Tấm Lưới Vô Hìn...
2024-08-06 13:24:27
Hai tay của Diệp Hàm gắt gao nắm chặt lấy lan can, cô cúi đầu nhìn xuống, nhìn qua nhìn lại mặt nước mấy lần, nhưng đều không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào.
Chẳng lẽ nó đã chìm xuống dưới đáy nước, hay là đã biến thành một loại chất hóa học nào đó và phân hủy trong nước hồ?
Cũng có thể là….dựa vào dòng nước cùng với tốc độ của chính nó để đi đến những nơi khác trong hồ?
Chỉ là như vậy sẽ không thể lọc nước lâu dài được —--
Nhưng Diệp Hàm nhớ rõ ràng, máy lọc nước có thể sử dụng mãi mãi.
Trong lúc cô đang đưa ra các loại suy đoán khác nhau, thì trước mắt đột nhiên lóe lên.
Trong nháy mắt, cô dường như nhìn thấy một tấm lưới khổng lồ trong suốt được trải ra ở trong nước, hơn nữa không phải chỉ là một lớp, nó còn kéo dài dày đặc sang đến bên kia bờ hồ, gần như không thể nhìn thấy điểm cuối.
Lại nhìn kĩ hơn, tấm lưới khổng lồ “che trời” này lại đang dần dần tan biến, như thể khung cảnh vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Nhịp tim của Diệp Hàm đập nhanh hơn, cô nhìn chằm chằm vào mặt hồ không chớp mắt, cho đến khi đôi mắt có chút đau xót, bấy giờ dưới sự khúc xạ của ánh sáng, cô mới lại nhìn thấy “tấm lưới khổng lồ” giống như ảo giác kia.
Nó được tạo thành từ nhiều lớp ‘tơ sợi' đan chéo vào với nhau, mật độ rất cao, có màu sắc trong suốt, gần như đã hòa vào làm một với nước hồ, như thể một con quái vật cổ xưa đang ngủ yên dưới đáy nước, chiếm lấy toàn bộ mặt hồ với vô số xúc tu đang nhảy múa, khiến cho người ta không nhịn được mà hít hà một hơi.
Mà nó dường như không có hình dạng cụ thể, bởi vì các lỗ hổng cùng với mật độ của tấm lưới liên tục thay đổi theo tốc độ dòng chảy của nước, khi thì giãn nở khi thì co lại, đã hoàn toàn dung nhập bản thân vào trong nước mà không hề gây ảnh hưởng đến môi trường sống của bất kì sinh vật nào.
Đồng thời, nó còn có khả năng lọc và phân giải cực kỳ mạnh.
Diệp Hàm tận mắt nhìn thấy một vài vật chất trôi nổi trong nước, chúng giống như “thiêu thân lao đầu vào lửa” nhanh chóng lao tới tấm lưới.
Nhưng ngay khi vừa chạm vào thì đã lập tức biến mất không thấy, hẳn là đã bị phân giải thành các phân tử nhỏ hoặc các hạt vi mô trong một khoảng thời gian rất ngắn, mà mắt thường hoàn toàn không thể nhìn thấy được.
Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng thần kỳ, đồng thời cũng vô cùng chấn động.
Từ một viên cầu nhỏ đến “tấm lưới khổng lồ” phủ kín mặt hồ, cho đến khả năng thanh lọc đáng kinh ngạc, tất cả những điều này đều nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
Ngay khi Diệp Hàm đang đắm chìm trong “thần tích” do khoa học kỹ thuật tương lai mang lại, thì “tấm lưới khổng lồ” như ẩn như hiện kia đang chậm rãi biến mất ở giữa hồ, giống như ảo ảnh, không tìm thấy một dấu vết gì nữa.
Một lúc sau Diệp Hàm mới hồi phục tinh thần, đưa tay lên che đi ánh nắng chói mắt, cô có chút khó chịu nhắm mắt lại.
Lúc hai mắt được mở ra lần nữa, võng mạc đã xuất hiện một vài đốm đen nhỏ, có thể là di chứng của việc nhìn chằm chằm vào sóng nước trên mặt hồ quá lâu.
Đứng ở đây cũng được một lúc rồi, Diệp Hàm cảm thấy bản thân sắp bị ánh nắng thiêu đốt thành một con cá khô, ngay cả tóc cũng có một chút mùi khét.
Cô bước nhanh về phía đình hóng gió, ngồi trên ghế đá trong khu vực có mái che, bấy giờ Diệp Hàm mới cảm nhận được một chút mát mẻ trong cái nắng chói chang của mùa hè này.
Chẳng lẽ nó đã chìm xuống dưới đáy nước, hay là đã biến thành một loại chất hóa học nào đó và phân hủy trong nước hồ?
Cũng có thể là….dựa vào dòng nước cùng với tốc độ của chính nó để đi đến những nơi khác trong hồ?
Chỉ là như vậy sẽ không thể lọc nước lâu dài được —--
Nhưng Diệp Hàm nhớ rõ ràng, máy lọc nước có thể sử dụng mãi mãi.
Trong lúc cô đang đưa ra các loại suy đoán khác nhau, thì trước mắt đột nhiên lóe lên.
Trong nháy mắt, cô dường như nhìn thấy một tấm lưới khổng lồ trong suốt được trải ra ở trong nước, hơn nữa không phải chỉ là một lớp, nó còn kéo dài dày đặc sang đến bên kia bờ hồ, gần như không thể nhìn thấy điểm cuối.
Lại nhìn kĩ hơn, tấm lưới khổng lồ “che trời” này lại đang dần dần tan biến, như thể khung cảnh vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Nhịp tim của Diệp Hàm đập nhanh hơn, cô nhìn chằm chằm vào mặt hồ không chớp mắt, cho đến khi đôi mắt có chút đau xót, bấy giờ dưới sự khúc xạ của ánh sáng, cô mới lại nhìn thấy “tấm lưới khổng lồ” giống như ảo giác kia.
Nó được tạo thành từ nhiều lớp ‘tơ sợi' đan chéo vào với nhau, mật độ rất cao, có màu sắc trong suốt, gần như đã hòa vào làm một với nước hồ, như thể một con quái vật cổ xưa đang ngủ yên dưới đáy nước, chiếm lấy toàn bộ mặt hồ với vô số xúc tu đang nhảy múa, khiến cho người ta không nhịn được mà hít hà một hơi.
Mà nó dường như không có hình dạng cụ thể, bởi vì các lỗ hổng cùng với mật độ của tấm lưới liên tục thay đổi theo tốc độ dòng chảy của nước, khi thì giãn nở khi thì co lại, đã hoàn toàn dung nhập bản thân vào trong nước mà không hề gây ảnh hưởng đến môi trường sống của bất kì sinh vật nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng thời, nó còn có khả năng lọc và phân giải cực kỳ mạnh.
Diệp Hàm tận mắt nhìn thấy một vài vật chất trôi nổi trong nước, chúng giống như “thiêu thân lao đầu vào lửa” nhanh chóng lao tới tấm lưới.
Nhưng ngay khi vừa chạm vào thì đã lập tức biến mất không thấy, hẳn là đã bị phân giải thành các phân tử nhỏ hoặc các hạt vi mô trong một khoảng thời gian rất ngắn, mà mắt thường hoàn toàn không thể nhìn thấy được.
Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng thần kỳ, đồng thời cũng vô cùng chấn động.
Từ một viên cầu nhỏ đến “tấm lưới khổng lồ” phủ kín mặt hồ, cho đến khả năng thanh lọc đáng kinh ngạc, tất cả những điều này đều nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
Ngay khi Diệp Hàm đang đắm chìm trong “thần tích” do khoa học kỹ thuật tương lai mang lại, thì “tấm lưới khổng lồ” như ẩn như hiện kia đang chậm rãi biến mất ở giữa hồ, giống như ảo ảnh, không tìm thấy một dấu vết gì nữa.
Một lúc sau Diệp Hàm mới hồi phục tinh thần, đưa tay lên che đi ánh nắng chói mắt, cô có chút khó chịu nhắm mắt lại.
Lúc hai mắt được mở ra lần nữa, võng mạc đã xuất hiện một vài đốm đen nhỏ, có thể là di chứng của việc nhìn chằm chằm vào sóng nước trên mặt hồ quá lâu.
Đứng ở đây cũng được một lúc rồi, Diệp Hàm cảm thấy bản thân sắp bị ánh nắng thiêu đốt thành một con cá khô, ngay cả tóc cũng có một chút mùi khét.
Cô bước nhanh về phía đình hóng gió, ngồi trên ghế đá trong khu vực có mái che, bấy giờ Diệp Hàm mới cảm nhận được một chút mát mẻ trong cái nắng chói chang của mùa hè này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro