Vươn Tới Vì Sao

Chu đáo

2024-10-16 21:33:57

Gọi xong điện thoại, cô và Jasmine ra ngoài. Shuu cũng đã thay quần áo, đang di chuyển từ nhà bếp với hai cái ly bốc khói nghi ngút.

_ Anh làm gì thế? _ Cô tò mò hỏi.

_ Ra đây uống ca cao cho ấm! _ Shuu hất cằm về phía bàn cạnh cửa sổ. @

_ Wow... Cháu thích ca cao nóng! _ Jasmine reo lên chạy ngay tới xí chỗ.

_ Có cái gì của mẹ chú mà cháu không thích đâu! _ Shuu trêu cô bé.

Jasmine cười toe toét đón lấy ly ca cao trong tay Shuu, nói cảm ơn. Anh chàng quay lại bếp bưng ly của mình rồi ngồi ghế đối diện cô và Jasmine cùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ

_ Anh uống cà phê? _ Cô ngửi thấy mùi hương cà phê nồng nàn trong không gian thoáng đãng.

_ Um. Cà phê đen.

_ Uống nó có làm anh khó ngủ không?

_ Tôi uống cà phê đen không đường là để duy trì sự tỉnh táo làm việc những ngày tăng ca. Uống dần thành

nghien, tac dung cung khong con nhu mong muon nuta!

_ Uống cà phê đen ở một mức độ vừa phải có tác dụng tốt cho sức khỏe. Nhưng lạm dụng quá nhiều cũng không tốt.

_ Vì thứ gọi là "công việc", đôi khi chúng ta phải đánh đổi nhiều thứ lắm! _ Shuu nhún vai.

Bên ngoài, mưa vẫn tí tách rơi chưa có dấu hiệu dừng lại. Dưới mỗi giọt nước mưa rơi xuống tạo nên một chiếc bong bóng.

"Trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con phải mồ côi" đây à? Có lẽ cơn mưa này lâu tạnh đây!

Trong lúc cô và Shuu trò chuyện, Jasmine an tĩnh uống hết ly ca cao của mình rồi ngả đầu lên cánh tay cô đang gác trên tay vịn ghế ngó cảnh vật ảm đạm bên ngoài. Khi câu chuyện tạm dừng, cô khẽ xoa mái tóc em thì mới hay cô bé đã ngủ tự lúc nào.

(1 )

_Jasmine? Ngủ rồi? _ Cô khẽ gọi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


_ Ngủ rồi! Chắc tiêu hao nhiều năng lượng.

_ Hôm nay đi chơi bỏ giấc buổi trưa đó! _ Cô chợt nhớ ra.

_ Giờ cũng còn sớm. Cô với Jasmine vào phòng ngủ một giấc đi. Nếu thức dậy hết mưa thì về nhà dì Naomi.

Cô gật đầu tán thành. Đứng dậy dùng một tay kéo ghế của mình sang một bên, một tay giữ đầu em đang dựa vào mình, cô cúi người xuống định bế Jasmine thì Shuu nhỏ giọng:

_ Để tôi.

Thân ảnh cao lớn lướt qua cô, cúi xuống. Mùi hương dầu gội nam tính thoáng qua, là mùi giống trên chiếc nón ban trưa. Cô hơi mất tự nhiên, lùi về sau một bước tránh đường.

Đề Shuu bế Jasmine về phòng ngủ, cô ở lại mang ba chiếc ly đi rửa rồi cất lên kệ.

Khu vực bếp núc gọn gàng, ngăn nắp, sạch bóng không một hạt bụi chứng tỏ nữ chủ nhân của nó là một người ưa sạch sẽ. Bánh qui buổi trưa Jasmine đút cô ăn cũng rất ngon miệng. Thảo nào Shuu nói Jasmine yêu thích tất cả những món ăn đồ uống của mẹ anh chàng. Bà hẳn là một người phụ nữ đảm đang!

Lau khô tay dợm bước về phòng cùng Jasmine, cô bị thu hút bởi một bức ảnh gia đình cỡ lớn được treo bên cạnh bàn ăn. Trong ảnh là gia đình 4 người của Shuu: Hai người trung niên hẳn là ba mẹ Shuu, Shuu và em gái anh chàng

Ba Shuu là một người đàn ông cao lớn với mái tóc và đôi mắt đen hiền hòa, gương mặt góc cạnh. Mẹ Shuu mang nét đẹp sắc sảo của phụ nữ Châu Âu, mái tóc ngắn vàng óng, đôi mắt xanh lục lạnh lùng. Shuu và em gái đều được thừa hưởng mái tóc đen của ba và đôi mắt xanh của mẹ. Nhưng trái với vẻ ngoài lạnh nhạt của Shuu, em gái anh chàng lại hoạt bát nhoẻn cười thật tươi để lộ cái răng nanh nho nhỏ.

_ Lạ lắm phải không? Mẹ tôi nhất định phải treo ở đây để mỗi khi ăn cơm sẽ có cảm giác như cả nhà đang cùng quây quần vậy. _ Shuu đứng khoanh tay tựa vào cửa nhà bếp lý giải.

_ Lý do rất hợp lý, hợp hoàn cảnh mà! Hai ông bà chắc rất nhớ con! _ Cô gật gù đồng cảm.

_ Nhớ cái là xách vali lên và đi liền đó!

Cô phì cười nhìn vẻ mặt như ủy khuất của anh chàng khi bị ba mẹ bỏ ở nhà một mình vào cuối tuần. Nhẹ vỗ vào bờ vai cứng cáp của anh chàng, cô an ủi:

_ Buồn nào rồi cũng qua. Mưa nào rồi cũng tạnh. Người đi rồi sớm cũng quay về à!

Quay về phòng nằm cạnh Jasmine, nghe tiếng mưa lào xào bên ngoài cửa sổ, cô ngáp một cái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ...

Âm thanh lạch cạch từ nhà bếp vang lên đánh thức cô khỏi giấc mơ trưa. Cô mơ màng đi rửa mặt rồi lò dò xuống bếp, chưa tỉnh ngủ hẳn.

_ Mấy giờ rồi? Anh không ngủ à? _ Cô che miệng ngáp một cái chảy nước mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


_ Bốn rưỡi. Tôi không quen ngủ trưa. Còn buồn ngủ sao không ngủ tiếp? _ Anh chàng liếc nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục cắm cúi vào món ăn trên bếp.

_ Ngủ nữa là đến tối mất. Dậy giúp anh một tay, anh cần sai bảo chi không?

_ Nếm thử cái này đi! Tôi không biết có hợp với khẩu vị của cô không? _ Shuu múc một ít nước trong nồi cho vào chén nhỏ, đưa cho cô.

_ Tôi dễ nuôi lắm! _ Cô đón lấy chén, múc một muỗng nhỏ đưa lên miệng thổi.

Nước dùng nóng hồi thơm mùi cà rốt, nấm, rong biển và vị ngọt thanh của cá, rất ngon. Cô giơ ngón tay cái lên tán thưởng anh chàng:

_ Ngon tuyệt luôn! 10 điểm! Đúng là người đàn ông "giỏi việc nước, đảm việc nhà!

_ Tuyệt của cô chỉ xứng đáng 10 điểm hả? Còn 90 điểm kia ở đâu? _ Shuu nhướng mày nhìn cô thắc mắc.

_ À à! Tôi quên mất! Ở Việt Nam đi học, điểm cao nhất chỉ có 10 thôi! Mà 10 điểm của tôi tương đương với 100 điểm của anh đó! OK chưa?

_ Ồ! Thế còn câu "giỏi việc nước, đảm việc nhà"?

_ Khen anh ra ngoài làm cũng tốt mà việc nhà cũng giỏi nốt. Toàn diện, perfect!

_ Hahaha... Nấu cho cô ăn một bữa mà đã tâng bốc tôi đến vậy rồi!_ Lần đầu tiên cô thấy anh chàng mặt lạnh này cười một cách sảng khoái tới vậy - Thật ra là đồ mẹ tôi chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, đem ra nấu thôi đó!

_ Bác gái thật chu đáo quá! Chắc lo con trai ở nhà một mình chết đói đây mà!

_ Nè! Nhóc tráo trở! Giờ lại quay ra nâng mẹ tôi, đạp tôi? Lật mặt nhanh như bánh tráng vậy? _ Shuu nheo mắt đưa bàn tay to của mình vò đầu tóc đang xoã tung chưa buộc của cô.

_ Đừng mà! Tóc còn ướt nước mưa đây... 2

Cô đánh vào bàn tay làm loạn trên tóc mình, đầy nó ra rồi dùng năm ngón tay chải lại mái tóc bết, tay kia chỉ vào thau mì soba đang ngâm bên cạnh.

_ Rửa cái này được chưa?

Anh chàng gật đầu. Cô bưng thau mì xoay người đi tới vòi nước thì một chùm tóc bị một lực kéo trở lại, đau nhói...

/End chap 52/

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vươn Tới Vì Sao

Số ký tự: 0