Đội Nón Xanh
Ma Lệ
2024-08-15 02:53:45
Lúc bị ôm đến trên giường, Phó Nhàn Linh gần như không có ý thức.
Tay chân cô mềm nhũn muốn mặc quần áo vào, vừa cầm nội y trên tay, lại bị nam sinh hôn môi ép dưới thân thể, không biết cậu lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, vừa mới làm ở phòng tắm không lâu, lại đè ép cô trên giường làm một lần nữa.
Cô bị thao đến mức phát ra những tiếng hét thất thanh, cổ họng gần như không phát ra tiếng được, khoái cảm làm cô muốn phát điên lên, cô vặn lấy tâm ga giường dưới thân, bị nam sinh chọc vào cao trào mấy lần, ga giường đều bị dâm thuỷ làm ướt.
Chờ đến khi cậu hoàn toàn dừng lại, thời gian không biết đã qua bao lâu.
Cô mệt mỏi không mở nổi mắt, lại cố chấp đứng lên, mặc quần áo muốn về nhà, Vu Hướng Tây ôm cô vào nhà vệ sinh, tắm rửa lại cho cô một lần, thấy cô mặc quần áo mà tay đều run rẩy, liền giúp cô mặc chỉnh tề, bản thân thì tuỳ ý mặc lên cái áo T-shirt cùng quần, đỡ cô đi ra ngoài.
Lo lắng bị người khác nhìn thấy, Phó Nhàn Linh nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra:"Đừng đi theo tôi..."
Cô bị mất giọng, căn bản không phát ra được âm thanh nào cả, Vu Hướng Tây nghe không được cô nói gì, chỉ có thể nhìn nét mặt cô mà suy đoán, cô không muốn cậu đi theo.
Nhưng cậu không yên tâm.
Phó Nhàn Linh bỏ cậu qua một bên liền đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước cả người ngã xuống đất, đau đến mực cô hít vào một hơi.
Vu Hướng Tây vội vàng tiến đến ôm lấy cô:"Có sao không?"
Phó Nhàn Linh cắn răng lắc đầu, cô hướng cậu vẫy tay, một giây sau đã bị Vu Hướng Tây ôm ngang lên.
Cô hoảng hốt mắt nhìn bốn phía, đưa tay ra đánh cậu:"Thả tôi xuống!"
Vu Hướng Tây như không nghe được cô nói gì, chỉ nhìn chằm chú vào mắt cô nói:"Chị, tôi đưa chị về, đừng từ chối tôi."
Phó Nhàn Linh cả người đều căng thẳng, trong thang máy không có ai, Vu Hướng Tây ôm cô đi vào, chờ đến lầu ba, đưa thẳng cô vào phòng ngủ đặt lên giường, sau đó đi vào nhà bếp rót cho cô một ly nước mật ong.
Chờ Phó Nhàn Linh uống xong nằm lên giường, lúc này mới đi tắt đèn, cúi đầu hôn lên môi cô.
"Chị."
Giọng cậu rất nhẹ nhàng:"Ngủ ngon."
Phó Nhàn Linh đã sớm buồn ngủ nhắm mắt lại, nhưng tim cô vì hai từ này mà dao động trong giây lát, trước kia Trương Tuyền Phong sẽ chỉ bảo cô ngủ đi, nếu nói thêm vài câu, thì sẽ là: Đi ngủ sớm một chút, nhanh đi ngủ đi, không còn sớm nhanh đi ngủ đi.
Giọng điệu luôn mang theo bất đắc dĩ, xen lẫn thêm một chút không kiên nhẫn.
Vì cô thường xuyên đợi hặn, làm một bàn đồ ăn đợi hắn về nhà cùng nhau ăn cơm, nhưng chung quy hắn luôn bận rộn, bận đến mức quên gửi cho cô một tin nhăn không cần đợi, chờ hắn đến nửa đêm trở về, trông thấy cô còn chưa ngủ, sẽ chỉ nhíu mày nói một câu:"Hôm nay bận tăng ca mệt muốn chết, không còn sớm em nhanh đi ngủ đi."
Cô rõ ràng muốn hắn ôm cô, muốn hắn nhìn thấy một bàn đầy thức ăn nói một câu:Thật đáng tiếc không được ăn, ngày mai nhất định anh sẽ về sớm cùng em ăn.
Nhưng không có, hắn tiến vào nhà vệ sinh, đi ra liền tiến thẳng đến phòng của mình.
Không có một nụ hôn, không có một cái ôm, cho dù là một câu chúc ngủ ngon, cô kết hôn ba năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.
Cô nhắm mắt lại, nhưng nước mắt lại chảy ra, đại khái là quá mệt mỏi, cô khóc một hồi liền ngủ thiếp đi, cả một giấc mơ đều không có, ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh lại, cô cuống quýt bò dậy, túi cùng điện thoại ở ngay trên tủ đầu giường, cô cầm lên nhìn, Vu Hướng Tây để điện thoại cô ở chế độ im lặng, có lẽ là muốn để cô ngủ ngon giấc.
Thế nhưng cô vẫn chưa xin phép nghỉ.
Cô có chút xấu hổ, vừa đi làm được mấy ngày đã xin phép nghỉ, gửi tin nhắn xin nghỉ cho quản lí , quản lí gọi điện thoại tới, Phó Nhàn Linh mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn đặc.
Ngược lại quản lí rất nhiệt tình nói:" Nghe giọng cô bệnh cũng không nhẹ đâu, đi khám bệnh đi, không có việc gì, khi nào khỏi lại đi làm."
"Không có việc gì, ngày mai tôi sẽ đi làm, thật xin lỗi quản lí." Phó Nhàn Linh lại nói xin lỗi.
"Không không không, thân thể quan trọng." Quản lí hỏi thăm vài câu xong, lúc này mới cúp điện thoại.
Phó Nhàn Linh nhẹ nhàng thở ra, cô mở Wechat ra, rất nhiều tin nhắn, Thôi Hiểu, nhóm trong công ty, còn có Vu Hướng Tây.
[ Chị, tỉnh chưa?]
Lúc 10h sáng.
Nhớ lại đêm qua vừa hỗn loạn vừa kịch liệt, cô không khỏi vươn tay ấn huyệt thái dương.
Ngón tay cô ấn mở tin nhắn của Thôi Hiểu, phía trên có mấy tin nhắn, đều được gửi vào tối qua, vào lúc vừa uống rượu xong ngồi trên xe khoảng thời gian kia.
[ Tớ thấy cậu em trai dưới nhà cậu cũng không tệ.]
[Cậu ấy khẳng định thích cậu, không tin cậu hỏi một chút.]
[ Là Trương Tuyền Phong vượt quá giới hạn trước. cậu đừng để bản thân chịu uỷ khuất, hắn đội nói xanh cho cậu, cậu cũng đội nón xanh cho hắn, so xem ai với ai càng xanh.]
Phó Nhàn Linh có ý cưới lại cười không nổi.
Cô xem căn phòng trống rỗng, trong đầu lờ mờ nhớ đến gióng nói của nam sinh bên tai, trầm thấp mang theo thở dốc:
"Chị, tôi rất thích chị..."
Tay chân cô mềm nhũn muốn mặc quần áo vào, vừa cầm nội y trên tay, lại bị nam sinh hôn môi ép dưới thân thể, không biết cậu lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, vừa mới làm ở phòng tắm không lâu, lại đè ép cô trên giường làm một lần nữa.
Cô bị thao đến mức phát ra những tiếng hét thất thanh, cổ họng gần như không phát ra tiếng được, khoái cảm làm cô muốn phát điên lên, cô vặn lấy tâm ga giường dưới thân, bị nam sinh chọc vào cao trào mấy lần, ga giường đều bị dâm thuỷ làm ướt.
Chờ đến khi cậu hoàn toàn dừng lại, thời gian không biết đã qua bao lâu.
Cô mệt mỏi không mở nổi mắt, lại cố chấp đứng lên, mặc quần áo muốn về nhà, Vu Hướng Tây ôm cô vào nhà vệ sinh, tắm rửa lại cho cô một lần, thấy cô mặc quần áo mà tay đều run rẩy, liền giúp cô mặc chỉnh tề, bản thân thì tuỳ ý mặc lên cái áo T-shirt cùng quần, đỡ cô đi ra ngoài.
Lo lắng bị người khác nhìn thấy, Phó Nhàn Linh nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra:"Đừng đi theo tôi..."
Cô bị mất giọng, căn bản không phát ra được âm thanh nào cả, Vu Hướng Tây nghe không được cô nói gì, chỉ có thể nhìn nét mặt cô mà suy đoán, cô không muốn cậu đi theo.
Nhưng cậu không yên tâm.
Phó Nhàn Linh bỏ cậu qua một bên liền đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước cả người ngã xuống đất, đau đến mực cô hít vào một hơi.
Vu Hướng Tây vội vàng tiến đến ôm lấy cô:"Có sao không?"
Phó Nhàn Linh cắn răng lắc đầu, cô hướng cậu vẫy tay, một giây sau đã bị Vu Hướng Tây ôm ngang lên.
Cô hoảng hốt mắt nhìn bốn phía, đưa tay ra đánh cậu:"Thả tôi xuống!"
Vu Hướng Tây như không nghe được cô nói gì, chỉ nhìn chằm chú vào mắt cô nói:"Chị, tôi đưa chị về, đừng từ chối tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Nhàn Linh cả người đều căng thẳng, trong thang máy không có ai, Vu Hướng Tây ôm cô đi vào, chờ đến lầu ba, đưa thẳng cô vào phòng ngủ đặt lên giường, sau đó đi vào nhà bếp rót cho cô một ly nước mật ong.
Chờ Phó Nhàn Linh uống xong nằm lên giường, lúc này mới đi tắt đèn, cúi đầu hôn lên môi cô.
"Chị."
Giọng cậu rất nhẹ nhàng:"Ngủ ngon."
Phó Nhàn Linh đã sớm buồn ngủ nhắm mắt lại, nhưng tim cô vì hai từ này mà dao động trong giây lát, trước kia Trương Tuyền Phong sẽ chỉ bảo cô ngủ đi, nếu nói thêm vài câu, thì sẽ là: Đi ngủ sớm một chút, nhanh đi ngủ đi, không còn sớm nhanh đi ngủ đi.
Giọng điệu luôn mang theo bất đắc dĩ, xen lẫn thêm một chút không kiên nhẫn.
Vì cô thường xuyên đợi hặn, làm một bàn đồ ăn đợi hắn về nhà cùng nhau ăn cơm, nhưng chung quy hắn luôn bận rộn, bận đến mức quên gửi cho cô một tin nhăn không cần đợi, chờ hắn đến nửa đêm trở về, trông thấy cô còn chưa ngủ, sẽ chỉ nhíu mày nói một câu:"Hôm nay bận tăng ca mệt muốn chết, không còn sớm em nhanh đi ngủ đi."
Cô rõ ràng muốn hắn ôm cô, muốn hắn nhìn thấy một bàn đầy thức ăn nói một câu:Thật đáng tiếc không được ăn, ngày mai nhất định anh sẽ về sớm cùng em ăn.
Nhưng không có, hắn tiến vào nhà vệ sinh, đi ra liền tiến thẳng đến phòng của mình.
Không có một nụ hôn, không có một cái ôm, cho dù là một câu chúc ngủ ngon, cô kết hôn ba năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.
Cô nhắm mắt lại, nhưng nước mắt lại chảy ra, đại khái là quá mệt mỏi, cô khóc một hồi liền ngủ thiếp đi, cả một giấc mơ đều không có, ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh lại, cô cuống quýt bò dậy, túi cùng điện thoại ở ngay trên tủ đầu giường, cô cầm lên nhìn, Vu Hướng Tây để điện thoại cô ở chế độ im lặng, có lẽ là muốn để cô ngủ ngon giấc.
Thế nhưng cô vẫn chưa xin phép nghỉ.
Cô có chút xấu hổ, vừa đi làm được mấy ngày đã xin phép nghỉ, gửi tin nhắn xin nghỉ cho quản lí , quản lí gọi điện thoại tới, Phó Nhàn Linh mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn đặc.
Ngược lại quản lí rất nhiệt tình nói:" Nghe giọng cô bệnh cũng không nhẹ đâu, đi khám bệnh đi, không có việc gì, khi nào khỏi lại đi làm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có việc gì, ngày mai tôi sẽ đi làm, thật xin lỗi quản lí." Phó Nhàn Linh lại nói xin lỗi.
"Không không không, thân thể quan trọng." Quản lí hỏi thăm vài câu xong, lúc này mới cúp điện thoại.
Phó Nhàn Linh nhẹ nhàng thở ra, cô mở Wechat ra, rất nhiều tin nhắn, Thôi Hiểu, nhóm trong công ty, còn có Vu Hướng Tây.
[ Chị, tỉnh chưa?]
Lúc 10h sáng.
Nhớ lại đêm qua vừa hỗn loạn vừa kịch liệt, cô không khỏi vươn tay ấn huyệt thái dương.
Ngón tay cô ấn mở tin nhắn của Thôi Hiểu, phía trên có mấy tin nhắn, đều được gửi vào tối qua, vào lúc vừa uống rượu xong ngồi trên xe khoảng thời gian kia.
[ Tớ thấy cậu em trai dưới nhà cậu cũng không tệ.]
[Cậu ấy khẳng định thích cậu, không tin cậu hỏi một chút.]
[ Là Trương Tuyền Phong vượt quá giới hạn trước. cậu đừng để bản thân chịu uỷ khuất, hắn đội nói xanh cho cậu, cậu cũng đội nón xanh cho hắn, so xem ai với ai càng xanh.]
Phó Nhàn Linh có ý cưới lại cười không nổi.
Cô xem căn phòng trống rỗng, trong đầu lờ mờ nhớ đến gióng nói của nam sinh bên tai, trầm thấp mang theo thở dốc:
"Chị, tôi rất thích chị..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro