Thái Tử Khó Chi...
2024-08-06 13:24:27
Trên mặt mang theo nụ cười đặc trưng của trợ lý, Phan Hằng nhẹ giọng hỏi:
“Vậy anh muốn ăn gì? Tôi sẽ đi báo với đầu bếp để họ làm ngay bây giờ.”
Nhưng mà vị Thái Tử cao quý lãnh diễm kia chỉ lạnh nhạt nhìn anh ấy một cái, sau đó thế nhưng mở máy tính ra bắt đầu xử lý số liệu, hoàn toàn coi trợ lý của mình là không khí.
Phan Hằng: “...”
Tôi khổ quá mà!
Trợ lý Phan cảm thấy mình giống như thái giam hầu cận bên cạnh Hoàng Thượng, dùng vẻ mặt nịnh nọt hầu hạ chủ tử, cẩn thận để ý từng li từng tí mỗi bữa ăn hàng ngày của chủ tử, đồng thời còn phải mang theo tâm lý ‘Hoàng Thượng không vội thái giám vội’ để quan sát mọi việc.
Haizzo.
Phó Vân Trạch cũng không phải là một người tùy hứng, lúc này di chứng của cơn đau đầu đã hoàn toàn ăn mòn anh, cơn buồn nôn cứ không ngừng ập đến khiến Phó Vân Trạch không thể ăn được bất cứ thứ gì, chỉ có thể lao đầu vào làm việc để chuyển dời sự chú ý của bản thân.
Căn bệnh này đã đeo bám Phó Vân Trạch suốt bảy tám năm nay, không giống như những nguyên nhân gây đau đầu thần kinh khác, nó đột nhiên xuất hiện mà không rõ nguyên do.
Một số bác sĩ chuyên khoa thần kinh hàng đầu ở nước ngoài đã suy đoán rằng nó có thể liên quan đến một số yếu tố di truyền vô hình nào, nhưng họ vẫn đang nghiên cứu và chưa đưa ra được kết luận nào.
Tệ nhất chính là, thể chất của anh không phù hợp để uống thuốc, chỉ có thể dùng các phương pháp Đông Y, châm cứu và ẩm thực để điều dưỡng từ từ.
Điều này cũng dẫn tới việc không thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh đau đầu, cách mấy ngày là nó lại phát tác một lần, và sẽ càng nghiêm trọng hơn khi đi chung với căn bệnh mất ngủ.
Cuối cùng, phần súp gà bong bóng cá bổ dưỡng này đã được vài vị trợ lý của tổng giám đốc Phó chia ra ăn sạch, còn bản thân Phó Vân Trạch chỉ ăn một chén cháo hải sản.
Sau khi ‘hưởng thụ’ xong món ngon, Phan Hằng vuốt phần ‘cơ bụng’ ở eo của mình, sau đó lại nhìn tổng giám đốc nhà mình cho dù có mặc áo sơmi, cũng không thể che giấu được đường cong hoàn hảo, trong lòng anh ấy thật sự là khóc không ra nước mắt.
Kể từ khi đến làm việc ở công ty này, dưới sự cám dỗ của vô số món ngon, anh ấy đã béo ra hẳn 10kg!!
‘Không được, ngày mai bắt buộc phải dậy sớm để tập thể dục!’
Trong lòng trợ lý Phan chua xót cực kỳ, hạ quyết tâm lần thứ N.
…
“Báo giá tổng cho công trình xử lý nước cảnh quan này là 146.277 đồng, sai số thực tế không vượt quá 5% giá trên hợp đồng. Chất lượng của công trình chỉ được nghiệm thu sau khi bên A ký tên, không tính đến các trường hợp đặc biệt...”
Diệp Hàm so sánh phương án và báo giá của hai công ty xử lý nước cảnh quan, cuối cùng cô đã lựa chọn công ty đầu tiên với số tiền đặt cọc là 10%.
Trước mắt chỉ cần chờ thiết bị sẵn sàng là có thể khởi công.
Vấn đề này cuối cùng cũng được giải quyết.
Đồng thời, phương diện tuyển dụng cũng có chút khởi sắc.
Diệp Hàm đã liên hệ với những người nộp hồ sơ lý lịch từ hai ngày trước.
Không nằm ngoài dự đoán của cô, rất nhiều người vừa biết được địa chỉ thì đã lập tức bỏ gánh giữa đường.
Còn có một vài người hỏi đông hỏi tây, sợ cô chính là kẻ lừa đảo —— dù sao đại đa số mọi người cũng chưa từng nghe qua tên của vườn bách thảo Nam Sơn, địa chỉ lại xa xôi như vậy, cảm thấy thắc mắc cũng là chuyện bình thường.
“Vậy anh muốn ăn gì? Tôi sẽ đi báo với đầu bếp để họ làm ngay bây giờ.”
Nhưng mà vị Thái Tử cao quý lãnh diễm kia chỉ lạnh nhạt nhìn anh ấy một cái, sau đó thế nhưng mở máy tính ra bắt đầu xử lý số liệu, hoàn toàn coi trợ lý của mình là không khí.
Phan Hằng: “...”
Tôi khổ quá mà!
Trợ lý Phan cảm thấy mình giống như thái giam hầu cận bên cạnh Hoàng Thượng, dùng vẻ mặt nịnh nọt hầu hạ chủ tử, cẩn thận để ý từng li từng tí mỗi bữa ăn hàng ngày của chủ tử, đồng thời còn phải mang theo tâm lý ‘Hoàng Thượng không vội thái giám vội’ để quan sát mọi việc.
Haizzo.
Phó Vân Trạch cũng không phải là một người tùy hứng, lúc này di chứng của cơn đau đầu đã hoàn toàn ăn mòn anh, cơn buồn nôn cứ không ngừng ập đến khiến Phó Vân Trạch không thể ăn được bất cứ thứ gì, chỉ có thể lao đầu vào làm việc để chuyển dời sự chú ý của bản thân.
Căn bệnh này đã đeo bám Phó Vân Trạch suốt bảy tám năm nay, không giống như những nguyên nhân gây đau đầu thần kinh khác, nó đột nhiên xuất hiện mà không rõ nguyên do.
Một số bác sĩ chuyên khoa thần kinh hàng đầu ở nước ngoài đã suy đoán rằng nó có thể liên quan đến một số yếu tố di truyền vô hình nào, nhưng họ vẫn đang nghiên cứu và chưa đưa ra được kết luận nào.
Tệ nhất chính là, thể chất của anh không phù hợp để uống thuốc, chỉ có thể dùng các phương pháp Đông Y, châm cứu và ẩm thực để điều dưỡng từ từ.
Điều này cũng dẫn tới việc không thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh đau đầu, cách mấy ngày là nó lại phát tác một lần, và sẽ càng nghiêm trọng hơn khi đi chung với căn bệnh mất ngủ.
Cuối cùng, phần súp gà bong bóng cá bổ dưỡng này đã được vài vị trợ lý của tổng giám đốc Phó chia ra ăn sạch, còn bản thân Phó Vân Trạch chỉ ăn một chén cháo hải sản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi ‘hưởng thụ’ xong món ngon, Phan Hằng vuốt phần ‘cơ bụng’ ở eo của mình, sau đó lại nhìn tổng giám đốc nhà mình cho dù có mặc áo sơmi, cũng không thể che giấu được đường cong hoàn hảo, trong lòng anh ấy thật sự là khóc không ra nước mắt.
Kể từ khi đến làm việc ở công ty này, dưới sự cám dỗ của vô số món ngon, anh ấy đã béo ra hẳn 10kg!!
‘Không được, ngày mai bắt buộc phải dậy sớm để tập thể dục!’
Trong lòng trợ lý Phan chua xót cực kỳ, hạ quyết tâm lần thứ N.
…
“Báo giá tổng cho công trình xử lý nước cảnh quan này là 146.277 đồng, sai số thực tế không vượt quá 5% giá trên hợp đồng. Chất lượng của công trình chỉ được nghiệm thu sau khi bên A ký tên, không tính đến các trường hợp đặc biệt...”
Diệp Hàm so sánh phương án và báo giá của hai công ty xử lý nước cảnh quan, cuối cùng cô đã lựa chọn công ty đầu tiên với số tiền đặt cọc là 10%.
Trước mắt chỉ cần chờ thiết bị sẵn sàng là có thể khởi công.
Vấn đề này cuối cùng cũng được giải quyết.
Đồng thời, phương diện tuyển dụng cũng có chút khởi sắc.
Diệp Hàm đã liên hệ với những người nộp hồ sơ lý lịch từ hai ngày trước.
Không nằm ngoài dự đoán của cô, rất nhiều người vừa biết được địa chỉ thì đã lập tức bỏ gánh giữa đường.
Còn có một vài người hỏi đông hỏi tây, sợ cô chính là kẻ lừa đảo —— dù sao đại đa số mọi người cũng chưa từng nghe qua tên của vườn bách thảo Nam Sơn, địa chỉ lại xa xôi như vậy, cảm thấy thắc mắc cũng là chuyện bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro