Chương 30 - Ngủ Rồi Sao?

Manh Động

Ma Lệ

2024-08-15 02:53:45

Trong suốt thời gian học đại học của Vu Hướng Tây, cậu đã đến gặp Vu Hoan hai lần, một lần là giúp cô ấy họp phụ huynh, và một lần để giúp cô ấy trả lại thẻ — chiếc thẻ mà Phó Nhàn Linh đưa cho Vu Hoan, cậu đã nạp tiền và mang trả lại.

Vu Hoan nói với Vu Hướng Tây về chuyện cô chủ nhiệm đã đưa thẻ ăn cho cô ấy, Vu Hoan đã nói với cậu vài lần rằng cô chủ nhiệm rất tốt với cô ấy, tính tình lại dịu dàng, luôn tươi cười khi nói chuyện, và tất cả các bạn trong lớp đều thích cô, biết được phải chia lớp, nhiều người hy vọng lại được xếp vào lớp của cô.

Vu Hướng Tây nạp tiền vào thẻ và mua trái cây, khi cậu đi tới thì Phó Nhàn Linh không có ở đó, có người chỉ cậu đến chỗ ngồi trong văn phòng của Phó Nhàn Linh và bảo cậu để đồ xuống, vì vậy cậu chỉ đi xem qua.

Phó Nhàn Linh viết chữ rất đẹp, cậu nhìn thấy những ghi chú trên bàn của cô, thì cậu nhớ đến đôi mắt đầy ý cười trong lần trước gặp cô.

Một giáo viên bên cạnh đang nói về Phó Nhàn Linh, nói rằng cô thật hạnh phúc, cô ấy và chồng đúng trai tài gái sắc, và Vu Hướng Tây không thể không tự hỏi kiểu đàn ông nào có thể lấy một người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp như vậy.

Cuối cùng cậu không gặp được Phó Nhàn Linh, trung tâm nội thất cậu làm bán thời gian đã gọi điện thoại cho cậu, cậu lo lắng không kịp thời gian nên chỉ để thẻ ăn và trái cây rồi rời đi.

Trước khi rời đi, cậu để lại lời nhắn trên giấy: [Tôi là anh trai Vu Hoan, cảm ơn chị rất nhiều vì đã quan tâm chăm sóc cho Vu Hoan.]

Từ đó về sau, suốt hai năm qua, cậu mới gặp lại Phó Nhàn Linh ở tầng dưới trong khu sinh sống nơi cậu mới chuyển đến, cô vẫn như lần đầu gặp mặt, dịu dàng mỉm cười chào hỏi những người xung quanh, sau lưng còn mang theo một chiếc túi thể thao, có lẽ cô vừa trở về từ phòng tập thể dục, khi cô nhìn thấy cậu, cũng lịch sự mỉm cười với cậu.

Vu Hướng Tây nghĩ rằng cô đã nhận ra cậu, nhưng cho đến giây phút cô đi ngang qua, cậu mới nhận ra cô chỉ mỉm cười lịch sự và không hề nhận ra cậu.

Khi thức dậy vào buổi sáng, cô sẽ đi mua đồ ăn trước, sau đó chạy bộ đến phòng tập thể dục vào khoảng tám giờ, quay về nấu ăn trưa vào buổi trưa, và mang cuốn sách đến phòng tập thể dục vào buổi chiều, cô không mặc quần áo bó, trên người luôn mặc áo dài tay phông rộng, thỉnh thoảng đeo kính râm, để lộ ra chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ tươi, không tô son, đó là màu môi tự nhiên.

Cô về nhà nấu cơm lúc khoảng 6 giờ tối, và khoảng 6 giờ 40 xuống đổ rác, cuối cùng lên lầu và không đi xuống nữa.

Số lần Vu Hướng Tây gặp cô ngày càng nhiều lên, càng biết rõ thời gian ra ngoài và thời gian làm việc nghỉ ngơi của cô.

Ban đầu cậu chỉ nghĩ Phó Nhàn Linh là người quen duy nhất trong khu sống này, là cô giáo của Vu Hoan, chứ không có ý nghĩ ​​gì khác, rồi một ngày về sau, khi cậu đi làm thêm về, khi cậu bắt gặp Phó Nhàn Linh ở cổng và cô mua một vài chai nước để đưa cho công nhân vệ sinh, cậu đã đứng đó nhìn rất lâu.

Vu Hướng Tây quen biết rất nhiều người giàu, nhưng cậu chưa từng thấy ai như Phó Nhàn Linh, rõ ràng là nhà giàu nhưng cô rất khiêm tốn và hiền lành, cô sẽ mua nước cho công nhân vệ sinh và mỉm cười trò chuyện với họ.

Như ... người bạn vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Về sau nữa, khi cậu đi ra khỏi siêu thị, cậu gặp Phó Nhàn Linh đang xách một túi trái cây, cậu lấy hết can đảm để kêu cô lại và nói với cô: “Chị ơi, để tôi xách cho chị.”

Cậu muốn chăm sóc cô nhiều hơn, giống như cô đã chăm sóc cho Vu Hoan ở trường vậy.

Nhưng khi cậu gặp Phó Nhàn Linh trong thang máy và bước vào với dáng vẻ đang khóc, ngay lúc đó, thì điều gì đó đã thay đổi.

Cậu đã mất ngủ suốt đêm, nhưng không có cách nào tìm ra lý do khiến cô lại khóc.

Cô đã cãi nhau chăng?

Khóc thế này sau ngày lễ tình nhân, có phải vì cãi nhau với chồng cô?

Cũng đúng, chồng cô luôn đi công tác, cậu dọn về ở đây lâu vậy, gặp hắn cũng chỉ bốn lần.

Cậu nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, nghĩ nếu là cậu, cậu sẽ không để cô khóc.

Nhưng cô đã kết hôn rồi.

Cậu nhắm mắt lại, đầu óc toàn là Phó Nhàn Linh dựa vào cửa thang máy, một tay che mặt, khóc đến nổi hai mắt đỏ bừng.

Lúc đưa khăn giấy, cậu không biết phải cố gắng bao nhiêu để kiềm chế ý muốn ôm cô vào lòng.

Chính vào lúc đó, cậu đã phát hiện ra điều gì đó.

Cậu thích cô.

Cậu yêu người phụ nữ đã có gia đình này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Ngủ Rồi Sao?

Số ký tự: 0