Chương 30 - Tấm Lưới Vô Hình

Mùi Hương Của N...

2024-08-06 13:24:27

Mà khi cửa sổ xe mở ra tiếp xúc cùng với con đường bên ngoài, ánh đèn rực rỡ, tiếng nói ồn ào và tiếng còi xe đều tràn vào bên trong không gian nhỏ hẹp này.

Đối với người bình thường mà nói, loại âm thanh này rất chi là bình thường, nhưng âm thanh đó sẽ khuếch đại vô hạn bên tai của những người bệnh nhân đang đau đầu.

Phó Vân Trạch cảm thấy bản thân càng ngày càng khó chịu hơn, đầu óc ong ong, anh cảm thấy đầu hơi choáng váng, đồng thời còn có chút buồn nôn.

Trên mu bàn tay Phó Vân Trạch nổi lên những đường gân xanh nhàn nhạt, sau khi quyết định lựa chọn giữa việc uống thuốc và để yên cơn đau hiện tại, anh quyết định chịu đựng trước.

Bằng không lần sau sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Tuy nhiên vào đúng lúc này, một mùi thơm nhàn nhạt xuyên qua vô số ồn ào náo động và ánh đèn chói lóa, bay thẳng vào mũi Phó Vân Trạch.

Nó tựa như mây mù mờ mịt, lại như cỏ cây tươi mát, khiến anh liên tưởng đến núi rừng xanh mát sau những cơn mưa, dường như mang theo vô số sinh mệnh tràn đầy sức sống, ngay cả cảm giác buồn nôn trong dạ dày cũng giảm đi rất nhiều.

Mùi hương này… đến tột cùng thì nó là gì vậy?

“Tổng giám đốc Phó, đã lấy được đồ rồi.”

Trong lúc đang suy nghĩ, cửa xe đột nhiên mở ra, Phan Hằng mang theo một luồng khí nóng đi vào, lập tức khiến cho Phó Vân Trạch đang ở trong rừng núi yên tĩnh trở lại với thế giới hiện thực ồn ào:

"Anh có muốn xem——-"

“Cậu có ngửi thấy không?”

Phó Vân Trạch đột nhiên ngắt lời anh ấy.

“…Cái gì ạ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phan Hằng sửng sốt, cùng tài xế hai mặt nhìn nhau.

"Biến mất rồi."

Phó Vân Trạch mím môi, mặt mày tuấn tú có chút buồn bã, anh mất mát nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ nhìn thấy dòng người và phương tiện đi lại.

Phan Hằng theo hướng của anh nhìn ra bên ngoài, từ góc nhìn của một người đàn ông, anh ấy liếc mắt một cái là đã nhìn thấy được bóng lưng của một cô gái nào đó.

Đối phương búi tóc, để lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài, làn da trắng như ngọc, vài sợi tóc bồng bềnh được vén ra sau tai, khiến cô trông vô cùng tươi tắn và tự nhiên.

Dáng vẻ của cô gái đó rất đẹp, vai lưng thẳng tắp, vòng eo vô cùng thon gọn, đôi chân thẳng và thon dài, cô đang đi về phía đầu bên kia vỉa hè, trên tay cầm túi đồ của nhãn hiệu T.

“Dáng người chữ S.”

Phan Hằng thầm nghĩ.

Anh ấy lại nhìn về hướng đó mấy lần, đáng tiếc từ góc độ này, Phan Hằng không thể nhìn thấy chính diện, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Đây là thói hư tật xấu của đàn ông, khi gặp một cô gái có ngoại hình nổi bật, họ sẽ không nhịn được mà nhìn cô ấy thêm vài lần, thậm chí trong lòng còn mơ tưởng về cô ấy một phen.

Chẳng qua nguyên tắc này lại không hề áp dụng trên người Phó Vân Trạch.

Tổng giám đốc Phó thực sự không thích việc các nhân viên nam của công ty bàn tán về ngoại hình, dáng người, đời tư,… của các nhân viên nữ sau lưng họ, đồng thời anh cũng đã viết rõ ràng những điều cấm kỵ này trong sổ tay nhân viên.

Mà chính bản thân anh cũng là một nhân chứng sống, hoàn toàn không bao giờ chú ý đến những điều này.

Phan Hằng đôi khi cảm thấy tổng giám đốc của mình quả thực không phải là con người, anh giống như một bức tượng ngọc lạnh băng, đẹp trai hấp dẫn nhưng lại thiếu mất sự ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Tấm Lưới Vô Hình

Số ký tự: 0