Câu chuyện của...
2024-10-16 21:33:57
Tạm biệt Vũ, cô cũng túi nọ túi kia của mình tìm cổng 20 và anh để về Aichi thương mến.
Anh ngồi trên một băng ghế chờ, bên cạnh là vali kéo to tướng, đang nghịch điện thoại nên không nhìn thấy cô. Rón rén lại gần, cô ngó xem anh đang xem cái gì mà chăm chú thế.
– Anh xem cái gì đó?
Video ai tag em vào trên trang cá nhân của em nè! _ Anh chìa điện thoại cho cô xem.
_ Lúc nào vậy anh? Nãy giờ em không có xem thông báo.
_ Mới đây thôi.
_ Chị Quản lý Thực tập sinh ấy, chắc chị ấy quay. _ Tài khoản tag cô là của chị Hoa.
_ Ừm. Hana giỏi quá, em biết nhiều thứ thật! _ Anh cất điện thoại đứng dậy cầm đỡ mớ đồ trên tay cô.
_ Biết nhiều đâu có nghĩa là giỏi đâu anh! Tàm tạm thôi! _ Cô lắc đầu. Anh lại khen cô như trẻ con rồi.
-
Cái em mặc lúc đó gọi là gì? _ Hai anh em vừa trò chuyện, vừa nối vào phía sau hàng người đang chờ.
Cái tà dài gọi là áo dài, được xem là quốc phục của Việt Nam. Còn cái tà ngắn là áo bà ba, một trang phục đặc trưng của Nam bộ.
_ Ồ! Quốc phục mỗi quốc gia đều có nét đẹp riêng em nhỉ?– Vâng.
Theo anh lên máy bay, cô muốn ngồi ghế bên ngoài để ngắm từng đám mây trắng muốt lừng lững trôi trên nền trời xanh biếc.
_ Được đi đó đi đây thích quá anh nhỉ?
– Đó là suy nghĩ của những người có công việc ổn định thôi em. Đi nhiều đến một mức độ nào đó, em chỉ muốn nhanh chóng về với ngôi nhà của mình thôi! Anh thở dài, bộc bạch.
– Tại sao anh lại theo đuổi sự nghiệp cầm còi? _ Một nghề nghiệp đặc biệt.
Máy bay xóc nảy cất cánh, dù đã bay được vài lần nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu với áp lực lên tai. Đây cũng là lí do cô thà đi tàu điện ngầm còn hơn!
Nhìn cô nhắm chặt mắt, cắn răng chịu đựng. Anh chợt hiểu lý do vì sao cô cự tuyệt không muốn đi máy bay. Đợi khi xung quanh ổn định, anh hỏi:
– Có bị ù tai không Hana?
_ Dạ??? _ Cô nghiêng đầu nhìn anh đầy hỏi chấm, căn bản là không nghe được.
Anh cười vẻ đã hiểu, móc túi áo đưa cho cô vài viên kẹo gum.
_ Nhai nó đi, một lát nữa là đỡ thôi.
Cô nhận lấy ù ù cạc cạc bóc mở kẹo rồi chậm rãi nhai. Qua một lúc quả nhiên đỡ hơn nhiều.
– Nghe được chưa?- Dạ tạm tạm rồi ạ!
Ra đây cũng là lí do em không thích đi máy bay à?
_ Đúng rồi đó! Nếu từ Nhật đến Việt Nam có phương tiện nào khác ngoài máy bay, em cũng nguyện đi phương tiện đó dù cho có mất nhiều thời gian hơn nữa! _ Cô xoa xoa hai cái tai tội nghiệp, than vãn.
_ Các nhà phát minh ra máy bay biết được sẽ buồn lắm đó! _ Anh bật cười trước suy nghĩ lạ lùng của cô. (T)
Cô nhún vai bất lực rồi thả người dựa hẳn vào ghế thư giãn. Lúc cô tìm được tư thế thoải mái nhất định nhắm mắt đi ngủ thì giọng anh đều đều vang lên bên cạnh.
– Công việc hiện tại không hẳn là do anh chọn. Là số phận đưa đẩy anh vào con đường làm trọng tài chuyên nghiệp thôi!
****************
Anh theo học Đại học Thể dục Thể thao của trường Đại học tỉnh Aichi, tốt nghiệp xong liền làm việc với tư cách là một Giáo viên Thể dục trường cấp 3.
Giảng dạy được 3 năm, trong một trận đấu giao hữu bóng đá nhân dịp hội thao giữa giáo viên các trường toàn tỉnh, anh lọt vào mắt của một Huấn luyện viên đội tuyển bóng đá chuyên nghiệp Thành phố. Ông ấy định hướng cho anh con đường trở thành cầu thủ.
Khi thôi công việc giảng dạy để theo nghiệp quần đùi áo số, anh được bố trí đá ở vị trí Tiền đạo vì thể hình cao to của mình. Trong một trận đấu khác cùng Câu lạc bộ, anh lại được vị trọng tài điều khiển trận đấu đó nhìn trúng. Ông nói anh có tố chất tuyệt vời của một người cầm còi, đừng lãng phí thời gian ở đội bóng nữa mà hãy bắt đầu học và thi để trở thành trọng tài chuyên nghiệp.Anh khá đắn đo vì tuổi đời của anh lúc đó để bắt đầu học một công việc mới
đã không còn trẻ nữa. Anh không muốn mạo hiểm! Với lời thuyết phục của một vị trọng tài có tiếng trong nước và quốc tế lúc bấy giờ, anh đã có niềm tin rằng mình thật sự sẽ trở thành một người cầm còi đáng tin cậy.
Anh lại một lần nữa bỏ dỡ công việc hiện tại, bắt đầu từ con số 0: học và thi chứng chỉ trọng tài Quốc gia. Điều đó tiêu tốn của anh 4 năm để có thể cầm còi một trận đấu giải hạng 2 trong nước. Mất thêm 2 năm, anh mới chính thức được bắt một trận đấu giải hạng nhất quốc gia.
Năm 2009, anh thi đậu trọng tài Quốc tế và có những trận đấu đầu tiên ở nước ngoài. Những chuyến bay tập huấn, những giải đấu Quốc tế khiến thời gian giành cho gia đình của anh ngày một hạn hẹp.
Cũng may, anh có một người vợ luôn thấu hiểu và động viên luôn luôn bên cạnh. Chị sẵn sàng nhận lấy phần thiệt thòi về mình, không ngại hi sinh để anh được sống hết mình với đam mê sự nghiệp. (2)
Nhưng Trọng tài cũng là một nghề nghiệp hết sức nhạy cảm. Với một quyết định của trọng tài, đúng hay sai là vô cùng khó nói và dễ dẫn đến tranh cãi.
Năm 2012, anh đã mắc một sai lầm khiến đội bóng bị xử ép thua trận và bị loại khỏi giải. Sau trận đấu, anh phải hứng chịu những chỉ trích từ phía đội bóng thua cuộc và cả người hâm mộ của đội bóng đó. Họ đặt dấu chấm hỏi vào sự công bằng của anh trong các trận đấu tiếp theo.
Để xoa dịu dư luận, Hiệp hội trọng tài Quốc gia tạm đình chỉ công tác của anh cho đến hết mùa giải đó.
Anh trải qua khoản thời gian khủng hoảng và hoài nghi về chính mình. Liệu có nên tiếp tục hay dừng lại?
Cũng may trong khoảng thời gian khó khăn ấy, những người đồng nghiệp đã bày tỏ sự thông cảm với anh, vợ anh luôn bên cạnh động viên anh. Anh nghĩ, nếu mình chọn bỏ cuộc, chẳng phải mình là kẻ phạm sai lầm liền sợ hãi, không dám sửa chữa sao? Vì vậy anh tiếp tục quay lại vào mùa sau.
NOVEL TOON
Con đường quay lại với sân bóng của anh cũng không hề dễ dàng. Trong trận đấu đầu tiên của anh ngày trở lại, một số cầy thủ từng nhận thẻ của anh chỉ trích: "Ông quay lại để phá game à?"; "Hôm nay ông muốn đội nào thua hả, trọng tài?"
Phải trải qua một thời gian dài hết sức kiên trì, vô cùng cẩn trọng, anh mới lấy lại được lòng tin từ các cầu thủ và từng bước khẳng định mình. (29
****************
Đó hẳn là một khoảng thời gian vô cùng khó khăn với anh... _ Cô cảm thán sau khi nghe câu chuyện nghề của Idol nhà mình.
. Ừm. Suýt nữa anh đã bỏ nghề! _ Anh mỉm cười.
. Cám ơn anh vì đã không bỏ cuộc và tiếp tục cho đến ngày hôm nay! _ Câu chuyện của anh làm cô xúc động lắm.
_ Sao lại cảm ơn anh? _ Anh khó hiểu nhìn cô.
_ Vì nhờ có vậy mà anh mới đến Việt Nam năm 2014 và nhặt được em về. Rồi sau đó, nhờ có anh mà em cũng bắt đầu làm lại từ con số 0. Không cảm ơn anh thì cảm ơn ai? _ Cô nhìn anh, mắt long lanh cảm phục.
- Thôi đừng nhìn anh như vậy nữa! Làm cho anh có cảm giác mình quan trọng lắm ấy! _ Anh đưa bàn tay to lớn của mình che đi tầm mắt của cô rồi xoay mặt cô nhìn về phía trước.
– Anh phải nói là: "Anh sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, để xứng đáng với lòng kỳ vọng của fan" chứ? _ Cô gỡ tay anh ra, xoay mặt lại tiếp tục nhìn anh._ Ồ? Ờm... Vậy thì anh xin hứa sẽ làm việc bằng cả lương tâm, cống hiến cả sức lực này cho sự nghiệp quyết không dừng lại! Anh rất vinh dự khi được làm một "kim chỉ nam" cho em. Cùng nhau tiếp tục cố gắng nhé? _ Anh đột nhiên nghiêm túc như tuyên thệ.
– Vâng. Tiếp tục cố gắng!
Anh giơ một nắm tay về phía cô, mỉm cười. Cô cười đáp lại rồi giơ nắm tay nhỏ của mình về phía anh làm động tác cụng tay như cách anh và các cầu thủ hay làm khi giao tiếp ngoài trận đấu.
Chúng ta, cùng nhau tiến về phía trước!
Anh ngồi trên một băng ghế chờ, bên cạnh là vali kéo to tướng, đang nghịch điện thoại nên không nhìn thấy cô. Rón rén lại gần, cô ngó xem anh đang xem cái gì mà chăm chú thế.
– Anh xem cái gì đó?
Video ai tag em vào trên trang cá nhân của em nè! _ Anh chìa điện thoại cho cô xem.
_ Lúc nào vậy anh? Nãy giờ em không có xem thông báo.
_ Mới đây thôi.
_ Chị Quản lý Thực tập sinh ấy, chắc chị ấy quay. _ Tài khoản tag cô là của chị Hoa.
_ Ừm. Hana giỏi quá, em biết nhiều thứ thật! _ Anh cất điện thoại đứng dậy cầm đỡ mớ đồ trên tay cô.
_ Biết nhiều đâu có nghĩa là giỏi đâu anh! Tàm tạm thôi! _ Cô lắc đầu. Anh lại khen cô như trẻ con rồi.
-
Cái em mặc lúc đó gọi là gì? _ Hai anh em vừa trò chuyện, vừa nối vào phía sau hàng người đang chờ.
Cái tà dài gọi là áo dài, được xem là quốc phục của Việt Nam. Còn cái tà ngắn là áo bà ba, một trang phục đặc trưng của Nam bộ.
_ Ồ! Quốc phục mỗi quốc gia đều có nét đẹp riêng em nhỉ?– Vâng.
Theo anh lên máy bay, cô muốn ngồi ghế bên ngoài để ngắm từng đám mây trắng muốt lừng lững trôi trên nền trời xanh biếc.
_ Được đi đó đi đây thích quá anh nhỉ?
– Đó là suy nghĩ của những người có công việc ổn định thôi em. Đi nhiều đến một mức độ nào đó, em chỉ muốn nhanh chóng về với ngôi nhà của mình thôi! Anh thở dài, bộc bạch.
– Tại sao anh lại theo đuổi sự nghiệp cầm còi? _ Một nghề nghiệp đặc biệt.
Máy bay xóc nảy cất cánh, dù đã bay được vài lần nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu với áp lực lên tai. Đây cũng là lí do cô thà đi tàu điện ngầm còn hơn!
Nhìn cô nhắm chặt mắt, cắn răng chịu đựng. Anh chợt hiểu lý do vì sao cô cự tuyệt không muốn đi máy bay. Đợi khi xung quanh ổn định, anh hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
– Có bị ù tai không Hana?
_ Dạ??? _ Cô nghiêng đầu nhìn anh đầy hỏi chấm, căn bản là không nghe được.
Anh cười vẻ đã hiểu, móc túi áo đưa cho cô vài viên kẹo gum.
_ Nhai nó đi, một lát nữa là đỡ thôi.
Cô nhận lấy ù ù cạc cạc bóc mở kẹo rồi chậm rãi nhai. Qua một lúc quả nhiên đỡ hơn nhiều.
– Nghe được chưa?- Dạ tạm tạm rồi ạ!
Ra đây cũng là lí do em không thích đi máy bay à?
_ Đúng rồi đó! Nếu từ Nhật đến Việt Nam có phương tiện nào khác ngoài máy bay, em cũng nguyện đi phương tiện đó dù cho có mất nhiều thời gian hơn nữa! _ Cô xoa xoa hai cái tai tội nghiệp, than vãn.
_ Các nhà phát minh ra máy bay biết được sẽ buồn lắm đó! _ Anh bật cười trước suy nghĩ lạ lùng của cô. (T)
Cô nhún vai bất lực rồi thả người dựa hẳn vào ghế thư giãn. Lúc cô tìm được tư thế thoải mái nhất định nhắm mắt đi ngủ thì giọng anh đều đều vang lên bên cạnh.
– Công việc hiện tại không hẳn là do anh chọn. Là số phận đưa đẩy anh vào con đường làm trọng tài chuyên nghiệp thôi!
****************
Anh theo học Đại học Thể dục Thể thao của trường Đại học tỉnh Aichi, tốt nghiệp xong liền làm việc với tư cách là một Giáo viên Thể dục trường cấp 3.
Giảng dạy được 3 năm, trong một trận đấu giao hữu bóng đá nhân dịp hội thao giữa giáo viên các trường toàn tỉnh, anh lọt vào mắt của một Huấn luyện viên đội tuyển bóng đá chuyên nghiệp Thành phố. Ông ấy định hướng cho anh con đường trở thành cầu thủ.
Khi thôi công việc giảng dạy để theo nghiệp quần đùi áo số, anh được bố trí đá ở vị trí Tiền đạo vì thể hình cao to của mình. Trong một trận đấu khác cùng Câu lạc bộ, anh lại được vị trọng tài điều khiển trận đấu đó nhìn trúng. Ông nói anh có tố chất tuyệt vời của một người cầm còi, đừng lãng phí thời gian ở đội bóng nữa mà hãy bắt đầu học và thi để trở thành trọng tài chuyên nghiệp.Anh khá đắn đo vì tuổi đời của anh lúc đó để bắt đầu học một công việc mới
đã không còn trẻ nữa. Anh không muốn mạo hiểm! Với lời thuyết phục của một vị trọng tài có tiếng trong nước và quốc tế lúc bấy giờ, anh đã có niềm tin rằng mình thật sự sẽ trở thành một người cầm còi đáng tin cậy.
Anh lại một lần nữa bỏ dỡ công việc hiện tại, bắt đầu từ con số 0: học và thi chứng chỉ trọng tài Quốc gia. Điều đó tiêu tốn của anh 4 năm để có thể cầm còi một trận đấu giải hạng 2 trong nước. Mất thêm 2 năm, anh mới chính thức được bắt một trận đấu giải hạng nhất quốc gia.
Năm 2009, anh thi đậu trọng tài Quốc tế và có những trận đấu đầu tiên ở nước ngoài. Những chuyến bay tập huấn, những giải đấu Quốc tế khiến thời gian giành cho gia đình của anh ngày một hạn hẹp.
Cũng may, anh có một người vợ luôn thấu hiểu và động viên luôn luôn bên cạnh. Chị sẵn sàng nhận lấy phần thiệt thòi về mình, không ngại hi sinh để anh được sống hết mình với đam mê sự nghiệp. (2)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Trọng tài cũng là một nghề nghiệp hết sức nhạy cảm. Với một quyết định của trọng tài, đúng hay sai là vô cùng khó nói và dễ dẫn đến tranh cãi.
Năm 2012, anh đã mắc một sai lầm khiến đội bóng bị xử ép thua trận và bị loại khỏi giải. Sau trận đấu, anh phải hứng chịu những chỉ trích từ phía đội bóng thua cuộc và cả người hâm mộ của đội bóng đó. Họ đặt dấu chấm hỏi vào sự công bằng của anh trong các trận đấu tiếp theo.
Để xoa dịu dư luận, Hiệp hội trọng tài Quốc gia tạm đình chỉ công tác của anh cho đến hết mùa giải đó.
Anh trải qua khoản thời gian khủng hoảng và hoài nghi về chính mình. Liệu có nên tiếp tục hay dừng lại?
Cũng may trong khoảng thời gian khó khăn ấy, những người đồng nghiệp đã bày tỏ sự thông cảm với anh, vợ anh luôn bên cạnh động viên anh. Anh nghĩ, nếu mình chọn bỏ cuộc, chẳng phải mình là kẻ phạm sai lầm liền sợ hãi, không dám sửa chữa sao? Vì vậy anh tiếp tục quay lại vào mùa sau.
NOVEL TOON
Con đường quay lại với sân bóng của anh cũng không hề dễ dàng. Trong trận đấu đầu tiên của anh ngày trở lại, một số cầy thủ từng nhận thẻ của anh chỉ trích: "Ông quay lại để phá game à?"; "Hôm nay ông muốn đội nào thua hả, trọng tài?"
Phải trải qua một thời gian dài hết sức kiên trì, vô cùng cẩn trọng, anh mới lấy lại được lòng tin từ các cầu thủ và từng bước khẳng định mình. (29
****************
Đó hẳn là một khoảng thời gian vô cùng khó khăn với anh... _ Cô cảm thán sau khi nghe câu chuyện nghề của Idol nhà mình.
. Ừm. Suýt nữa anh đã bỏ nghề! _ Anh mỉm cười.
. Cám ơn anh vì đã không bỏ cuộc và tiếp tục cho đến ngày hôm nay! _ Câu chuyện của anh làm cô xúc động lắm.
_ Sao lại cảm ơn anh? _ Anh khó hiểu nhìn cô.
_ Vì nhờ có vậy mà anh mới đến Việt Nam năm 2014 và nhặt được em về. Rồi sau đó, nhờ có anh mà em cũng bắt đầu làm lại từ con số 0. Không cảm ơn anh thì cảm ơn ai? _ Cô nhìn anh, mắt long lanh cảm phục.
- Thôi đừng nhìn anh như vậy nữa! Làm cho anh có cảm giác mình quan trọng lắm ấy! _ Anh đưa bàn tay to lớn của mình che đi tầm mắt của cô rồi xoay mặt cô nhìn về phía trước.
– Anh phải nói là: "Anh sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, để xứng đáng với lòng kỳ vọng của fan" chứ? _ Cô gỡ tay anh ra, xoay mặt lại tiếp tục nhìn anh._ Ồ? Ờm... Vậy thì anh xin hứa sẽ làm việc bằng cả lương tâm, cống hiến cả sức lực này cho sự nghiệp quyết không dừng lại! Anh rất vinh dự khi được làm một "kim chỉ nam" cho em. Cùng nhau tiếp tục cố gắng nhé? _ Anh đột nhiên nghiêm túc như tuyên thệ.
– Vâng. Tiếp tục cố gắng!
Anh giơ một nắm tay về phía cô, mỉm cười. Cô cười đáp lại rồi giơ nắm tay nhỏ của mình về phía anh làm động tác cụng tay như cách anh và các cầu thủ hay làm khi giao tiếp ngoài trận đấu.
Chúng ta, cùng nhau tiến về phía trước!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro