cô, tay còn lại mò xuống âm hộ gảy hột le cứng rắn của cô. Phó Nhàn Linh căn bản không nói lên lời nói, vừa mở miệng chính là tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Hô hấp của cậu nóng bỏng, hơi thở thô nặng, lực đaọ hôn cắn lại cực kỳ ôn nhu, hôn đến nỗi cô thoải mái hừ ra âm thanh. Cô biết rõ không nên, nhưng đầu óc lại như bị che lấp, thân thể nóng bừng không tự giác mà hùa theo động tác của cậu, khuôn mặt đỏ bừng dán lấy cậu, muốn đòi lấy càng nhiều.
Cậu thấy cô đáp lại, lực đạo hôn mút bỗng dưng tăng thêm, hơi thở gấp gáp đến lợi hại: “Chị, tôi rất thích chị…”
Sống lưng của Phó Nhàn Linh đã tê rần, không biết có phải hay không thường ngày cậu hay thích dỗ người như vậy. Nhưng thân thể của cô lại bị những lời này kích thích đến chảy nước.
Vu Hướng Tây kéo xuống áo sơ mi của cô, đầu lưỡi liếm mút gáy cô. Lòng bàn tay từ phía sau lưng mò đến ngực cô, nắm lấy cặp vú của cô, phủ đầu lưỡi lên, liếm cắn nhéo mút. Phó Nhàn Linh thực nhanh không chịu nổi, ngón tay luồn vào tóc cậu, âm thanh mang theo tiếng khóc run rẩy nức nở.
Cậu mở ra chiếc ba lô trên mặt đất, móc từ bên trong ra hộp bao cao su mới mua hôm nay. Mở hộp ra, lấy ra ba cái đút vào túi quần, sau đó bế Phó Nhàn Linh đi vào trong phòng.
Đến bây giờ Phó Nhàn Linh vẫn chưa kịp đánh giá phòng ở của cậu, khi bị ôm vào trong phòng, tầm mắt vội vàng đảo qua phòng khách. Chỉ thấy bên cạnh bàn trà có mấy cái linh kiện giống như dùng để lắp ráp người máy, trên sô pha còn có không ít bản vẽ.
Đồ vật nhà cậu rất ít, có vẻ có chút rộng lớn và trống vắng, phòng ngủ lại rất có hơi thở của sinh hoạt. Trên bàn sách chất đầy các loại sách vở, trên giường cũng để mấy quyển sách. Cậu đem cô dặt lên giường, đem sách vở thu dọn lên trên tủ phía trên đầu giường, lúc này mới cởi quần ra.
Cách màu đen quần lpts cũng có thể nhìn rõ sưng to dương vật. Cậu lấy tay kéo quần lót xuống, dương vật dữ tợn nháy mắt từ màu đen rừng rậm nhảy ra, Phó Nhàn Linh xem đến tim đập thình thịch.
Thứ này của cậu lớn hơn của Trương Tuyền Phong rất nhiều. Buổi tối ngày đó cô cũng chưa dám nhìn kỹ, bây giờ chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đủ khiến da đầu tê dại.
“Chị.” Cậu dùng thân thể trần trụi ngăn chặn cô, rắn chắc vân da cứng ngắc, lông tơ trên đùi nồng đậm, đáp lên trên đùi cô, cọ đến làn da của cô vừa rát vừa ngứa.
Cậu dịu dàng hôn cô, hơi thở sạch sẽ hôn đến cô choáng đầu hoa mắt. Môi mỏng của cậu bao bọc lấy núm vú của cô, cắn mút xong bên này, lại cắn sang bên kia, ăn đến khi hai đầu vú ướt đẫm nước miếng, lúc này mới bắt đầu hôn dọc xuống bụng cô.
Phó Nhàn Linh thấy được ý đồ của cậu, cảm thấy xấu hổ khép lại chân, khuôn mặt đỏ bừng nhìn cậu, âm thanh nhẹ như muỗi kêu: “Cậu…Trực tiếp vào đi.”
Vu Hướng Tây cưới nói “Được!”
Cậu xé mở bao cao su, sau khi mang lên, duỗi tay sờ sờ chỗ kia của cô, nước còn rất nhiều. Vu Hướng Tây tách hai chân cô ra, nắm lấy dương vật chậm rãi cắm vào.
Phó Nhàn Linh bị cắm đến tràn đầy, không nhịn được cong người lên. m đạo bị căng đến mức tận cùng, cảm giác no trướng làm xương cốt của cô tê dại. Cô nắm chặt lấy khăn trải giường dưới thân, chờ nam sinh hoàn toàn cắm vào, mới thở phào một hơi.
Hơi thở còn không có thở xong, nam sinh liền cúi đầu hôn lấy cô, một tay năm chặt eo cô nhanh chóng đưa đẩy.
Tiếng rên rỉ của cô bị lấp kín, âm thanh nức nở đều bị nam sinh nuốt vào bụng. Khoái cảm vừa sâu vừa nặng, cô bị đè nặng cắm mấy chục phát, trong cổ họng tràn ra tiếng khóc tỉ tê, bụng nhỏ run run vài cái, lên đến cao trào.
Vu Hướng Tây bị vách thịt kẹp chặt đến thở hổn hển vài tiếng, cậu hơi hơi lùi ra sau mấy phần. Môi mỏng dừng ở bên má Phó Nhược Linh, nhìn vành tai trắng nõn, bỗng nhiên dùng miệng bao lấy hôn mút.
Phó Nhàn Linh chỉ cảm thấy cả linh hồn đều đang kêu gào thoải mái. Cô nắm chặt lấy khăn trải giường, toàn bộ cổ hướng lên trên ngửa ra. Nam sinh vừa điên cuồng đưa đẩy trong cơ thể cô, vừa liếm mút lỗ tai cô. Hơi thở cực nóng phả vào trong tai cô, cô bị nóng đến mức trong cổ họng tràn ra tiếng rên nức nở.
Tiểu huyệt ướt mềm bị nam sinh cắm đến tê mỏi, bến nhọn khoái cảm từ xương cùng chạy thẳng lên da đầu. Cô vươn tay bắt lấy cánh tay của cậu, trong cổ họng tràn ra thật dài tiếng hét chói tai: “A….Không cần…Không cần cắm…A…”
Cô căng mu bàn chân, bụng nhỏ run rẩy kịch liệt, lần cao trào này giằng co ước chừng mười mấy giây. Cô há mồm thở phì phò, linh hồn giống như bị rút ra khỏi cơ thể, toàn thân ý thức như trôi nổi giữa không trung.
Nam sinh thò qua hôn lấy môi cô, giọng nói khàn khàn quyến rũ: “Chị, thoải mái không?”
Cô đầy mặt là nước mắt sinh lý, đôi mắt còn đắm chìm trong khoái cảm có chút thất thần, nghe vậy nhìn về phía cậu chớp chớp mắt, thanh âm rất khàn: “Thoải mái…”
Thoải mái sắp chết.
Nam sinh đã thăm dò được nơi nước dâm chảy ra ướt dầm dề, cậu ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi liếm mút lấy cánh môi, giọng nói như bị dính lại, mang theo âm khí khàn khàn: “Chị, cho tôi được không?”
Một bàn tay của cậu xoa nắn nhũ thịt của cô, tay còn lại mò xuống âm hộ gảy hột le cứng rắn của cô. Phó Nhàn Linh căn bản không nói lên lời nói, vừa mở miệng chính là tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Hô hấp của cậu nóng bỏng, hơi thở thô nặng, lực đaọ hôn cắn lại cực kỳ ôn nhu, hôn đến nỗi cô thoải mái hừ ra âm thanh. Cô biết rõ không nên, nhưng đầu óc lại như bị che lấp, thân thể nóng bừng không tự giác mà hùa theo động tác của cậu, khuôn mặt đỏ bừng dán lấy cậu, muốn đòi lấy càng nhiều.
Cậu thấy cô đáp lại, lực đạo hôn mút bỗng dưng tăng thêm, hơi thở gấp gáp đến lợi hại: “Chị, tôi rất thích chị…”
Sống lưng của Phó Nhàn Linh đã tê rần, không biết có phải hay không thường ngày cậu hay thích dỗ người như vậy. Nhưng thân thể của cô lại bị những lời này kích thích đến chảy nước.
Vu Hướng Tây kéo xuống áo sơ mi của cô, đầu lưỡi liếm mút gáy cô. Lòng bàn tay từ phía sau lưng mò đến ngực cô, nắm lấy cặp vú của cô, phủ đầu lưỡi lên, liếm cắn nhéo mút. Phó Nhàn Linh thực nhanh không chịu nổi, ngón tay luồn vào tóc cậu, âm thanh mang theo tiếng khóc run rẩy nức nở.
Cậu mở ra chiếc ba lô trên mặt đất, móc từ bên trong ra hộp bao cao su mới mua hôm nay. Mở hộp ra, lấy ra ba cái đút vào túi quần, sau đó bế Phó Nhàn Linh đi vào trong phòng.
Đến bây giờ Phó Nhàn Linh vẫn chưa kịp đánh giá phòng ở của cậu, khi bị ôm vào trong phòng, tầm mắt vội vàng đảo qua phòng khách. Chỉ thấy bên cạnh bàn trà có mấy cái linh kiện giống như dùng để lắp ráp người máy, trên sô pha còn có không ít bản vẽ.
Đồ vật nhà cậu rất ít, có vẻ có chút rộng lớn và trống vắng, phòng ngủ lại rất có hơi thở của sinh hoạt. Trên bàn sách chất đầy các loại sách vở, trên giường cũng để mấy quyển sách. Cậu đem cô dặt lên giường, đem sách vở thu dọn lên trên tủ phía trên đầu giường, lúc này mới cởi quần ra.
Cách màu đen quần lpts cũng có thể nhìn rõ sưng to dương vật. Cậu lấy tay kéo quần lót xuống, dương vật dữ tợn nháy mắt từ màu đen rừng rậm nhảy ra, Phó Nhàn Linh xem đến tim đập thình thịch.
Thứ này của cậu lớn hơn của Trương Tuyền Phong rất nhiều. Buổi tối ngày đó cô cũng chưa dám nhìn kỹ, bây giờ chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đủ khiến da đầu tê dại.
“Chị.” Cậu dùng thân thể trần trụi ngăn chặn cô, rắn chắc vân da cứng ngắc, lông tơ trên đùi nồng đậm, đáp lên trên đùi cô, cọ đến làn da của cô vừa rát vừa ngứa.
Cậu dịu dàng hôn cô, hơi thở sạch sẽ hôn đến cô choáng đầu hoa mắt. Môi mỏng của cậu bao bọc lấy núm vú của cô, cắn mút xong bên này, lại cắn sang bên kia, ăn đến khi hai đầu vú ướt đẫm nước miếng, lúc này mới bắt đầu hôn dọc xuống bụng cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Nhàn Linh thấy được ý đồ của cậu, cảm thấy xấu hổ khép lại chân, khuôn mặt đỏ bừng nhìn cậu, âm thanh nhẹ như muỗi kêu: “Cậu…Trực tiếp vào đi.”
Vu Hướng Tây cưới nói “Được!”
Cậu xé mở bao cao su, sau khi mang lên, duỗi tay sờ sờ chỗ kia của cô, nước còn rất nhiều. Vu Hướng Tây tách hai chân cô ra, nắm lấy dương vật chậm rãi cắm vào.
Phó Nhàn Linh bị cắm đến tràn đầy, không nhịn được cong người lên. m đạo bị căng đến mức tận cùng, cảm giác no trướng làm xương cốt của cô tê dại. Cô nắm chặt lấy khăn trải giường dưới thân, chờ nam sinh hoàn toàn cắm vào, mới thở phào một hơi.
Hơi thở còn không có thở xong, nam sinh liền cúi đầu hôn lấy cô, một tay năm chặt eo cô nhanh chóng đưa đẩy.
Tiếng rên rỉ của cô bị lấp kín, âm thanh nức nở đều bị nam sinh nuốt vào bụng. Khoái cảm vừa sâu vừa nặng, cô bị đè nặng cắm mấy chục phát, trong cổ họng tràn ra tiếng khóc tỉ tê, bụng nhỏ run run vài cái, lên đến cao trào.
Vu Hướng Tây bị vách thịt kẹp chặt đến thở hổn hển vài tiếng, cậu hơi hơi lùi ra sau mấy phần. Môi mỏng dừng ở bên má Phó Nhược Linh, nhìn vành tai trắng nõn, bỗng nhiên dùng miệng bao lấy hôn mút.
Phó Nhàn Linh chỉ cảm thấy cả linh hồn đều đang kêu gào thoải mái. Cô nắm chặt lấy khăn trải giường, toàn bộ cổ hướng lên trên ngửa ra. Nam sinh vừa điên cuồng đưa đẩy trong cơ thể cô, vừa liếm mút lỗ tai cô. Hơi thở cực nóng phả vào trong tai cô, cô bị nóng đến mức trong cổ họng tràn ra tiếng rên nức nở.
Tiểu huyệt ướt mềm bị nam sinh cắm đến tê mỏi, bến nhọn khoái cảm từ xương cùng chạy thẳng lên da đầu. Cô vươn tay bắt lấy cánh tay của cậu, trong cổ họng tràn ra thật dài tiếng hét chói tai: “A….Không cần…Không cần cắm…A…”
Cô căng mu bàn chân, bụng nhỏ run rẩy kịch liệt, lần cao trào này giằng co ước chừng mười mấy giây. Cô há mồm thở phì phò, linh hồn giống như bị rút ra khỏi cơ thể, toàn thân ý thức như trôi nổi giữa không trung.
Nam sinh thò qua hôn lấy môi cô, giọng nói khàn khàn quyến rũ: “Chị, thoải mái không?”
Cô đầy mặt là nước mắt sinh lý, đôi mắt còn đắm chìm trong khoái cảm có chút thất thần, nghe vậy nhìn về phía cậu chớp chớp mắt, thanh âm rất khàn: “Thoải mái…”
Thoải mái sắp chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro