Chúng Ta Dừng Lại Ở Đây Thôi
Ma Lệ
2024-08-15 02:53:45
Phó Nhàn Linh dừng lại một lúc rồi mới hỏi: "Người đấy chính là cậu sao?"
Vu Hướng Tây nhẹ nhàng gật đầu.
Ba tháng trước, vào ngày thứ hai của lễ tình nhân, Phó Nhàn Linh một mình đi tới nơi thật náo nhiệt ăn một bữa tối, khi trở về bố mẹ Phó Nhàn Linh liền gọi điện hỏi cô ngày hôm qua đã đi đâu. Phó Nhàn Linh nói cô cùng Thôi Hiểu ra ngoài chơi, rồi đi xem phim và ăn tối.
Hai người họ lại hỏi cô Trương Tuyền Phong đã tặng món quà gì, Phó Nhàn Linh thuận miệng đáp: "Hoa hồng ạ, và cả chocolate."
Sau khi cúp máy, Phó Nhàn Linh mở tin nhắn wechat với Trương Tuyền Phong ra xem, không biết là do hắn quên hay có chuyện gì mà cả ngày hôm qua đều không tìm cô.
Năm đầu tiên kết hôn, vào ngày lễ tình nhân hắn đã tặng cô một chiếc đồng hồ, năm thứ hai bắt đầu chuyển tiền thẳng vào thẻ cho Phó Nhàn Linh, năm nay liền coi như không có ngày lễ này.
Thực ra ban đầu Phó Nhàn Linh cũng không cảm thấy tủi thân, chỉ là hôm qua lúc cùng Thôi Hiểu ra ngoài, nhìn thấy xung quanh mình đều là những cặp đôi đang tay trong tay cười nói, trong lòng bỗng cảm thấy thật cô đơn. Phó Nhàn Linh cũng muốn lúc Trương Tuyền Phong quay về có thể cùng cô xem một bộ phim, nắm tay nhau vui vẻ trò chuyện. Nhưng hai người từ lúc kết hôn tới giờ, trừ lúc ra ngoài ăn cơm ra gần như không có thời gian và cơ hội cùng nhau dạo phố.
Phó Nhàn Linh càng nghĩ càng thấy tủi thân, lúc quay lại chung cư hai hàng nước mắt đã rơi xuống từ lúc nào. Phó Nhàn Linh lo sẽ gặp hàng xóm nên cả quãng đường đều cúi đầu mà đi, lúc tới thang máy lại có một cánh tay đưa tới, trên tay người kia là một chiếc khăn được gấp gọn gàng.
Phó Nhàn Linh nhận lấy, nghẹn ngào nói cảm ơn.
Ánh mắt cô chỉ liếc qua đôi giày thể thao dưới chân người kia, lúc thang máy lên tới tầng ba, cô mở cửa vào nhà, nằm trên giường khóc thật to.
Phó Nhàn Linh xúc một thìa cơm, sau khi nuốt xuống mới nói: "Hôm đó tâm trạng tôi không được tốt."
Vu Hướng Tây lại rót thêm nước vào trong cốc của cô, nói: "Ngày hôm đấy chị uống rượu say, còn khóc nữa."
Cái thìa trong tay Phó Nhàn Linh ngừng lại giữa không trung, cô ngẩng đầu nhìn Vu Hướng Tây, thảo nào khi đấy cậu không hỏi gì, có lẽ là sợ cô cảm thấy khó chịu.
Phó Nhàn Linh khẽ thở dài một hơi: "Đúng vậy, lúc đó tôi hơi buồn nên đã khóc."
Đáng buồn hơn là, lúc Phó Nhàn Linh còn đang ở nhà chuyên tâm chuẩn bị mang thai thì Trương Tuyền Phong lại ngoại tình ở bên ngoài. Thứ tình yêu mà cô bỏ cả công việc để theo đuổi lại trở thành thứ nhảm nhí trong mắt tên đàn ông cặn bã đó.
Cô thật sự đã sai rồi, cũng đã yêu sai người. Suốt 28 năm nay, tất cả mọi nỗ lực của cô đều trở thành chuyện cười.
Nghĩ đến Trương Tuyền Phong lại khiến lồng ngực Phó Nhàn Linh cực kỳ chua xót, cô hít một hơi, ngẩng đầu lên để tránh nước mắt trào ra, lúc mở miệng cũng mang theo tiếng nghẹn ngào: "Anh ta ngoại tình rồi."
Vừa dứt lời, nước mắt cô cũng từ từ rơi xuống.
Phó Nhàn Linh cầm khăn lau nước mắt, bật cười: "Xin lỗi, chúng ta nói chuyện khác đi."
Thật kỳ lạ, cô lại đi chủ động kể chuyện này cho Vu Hướng Tây biết, ngoài Thôi Hiểu ra cô cho rằng mình sẽ không bao giờ ở trước mặt người khác lộ ra dáng vẻ yếu đuối như hiện giờ.
Vu Hướng Tây nắm lấy tay cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Anh ta không yêu chị, thì tôi sẽ yêu chị."
Phó Nhàn Linh cười, lắc đầu nói: "Cái gì mà yêu với không yêu chứ, cậu cũng chỉ là một cậu nhóc."
Vu Hướng Tây vẫn cố chấp nắm chặt lấy tay cô, biểu cảm không hề đùa giỡn: "Chị rất tốt, tôi sẽ đối xử thật tốt với chị, có thể tin tôi một lần không?"
Phó Nhàn Linh biết cậu là một người rất tốt.
Chỉ là, chuyện cô đã làm sai, người khác không nên vì bản thân cô mà lỡ dở một người tốt như vậy.
"Vu Hướng Tây, cậu rất tốt." Phó Nhàn Linh bỏ thìa xuống, cố gắng nở một nụ cười: "Ở bên cạnh cậu tôi rất vui."
Phó Nhàn Linh rút tay ra, nhìn cậu thanh niên ở trước mặt mình rồi nói từng chữ một: "Nhưng mà, chúng ta dừng lại ở đây thôi."
"Tại sao?" Vu Hướng Tây đau lòng nhìn cô: "Là tôi đã làm sai chuyện gì sao? Hay tôi đã nói sai điều gì? Chị nói cho tôi biết, tôi chắc chắn sẽ thay đổi."
Xung quanh họ đều là những tiếng cười nói, Phó Nhàn Linh tưởng rằng không khí náo nhiệt này sẽ khiến cô phân tán được những cảm xúc đau khổ, nhưng dường như không phải. Lúc Phó Nhàn Linh mở miệng nói, trái tim cô như bị ai đó bóp chặt lấy, siết mạnh khiến cô không thể thở được.
"Tôi không thể ly hôn."
"Cũng không thể đến với cậu được."
Phó Nhàn Linh nhìn Vu Hướng Tây, vẫn cố gắng cười: "Cậu có hiểu không?"
Hai mắt Vu Hướng Tây đỏ ngầu, cậu chầm chậm nói: "Chị..."
"Đừng bỏ tôi được không?"
Vu Hướng Tây nhẹ nhàng gật đầu.
Ba tháng trước, vào ngày thứ hai của lễ tình nhân, Phó Nhàn Linh một mình đi tới nơi thật náo nhiệt ăn một bữa tối, khi trở về bố mẹ Phó Nhàn Linh liền gọi điện hỏi cô ngày hôm qua đã đi đâu. Phó Nhàn Linh nói cô cùng Thôi Hiểu ra ngoài chơi, rồi đi xem phim và ăn tối.
Hai người họ lại hỏi cô Trương Tuyền Phong đã tặng món quà gì, Phó Nhàn Linh thuận miệng đáp: "Hoa hồng ạ, và cả chocolate."
Sau khi cúp máy, Phó Nhàn Linh mở tin nhắn wechat với Trương Tuyền Phong ra xem, không biết là do hắn quên hay có chuyện gì mà cả ngày hôm qua đều không tìm cô.
Năm đầu tiên kết hôn, vào ngày lễ tình nhân hắn đã tặng cô một chiếc đồng hồ, năm thứ hai bắt đầu chuyển tiền thẳng vào thẻ cho Phó Nhàn Linh, năm nay liền coi như không có ngày lễ này.
Thực ra ban đầu Phó Nhàn Linh cũng không cảm thấy tủi thân, chỉ là hôm qua lúc cùng Thôi Hiểu ra ngoài, nhìn thấy xung quanh mình đều là những cặp đôi đang tay trong tay cười nói, trong lòng bỗng cảm thấy thật cô đơn. Phó Nhàn Linh cũng muốn lúc Trương Tuyền Phong quay về có thể cùng cô xem một bộ phim, nắm tay nhau vui vẻ trò chuyện. Nhưng hai người từ lúc kết hôn tới giờ, trừ lúc ra ngoài ăn cơm ra gần như không có thời gian và cơ hội cùng nhau dạo phố.
Phó Nhàn Linh càng nghĩ càng thấy tủi thân, lúc quay lại chung cư hai hàng nước mắt đã rơi xuống từ lúc nào. Phó Nhàn Linh lo sẽ gặp hàng xóm nên cả quãng đường đều cúi đầu mà đi, lúc tới thang máy lại có một cánh tay đưa tới, trên tay người kia là một chiếc khăn được gấp gọn gàng.
Phó Nhàn Linh nhận lấy, nghẹn ngào nói cảm ơn.
Ánh mắt cô chỉ liếc qua đôi giày thể thao dưới chân người kia, lúc thang máy lên tới tầng ba, cô mở cửa vào nhà, nằm trên giường khóc thật to.
Phó Nhàn Linh xúc một thìa cơm, sau khi nuốt xuống mới nói: "Hôm đó tâm trạng tôi không được tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Hướng Tây lại rót thêm nước vào trong cốc của cô, nói: "Ngày hôm đấy chị uống rượu say, còn khóc nữa."
Cái thìa trong tay Phó Nhàn Linh ngừng lại giữa không trung, cô ngẩng đầu nhìn Vu Hướng Tây, thảo nào khi đấy cậu không hỏi gì, có lẽ là sợ cô cảm thấy khó chịu.
Phó Nhàn Linh khẽ thở dài một hơi: "Đúng vậy, lúc đó tôi hơi buồn nên đã khóc."
Đáng buồn hơn là, lúc Phó Nhàn Linh còn đang ở nhà chuyên tâm chuẩn bị mang thai thì Trương Tuyền Phong lại ngoại tình ở bên ngoài. Thứ tình yêu mà cô bỏ cả công việc để theo đuổi lại trở thành thứ nhảm nhí trong mắt tên đàn ông cặn bã đó.
Cô thật sự đã sai rồi, cũng đã yêu sai người. Suốt 28 năm nay, tất cả mọi nỗ lực của cô đều trở thành chuyện cười.
Nghĩ đến Trương Tuyền Phong lại khiến lồng ngực Phó Nhàn Linh cực kỳ chua xót, cô hít một hơi, ngẩng đầu lên để tránh nước mắt trào ra, lúc mở miệng cũng mang theo tiếng nghẹn ngào: "Anh ta ngoại tình rồi."
Vừa dứt lời, nước mắt cô cũng từ từ rơi xuống.
Phó Nhàn Linh cầm khăn lau nước mắt, bật cười: "Xin lỗi, chúng ta nói chuyện khác đi."
Thật kỳ lạ, cô lại đi chủ động kể chuyện này cho Vu Hướng Tây biết, ngoài Thôi Hiểu ra cô cho rằng mình sẽ không bao giờ ở trước mặt người khác lộ ra dáng vẻ yếu đuối như hiện giờ.
Vu Hướng Tây nắm lấy tay cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Anh ta không yêu chị, thì tôi sẽ yêu chị."
Phó Nhàn Linh cười, lắc đầu nói: "Cái gì mà yêu với không yêu chứ, cậu cũng chỉ là một cậu nhóc."
Vu Hướng Tây vẫn cố chấp nắm chặt lấy tay cô, biểu cảm không hề đùa giỡn: "Chị rất tốt, tôi sẽ đối xử thật tốt với chị, có thể tin tôi một lần không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Nhàn Linh biết cậu là một người rất tốt.
Chỉ là, chuyện cô đã làm sai, người khác không nên vì bản thân cô mà lỡ dở một người tốt như vậy.
"Vu Hướng Tây, cậu rất tốt." Phó Nhàn Linh bỏ thìa xuống, cố gắng nở một nụ cười: "Ở bên cạnh cậu tôi rất vui."
Phó Nhàn Linh rút tay ra, nhìn cậu thanh niên ở trước mặt mình rồi nói từng chữ một: "Nhưng mà, chúng ta dừng lại ở đây thôi."
"Tại sao?" Vu Hướng Tây đau lòng nhìn cô: "Là tôi đã làm sai chuyện gì sao? Hay tôi đã nói sai điều gì? Chị nói cho tôi biết, tôi chắc chắn sẽ thay đổi."
Xung quanh họ đều là những tiếng cười nói, Phó Nhàn Linh tưởng rằng không khí náo nhiệt này sẽ khiến cô phân tán được những cảm xúc đau khổ, nhưng dường như không phải. Lúc Phó Nhàn Linh mở miệng nói, trái tim cô như bị ai đó bóp chặt lấy, siết mạnh khiến cô không thể thở được.
"Tôi không thể ly hôn."
"Cũng không thể đến với cậu được."
Phó Nhàn Linh nhìn Vu Hướng Tây, vẫn cố gắng cười: "Cậu có hiểu không?"
Hai mắt Vu Hướng Tây đỏ ngầu, cậu chầm chậm nói: "Chị..."
"Đừng bỏ tôi được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro