Đuổi Theo Mời Quay Lại
Ma Lệ
2024-08-15 02:53:45
Khi Phó Nhàn Linh lên xe, Thôi Hiểu khẽ hỏi: “Cậu ấy đã nói gì với cậu?”
“Không có gì đâu.” Phó Nhàn Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, chàng trai vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn cô chằm chằm không chớp nháy.
Thôi Hiểu mở cửa kính xe chạy tới chỗ Vu Hướng Tây và hét lên, “Tối nay có hẹn gì không? Cùng nhau ăn tối nhé?”
Vu Hướng Tây lúc đầu vui mừng khôn xiết, sau đó nhìn Phó Nhàn Linh đang ngồi bên ghế phụ, vẻ mặt do dự, tiến lại gần vài bước, nhìn Phó Nhàn Linh qua cửa kính xe hỏi: “Chị ơi, tôi đi được không?”
Phó Nhàn Linh lườm Thôi Hiểu và bắt gặp ánh mắt của chàng trai, lời từ chối tới miệng của cô chuyển thành đồng ý, “Ừm, chúng ta cùng ăn một bữa nhé.”
Dù sao nó cũng chỉ là một bữa ăn mà thôi.
Chàng trai lập tức vui vẻ, khóe môi cong lên lộ ra chiếc răng khểnh dễ thương, đôi mắt đó sáng lấp lánh như ánh ngọc.
Sau khi Thôi Hiểu lái xe ra khỏi, vẫn còn đang chật chật kinh ngạc, “Ôi thiệt tình, đó đúng là người khởi xướng của sư tổ biến mặt, cậu không nhìn thấy khi cậu ta đối mặt với cô gái đó, và khi cậu ta đối diện với cậu, giống như một con chó nhìn thấy chủ nhân của mình ...”
Phó Nhàn Linh không thể không phản bác: “Cậu mới là chó ấy.”
“Ồ, bây giờ đã bắt đầu bảo vệ cậu ta rồi.” Thôi Hiểu nhướng mày với cô.
Phó Nhàn Linh dứt khoát phớt lờ cô ấy.
Xe đến nhà cha bà Phó Nhàn Linh trước, Thôi Hiểu xuống xe thăm hỏi, sau xe cô để rất nhiều quà, phải mất hai chuyến mang vác mới chuyển xong.
Bà Phó kéo cô, gần như bà thích hơn là nhìn thấy con gái ruột của mình, “Hiểu Hiểu lại xinh đẹp hơn rồi, lần sau đến đừng mua nhiều đồ như vậy nữa, ở nhà cái gì cũng có rồi.”
Ông Phó đang nằm trên ghế sofa, Phó Nhàn Linh ghé sát người nói chuyện với ông được một lúc, lại bóp vai cho ông được hồi lâu, sau đó mới đi theo mẹ Phó vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Thôi Hiểu đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với cha Phó, trong phòng khách thỉnh thoảng lại có tiếng cười của hai người vọng lên.
“Sao mẹ thấy con dạo này gầy đi nhiều, có ăn uống đàng hoàng không?” Bà phó rửa sạch gừng rồi cho lên thớt.
Phó Nhàn Linh đã buộc xong tạp dề, cúi đầu cắt gừng, “Có ăn ạ, mùa hè rất dễ tụt cân.”
“Lần sau đi cùng Tuyền Phong.” Bà phó nói, “Mẹ đã lâu không gặp nó rồi.”
Phó Nhàn Linh gật đầu.
Tháng nào cô cũng đến và đích thân nấu một bữa ăn cho cha mẹ cô, và Thôi Hiểu cũng đến ăn chực, nói rằng đó là ăn chực, nhưng cô ấy chẳng qua chỉ đang kiếm cớ để gặp hai người.
Người ta nói cha mẹ có một con là cô đơn nhất, thỉnh thoảng Phó Nhàn Linh cũng đến làm khách qua thăm nhà Thôi Hiểu, cùng nhau ăn uống, sôi nổi cả ngày, buổi tối tán gẫu một lúc để an ủi sự cô đơn của cha mẹ
Sau bữa ăn, Phó Nhàn Linh đi rửa trái cây và dọn ra đĩa, Thôi Hiểu phụ trách dọn dẹp bát đĩa, bà phó đứng kế bên phụ giúp, cười hỏi Thôi Hiểu: “Sao con vẫn chưa tìm đối tượng kết hôn? Con thấy đấy Tiểu Nhàn đã kết hôn được ba năm rồi.”
“Không phải là con chưa tìm gặp đó sao?” Thôi Hiểu dụi dụi vào người bà phó, “Khi nào thì dì giới thiệu cho con một anh đi? Tốt nhất là đẹp trai hết phần người ta ấy, khi người đó đi ra thì không còn ai sống sót trong bán kính 100 dặm.”
Bà phó buồn cười, “Đó là người sao?”
Phó Nhàn Linh cũng mỉm cười, “Miệng của cậu ấy suốt ngày chỉ biết bốc phét.”
Ngồi đến 2 giờ chiều, người giao ghế sofa đến, không ngờ Vu Hướng Tây cũng tới, Phó Nhàn Linh đang đứng ở cửa, thấy cậu đến cũng không nói lời nào, ngược lại Thôi Hiểu từ trong bếp ra đưa tận tay cho Phó Nhàn Linh miếng dưa hấu, lại đẩy cô một cái, “Đi đưa cho người ta.”
Phó Nhàn Linh không còn cách nào khác là bước tới và đưa nửa quả dưa hấu trong tay cô.
Vu Hướng Tây nhận lấy, nở nụ cười, “Cảm ơn chị.”
Cậu cúi đầu cắn một miếng, sau đó lại cười nói với Phó Nhàn Linh: “Thật ngọt ạ.”
Phó Nhàn Linh bị nụ cười trên mặt của cậu làm cho rung động, cô quay người muốn đi vào, nhưng lại bị cậu ngăn lại, “Chị ơi.”
“Có chuyện gì vậy?” Cô quay đầu lại hỏi.
Chàng trai với hai mắt long lanh, khóe miệng ý cười sâu xa, thấp giọng cười nói: “Không có gì, em chỉ là muốn kêu chị thôi.”
Phó Nhàn Linh: “...”
Cô đỏ mặt bước vào cửa.
Bà phó vẫn đang chào hỏi các công nhân khác, khi bà ấy bước ra và nhìn thấy Vu Hướng Tây, bà không thể không khen ngợi, “Cậu trai trông thật bảnh trai đó.”
Phó Nhàn Linh đi ra, kéo bà vào nhà, “Mẹ, bên ngoài nóng lắm, vào nhà đi.”
“Nào nào nào, cậu trai cậu cũng đi vào nào.” Bà phó lại mời Vu Hướng Tây đi vào.
Vu Hướng Tây là người duy nhất mặc nghiêm túc lịch sự, sơ mi trắng và quần tây đen, có khí chất rất riêng, dáng người cậu cao ráo, ngũ quan có nét đẹp ấm áp tỏa nắng, bà phó rất thích khi vừa nhìn thấy, mời cậu đến sofa ngồi xuống, đưa trái cây đến trước mặt cậu, tươi cười hỏi: “Cậu trai năm nay bao nhiêu tuổi?”
Phó Nhàn Linh biết rằng bà phó đang cố gắng mai mối cho Thôi Hiểu, vì vậy cô đứng bên cạnh chỉ mỉm cười và không nói.
Vu Hướng Tây không hiểu sự xoay vần ở đây, chỉ biết rằng mẹ của Phó Nhàn Linh đang hỏi cậu, nên trả lời có chút căng thẳng: “Dạ, hai mươi ba ạ.”
“Mới hai mươi ba?” Bà phó hơi kinh ngạc mà liếc nhìn Thôi Hiểu, “Hiểu Hiểu đã hai mươi tám tuổi, hai người cách nhau năm tuổi… Nhưng tuổi tác không thành vấn đề.”
Thôi Hiểu ở bên cạnh tiếp lời, cười xấu xa nói, “Đúng, đúng, không thành vấn đề, con vẫn luôn thích nhỏ hơn, đặc biệt là cún con.”
Vu Tương Tây lúc này mới hiểu ra, lỗ tai lập tức đỏ lên, cậu đặt trái cây trong tay xuống, còn không quên lấy khăn giấy lau bàn cà phê cho sạch, “Cô à, cháu, cháu còn có chuyện phải làm, cháu xin phép đi trước ạ.”
Trước khi ra khỏi nhà, cậu vẫn nghe thấy tiếng bà phó mắng Thôi Hiểu, “Con làm sao vậy, ít nhất hãy kiềm chế bản thân, con dọa làm người ta sợ bỏ chạy luôn kìa.”
Thôi Hiểu kéo theo Phó Nhàn Linh bước ra ngoài: “Sợ gì chứ, con đi đuổi theo để quay lại là được.”
Bà phó: “...”
“Không có gì đâu.” Phó Nhàn Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, chàng trai vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn cô chằm chằm không chớp nháy.
Thôi Hiểu mở cửa kính xe chạy tới chỗ Vu Hướng Tây và hét lên, “Tối nay có hẹn gì không? Cùng nhau ăn tối nhé?”
Vu Hướng Tây lúc đầu vui mừng khôn xiết, sau đó nhìn Phó Nhàn Linh đang ngồi bên ghế phụ, vẻ mặt do dự, tiến lại gần vài bước, nhìn Phó Nhàn Linh qua cửa kính xe hỏi: “Chị ơi, tôi đi được không?”
Phó Nhàn Linh lườm Thôi Hiểu và bắt gặp ánh mắt của chàng trai, lời từ chối tới miệng của cô chuyển thành đồng ý, “Ừm, chúng ta cùng ăn một bữa nhé.”
Dù sao nó cũng chỉ là một bữa ăn mà thôi.
Chàng trai lập tức vui vẻ, khóe môi cong lên lộ ra chiếc răng khểnh dễ thương, đôi mắt đó sáng lấp lánh như ánh ngọc.
Sau khi Thôi Hiểu lái xe ra khỏi, vẫn còn đang chật chật kinh ngạc, “Ôi thiệt tình, đó đúng là người khởi xướng của sư tổ biến mặt, cậu không nhìn thấy khi cậu ta đối mặt với cô gái đó, và khi cậu ta đối diện với cậu, giống như một con chó nhìn thấy chủ nhân của mình ...”
Phó Nhàn Linh không thể không phản bác: “Cậu mới là chó ấy.”
“Ồ, bây giờ đã bắt đầu bảo vệ cậu ta rồi.” Thôi Hiểu nhướng mày với cô.
Phó Nhàn Linh dứt khoát phớt lờ cô ấy.
Xe đến nhà cha bà Phó Nhàn Linh trước, Thôi Hiểu xuống xe thăm hỏi, sau xe cô để rất nhiều quà, phải mất hai chuyến mang vác mới chuyển xong.
Bà Phó kéo cô, gần như bà thích hơn là nhìn thấy con gái ruột của mình, “Hiểu Hiểu lại xinh đẹp hơn rồi, lần sau đến đừng mua nhiều đồ như vậy nữa, ở nhà cái gì cũng có rồi.”
Ông Phó đang nằm trên ghế sofa, Phó Nhàn Linh ghé sát người nói chuyện với ông được một lúc, lại bóp vai cho ông được hồi lâu, sau đó mới đi theo mẹ Phó vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Thôi Hiểu đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với cha Phó, trong phòng khách thỉnh thoảng lại có tiếng cười của hai người vọng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao mẹ thấy con dạo này gầy đi nhiều, có ăn uống đàng hoàng không?” Bà phó rửa sạch gừng rồi cho lên thớt.
Phó Nhàn Linh đã buộc xong tạp dề, cúi đầu cắt gừng, “Có ăn ạ, mùa hè rất dễ tụt cân.”
“Lần sau đi cùng Tuyền Phong.” Bà phó nói, “Mẹ đã lâu không gặp nó rồi.”
Phó Nhàn Linh gật đầu.
Tháng nào cô cũng đến và đích thân nấu một bữa ăn cho cha mẹ cô, và Thôi Hiểu cũng đến ăn chực, nói rằng đó là ăn chực, nhưng cô ấy chẳng qua chỉ đang kiếm cớ để gặp hai người.
Người ta nói cha mẹ có một con là cô đơn nhất, thỉnh thoảng Phó Nhàn Linh cũng đến làm khách qua thăm nhà Thôi Hiểu, cùng nhau ăn uống, sôi nổi cả ngày, buổi tối tán gẫu một lúc để an ủi sự cô đơn của cha mẹ
Sau bữa ăn, Phó Nhàn Linh đi rửa trái cây và dọn ra đĩa, Thôi Hiểu phụ trách dọn dẹp bát đĩa, bà phó đứng kế bên phụ giúp, cười hỏi Thôi Hiểu: “Sao con vẫn chưa tìm đối tượng kết hôn? Con thấy đấy Tiểu Nhàn đã kết hôn được ba năm rồi.”
“Không phải là con chưa tìm gặp đó sao?” Thôi Hiểu dụi dụi vào người bà phó, “Khi nào thì dì giới thiệu cho con một anh đi? Tốt nhất là đẹp trai hết phần người ta ấy, khi người đó đi ra thì không còn ai sống sót trong bán kính 100 dặm.”
Bà phó buồn cười, “Đó là người sao?”
Phó Nhàn Linh cũng mỉm cười, “Miệng của cậu ấy suốt ngày chỉ biết bốc phét.”
Ngồi đến 2 giờ chiều, người giao ghế sofa đến, không ngờ Vu Hướng Tây cũng tới, Phó Nhàn Linh đang đứng ở cửa, thấy cậu đến cũng không nói lời nào, ngược lại Thôi Hiểu từ trong bếp ra đưa tận tay cho Phó Nhàn Linh miếng dưa hấu, lại đẩy cô một cái, “Đi đưa cho người ta.”
Phó Nhàn Linh không còn cách nào khác là bước tới và đưa nửa quả dưa hấu trong tay cô.
Vu Hướng Tây nhận lấy, nở nụ cười, “Cảm ơn chị.”
Cậu cúi đầu cắn một miếng, sau đó lại cười nói với Phó Nhàn Linh: “Thật ngọt ạ.”
Phó Nhàn Linh bị nụ cười trên mặt của cậu làm cho rung động, cô quay người muốn đi vào, nhưng lại bị cậu ngăn lại, “Chị ơi.”
“Có chuyện gì vậy?” Cô quay đầu lại hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chàng trai với hai mắt long lanh, khóe miệng ý cười sâu xa, thấp giọng cười nói: “Không có gì, em chỉ là muốn kêu chị thôi.”
Phó Nhàn Linh: “...”
Cô đỏ mặt bước vào cửa.
Bà phó vẫn đang chào hỏi các công nhân khác, khi bà ấy bước ra và nhìn thấy Vu Hướng Tây, bà không thể không khen ngợi, “Cậu trai trông thật bảnh trai đó.”
Phó Nhàn Linh đi ra, kéo bà vào nhà, “Mẹ, bên ngoài nóng lắm, vào nhà đi.”
“Nào nào nào, cậu trai cậu cũng đi vào nào.” Bà phó lại mời Vu Hướng Tây đi vào.
Vu Hướng Tây là người duy nhất mặc nghiêm túc lịch sự, sơ mi trắng và quần tây đen, có khí chất rất riêng, dáng người cậu cao ráo, ngũ quan có nét đẹp ấm áp tỏa nắng, bà phó rất thích khi vừa nhìn thấy, mời cậu đến sofa ngồi xuống, đưa trái cây đến trước mặt cậu, tươi cười hỏi: “Cậu trai năm nay bao nhiêu tuổi?”
Phó Nhàn Linh biết rằng bà phó đang cố gắng mai mối cho Thôi Hiểu, vì vậy cô đứng bên cạnh chỉ mỉm cười và không nói.
Vu Hướng Tây không hiểu sự xoay vần ở đây, chỉ biết rằng mẹ của Phó Nhàn Linh đang hỏi cậu, nên trả lời có chút căng thẳng: “Dạ, hai mươi ba ạ.”
“Mới hai mươi ba?” Bà phó hơi kinh ngạc mà liếc nhìn Thôi Hiểu, “Hiểu Hiểu đã hai mươi tám tuổi, hai người cách nhau năm tuổi… Nhưng tuổi tác không thành vấn đề.”
Thôi Hiểu ở bên cạnh tiếp lời, cười xấu xa nói, “Đúng, đúng, không thành vấn đề, con vẫn luôn thích nhỏ hơn, đặc biệt là cún con.”
Vu Tương Tây lúc này mới hiểu ra, lỗ tai lập tức đỏ lên, cậu đặt trái cây trong tay xuống, còn không quên lấy khăn giấy lau bàn cà phê cho sạch, “Cô à, cháu, cháu còn có chuyện phải làm, cháu xin phép đi trước ạ.”
Trước khi ra khỏi nhà, cậu vẫn nghe thấy tiếng bà phó mắng Thôi Hiểu, “Con làm sao vậy, ít nhất hãy kiềm chế bản thân, con dọa làm người ta sợ bỏ chạy luôn kìa.”
Thôi Hiểu kéo theo Phó Nhàn Linh bước ra ngoài: “Sợ gì chứ, con đi đuổi theo để quay lại là được.”
Bà phó: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro