Tết Nhật (2)
2024-10-16 21:33:57
Kết thúc bữa ăn trưa, anh cùng ba anh về một gian phòng uống trà, trò chuyện. Chị bế Rose về một gian phòng khác cho bé và Jasmine ngủ trưa. Cô và Usagi giúp mẹ anh dọn dẹp bàn ăn, rửa bát đĩa rồi bốn người phụ nữ quây quần quanh một chiếc bàn thấp chơi “Sugoroku”.
_ Chơi thế nào ạ? _ Ở đây chỉ có mỗi cô là không biết chơi.
_ Sugoroku là trò chơi như thế này! Cháu đổ xúc xắc, lấy số đá tương ứng với số xúc xắc đổ được, và cố gắng đặt hết số đá vào khu vực của đối phương. Ai hết đá trước sẽ thắng. _ Mẹ anh giải thích sơ lược luật chơi, khá đơn giản.
Có lẽ vận may của cô tốt nên thắng được mấy ván liền. Chị cho Jasmine và Rose ngủ rồi ra chơi cùng mọi người. Chơi một hồi không thắng, cô Azumi đề nghị đổi sang chơi Fukuwarai.
Khi chơi trò này bạn sẽ bị bịt mắt và phải sắp xếp mắt, mũi, miệng… lên một tờ giấy có vẽ sẵn khuôn mặt. Những người chơi xung quanh sẽ giúp đỡ người chơi bằng cách nói: “cao lên”, “sang trái”,… Người có thể tạo ra một khuôn mặt khiến người khác buồn cười nhất, hay là người ghép hình những bộ phận cho khuôn mặt chính xác nhất sẽ chiến thắng, điều này phụ thuộc vào luật chơi được qui định ban đầu. Trò chơi này mang lại thật nhiều tiếng cười cho mọi người!
Khi chơi được hơn 1 giờ, mẹ anh cùng cô Azumi muốn đi nghỉ ngơi vì ngồi khá lâu. Chị cũng đi về phòng trông chừng con, còn lại mỗi Usagi và cô. Bất ngờ, Usagi rủ cô ra sân chơi Hanetsuki.
Đây là trò chơi đánh cầu truyền thống của người Nhật vào đầu năm mới, sử dụng một chiếc vợt gỗ có dạng hình mái chèo được gọi là Hagoita và trái cầu Hane làm bằng quả bồ hòn có màu đen, tròn và cứng.
Có hai cách chơi cầu lông Hanetsuki cơ bản: chơi một mình và chơi đôi. Những người chơi Hanetsuki một mình sẽ phải tìm cách tang cầu trên vợt càng lâu càng tốt và giữ không cho cầu rơi xuống đất. Nếu chơi đôi, họ sẽ phải đánh quả cầu lông qua lại. Ai để quả cầu Hane chạm xuống mặt đất coi như thua và sẽ bị đối phương quẹt mực tàu vào mặt. Đây là lúc vui nhộn nhất của trò chơi khi cả kẻ thắng, người thua đều cười sảng khoái.
Mới lần đầu làm quen với bộ môn này, cô có chút lóng ngóng ban đầu, bị Usagi quệt 5 vệt vào mặt. Nhưng ngay sau đó, năng khiếu vận động đã giúp cô lấy lại thế thượng phong, ăn miếng trả miếng với Usagi.
_ Hahaha…
_ Hahaha…
Hai cô gái đang chơi đột nhiên phá lên cười lớn.
_ Không chơi nổi nữa, không chơi nổi nữa! Nhìn mặt cô tôi không chơi nổi nữa! _ Cô buông vợt, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
_ Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy… _ Đi rửa mặt thôi, không tôi cười chết mất! _ Usagi đứng dậy kéo tay cô vào nhà.
Trước khi tới nhà vệ sinh rửa được mặt, cô và Usagi đi ngang gian phòng anh và ba anh đang nói chuyện. Hai người nhìn thấy mặt hai cô gái đầy lọ lem liền bật cười không ngớt. Trải nghiệm đầu năm thú vị thật!
_ Này! _ Usagi đứng một bên cầm khăn lau mặt gọi.
_ Gì? _ Cô không lạnh không nóng đáp.
_ Làm bạn nhé? _ Usagi nói xong ngượng ngùng quay mặt đi hướng khác.
_ Cũng được. _ Cô ngó Usagi trân trân như vừa nghe thấy điều gì lạ lắm, mà đúng là lạ thật!
_ Add friend với tôi nha! Xin lỗi… vì những chuyện lúc trước. _ Usagi chìa điện thoại ra trước mặt cô, ấp úng.
_ Tôi quên rồi, cô cũng quên đi! _ Cô gật đầu với Usagi như một cách chấp nhận lời xin lỗi.
* * *
Gia đình nhỏ của anh bao gồm cả cô, ở lại nhà ba mẹ anh ngủ một đêm rồi khởi hành đến nhà ba mẹ chị vào sáng hôm sau.
Dọc đường đến nhà chị, xe đi ngang một bãi sông tụ tập đám đông thả diều. Những con diều đủ hình dáng, màu sắc sặc sỡ bay trên nền trời xanh. Mùng Hai là một ngày nắng đẹp!
_ Trông vui quá! _ Cô ôm Jasmine ngó qua cửa xe, trầm trồ.
_ Muốn thả không? _ Anh ngó ra phía ghế sau hỏi.
_ Có ạ! _ Cô cùng Jasmine gật đầu, háo hức.
_ Hỏi chơi thôi chứ em với Jasmine mà ra đó là cóng hết cả chân, chạy nổi mới sợ! _ Anh bĩu môi.
Cô muốn cãi nhưng nghĩ lại thì đúng thật. Ngồi trong xe ấm cúng thế thôi chứ ngoài bờ sông gió lồng lộng kìa! Cô sợ lạnh lắm! Thở dài tiếc nuối, cô ôm Jasmine dụi cằm vào đỉnh đầu cô bé, xụ mặt.
_ Mới nói vậy đã bỏ cuộc luôn hả?
_ Vâng…
_ Lát nữa về nhà lấy diều rồi anh dẫn ra chơi. _ Anh phì cười, an ủi.
_ Yeah!!! _ Hai chị em reo to mừng rỡ.
Anh chị nhìn nhau lắc đầu cười.
Nhà chị nằm trên một ngọn đồi thoai thoải, xung quanh được bao phủ bằng một hàng rào toàn cây là cây. Phía bên trái có một cánh cổng gỗ dẫn vào nhà. Sân nhà rải đầy sỏi trắng làm mỗi bước chân vang lên tiếng “lạo xạo”. Chắc lần trước Jasmine bị ngã ở khoảng sân này đây mà!
Người Nhật đa số không sinh nhiều con, mỗi gia đình chỉ có 1, nhiều lắm là 2 con nên không khí Tết có chút hiu quạnh. Nếu con cái chưa về, trong nhà chỉ có hai ông bà bầu bạn với nhau thôi!
Cha mẹ chị ra trước cổng đón gia đình anh chị từ sớm. Nhìn hai thân ảnh đứng vẫy tay cười rạng rỡ, những dấu vết thời gian trên khuôn mặt như giãn ra… Mắt cô bất chợt thấy cay xè… Nhớ ba mẹ quá! Nếu biết cô sắp về nhà, chắc chắn ba mẹ cũng ngóng trông như thế này!
Vào nhà trò chuyện, ăn uống chừng 1 tiếng, anh giữ lời hứa vào nhà kho lục lọi lấy ra một con diều hình vuông vẽ cờ Nhật Bản rồi dẫn cô và Jasmine ra bờ sông chơi. Chị và Rose ở nhà với ông bà gọi với theo:
_ Đi chơi vui nhé!
Ba người đi chơi vừa đi đến đoạn dốc vừa ngoảnh lại, vẫy tay mỉm cười.
Dọc đường, một nhóm bé trai đang túm tụm chơi “Komamawashi” – xoay con quay, tiếng hò hét cổ vũ xen lẫn tiếng cự cãi váng một góc đường.
Trước hiên nhà nọ, một nhóm bé gái đang đánh cầu, mặt bé nào cũng tèm lem như cô và Usagi hôm qua vậy. Mãi đến khi đi qua một đoạn khá xa rồi mà chuỗi cười giòn giã của các cô bé vẫn còn quanh quẩn phía sau lưng…
Chưa đến bờ sông, những cánh diều sặc sỡ đã vươn lên y như những cây nấm lỳ lạ đủ màu sắc mọc giữa bầu trời, mời gọi người đến ngắm. Jasmine háo hức nắm tay cô chạy nhanh đến đám đông thả diều bên dưới.
_ Em muốn thử không? _ Tìm được một chỗ rộng rãi, anh cầm con diều chỉnh lại dây rồi hỏi.
_ Em không có kinh nghiệm lắm. Anh làm thử trước đi!
_ Được. Cũng lâu quá rồi…
Anh cầm diều giơ lên đón hướng gió rồi bắt đầu chạy. Diều đón được gió bắt đầu vươn lên bầu trời. Anh thuận theo thả lỏng cuộn dây để gió kéo diều lên cao.
_ Wow… Ba giỏi quá! Ba giỏi quá! _ Jasmine ngước nhìn theo diều ngày một bé tí, vừa nhảy vừa vỗ tay.
_ Phù… May mắn thôi! Nè, hai đứa chơi đi! _ Anh đưa cho cô cuộn dây _ Cầm chắc đó, không là nó bay mất tiêu luôn!
Cô nghe lời cầm chắc cuộn dây, dây lập tức không được xả ra thêm nữa. Sức gió mạnh đẩy diều bay kéo cuộn dây trong tay cô giần giật.
_ Muốn nó cao nữa thì em nới lỏng tay, cho cuộn dây nó quay trong tay mình ấy!
_ Ồ! Bên kia diều rớt quá trời kìa anh! _ Cô chỉ sang mấy con diều đang lảo đảo kéo nhau dính chùm rơi xuống.
_ Chắc có một cuộc thi xem con diều nào trụ lại đến cuối cùng đó!
Cô cho Jasmine ngồi trong lòng mình trên bãi cỏ cùng chơi diều. Một vài người quen nhìn thấy anh đã gọi anh về phía đám đông cùng trò chuyện. Khi anh quay lại thì cô cũng bắt đầu hắt xì chảy nước mũi ròng ròng, tay quấn dây cật lực để về nhà ăn cơm.
Phải công nhận thả lên thì nhanh mà quấn về vừa lâu, vừa mỏi! Trải nghiệm thả diều đầu năm trong cái rét căm căm quả là đáng nhớ!
/End chap 36/
_ Chơi thế nào ạ? _ Ở đây chỉ có mỗi cô là không biết chơi.
_ Sugoroku là trò chơi như thế này! Cháu đổ xúc xắc, lấy số đá tương ứng với số xúc xắc đổ được, và cố gắng đặt hết số đá vào khu vực của đối phương. Ai hết đá trước sẽ thắng. _ Mẹ anh giải thích sơ lược luật chơi, khá đơn giản.
Có lẽ vận may của cô tốt nên thắng được mấy ván liền. Chị cho Jasmine và Rose ngủ rồi ra chơi cùng mọi người. Chơi một hồi không thắng, cô Azumi đề nghị đổi sang chơi Fukuwarai.
Khi chơi trò này bạn sẽ bị bịt mắt và phải sắp xếp mắt, mũi, miệng… lên một tờ giấy có vẽ sẵn khuôn mặt. Những người chơi xung quanh sẽ giúp đỡ người chơi bằng cách nói: “cao lên”, “sang trái”,… Người có thể tạo ra một khuôn mặt khiến người khác buồn cười nhất, hay là người ghép hình những bộ phận cho khuôn mặt chính xác nhất sẽ chiến thắng, điều này phụ thuộc vào luật chơi được qui định ban đầu. Trò chơi này mang lại thật nhiều tiếng cười cho mọi người!
Khi chơi được hơn 1 giờ, mẹ anh cùng cô Azumi muốn đi nghỉ ngơi vì ngồi khá lâu. Chị cũng đi về phòng trông chừng con, còn lại mỗi Usagi và cô. Bất ngờ, Usagi rủ cô ra sân chơi Hanetsuki.
Đây là trò chơi đánh cầu truyền thống của người Nhật vào đầu năm mới, sử dụng một chiếc vợt gỗ có dạng hình mái chèo được gọi là Hagoita và trái cầu Hane làm bằng quả bồ hòn có màu đen, tròn và cứng.
Có hai cách chơi cầu lông Hanetsuki cơ bản: chơi một mình và chơi đôi. Những người chơi Hanetsuki một mình sẽ phải tìm cách tang cầu trên vợt càng lâu càng tốt và giữ không cho cầu rơi xuống đất. Nếu chơi đôi, họ sẽ phải đánh quả cầu lông qua lại. Ai để quả cầu Hane chạm xuống mặt đất coi như thua và sẽ bị đối phương quẹt mực tàu vào mặt. Đây là lúc vui nhộn nhất của trò chơi khi cả kẻ thắng, người thua đều cười sảng khoái.
Mới lần đầu làm quen với bộ môn này, cô có chút lóng ngóng ban đầu, bị Usagi quệt 5 vệt vào mặt. Nhưng ngay sau đó, năng khiếu vận động đã giúp cô lấy lại thế thượng phong, ăn miếng trả miếng với Usagi.
_ Hahaha…
_ Hahaha…
Hai cô gái đang chơi đột nhiên phá lên cười lớn.
_ Không chơi nổi nữa, không chơi nổi nữa! Nhìn mặt cô tôi không chơi nổi nữa! _ Cô buông vợt, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
_ Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy… _ Đi rửa mặt thôi, không tôi cười chết mất! _ Usagi đứng dậy kéo tay cô vào nhà.
Trước khi tới nhà vệ sinh rửa được mặt, cô và Usagi đi ngang gian phòng anh và ba anh đang nói chuyện. Hai người nhìn thấy mặt hai cô gái đầy lọ lem liền bật cười không ngớt. Trải nghiệm đầu năm thú vị thật!
_ Này! _ Usagi đứng một bên cầm khăn lau mặt gọi.
_ Gì? _ Cô không lạnh không nóng đáp.
_ Làm bạn nhé? _ Usagi nói xong ngượng ngùng quay mặt đi hướng khác.
_ Cũng được. _ Cô ngó Usagi trân trân như vừa nghe thấy điều gì lạ lắm, mà đúng là lạ thật!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
_ Add friend với tôi nha! Xin lỗi… vì những chuyện lúc trước. _ Usagi chìa điện thoại ra trước mặt cô, ấp úng.
_ Tôi quên rồi, cô cũng quên đi! _ Cô gật đầu với Usagi như một cách chấp nhận lời xin lỗi.
* * *
Gia đình nhỏ của anh bao gồm cả cô, ở lại nhà ba mẹ anh ngủ một đêm rồi khởi hành đến nhà ba mẹ chị vào sáng hôm sau.
Dọc đường đến nhà chị, xe đi ngang một bãi sông tụ tập đám đông thả diều. Những con diều đủ hình dáng, màu sắc sặc sỡ bay trên nền trời xanh. Mùng Hai là một ngày nắng đẹp!
_ Trông vui quá! _ Cô ôm Jasmine ngó qua cửa xe, trầm trồ.
_ Muốn thả không? _ Anh ngó ra phía ghế sau hỏi.
_ Có ạ! _ Cô cùng Jasmine gật đầu, háo hức.
_ Hỏi chơi thôi chứ em với Jasmine mà ra đó là cóng hết cả chân, chạy nổi mới sợ! _ Anh bĩu môi.
Cô muốn cãi nhưng nghĩ lại thì đúng thật. Ngồi trong xe ấm cúng thế thôi chứ ngoài bờ sông gió lồng lộng kìa! Cô sợ lạnh lắm! Thở dài tiếc nuối, cô ôm Jasmine dụi cằm vào đỉnh đầu cô bé, xụ mặt.
_ Mới nói vậy đã bỏ cuộc luôn hả?
_ Vâng…
_ Lát nữa về nhà lấy diều rồi anh dẫn ra chơi. _ Anh phì cười, an ủi.
_ Yeah!!! _ Hai chị em reo to mừng rỡ.
Anh chị nhìn nhau lắc đầu cười.
Nhà chị nằm trên một ngọn đồi thoai thoải, xung quanh được bao phủ bằng một hàng rào toàn cây là cây. Phía bên trái có một cánh cổng gỗ dẫn vào nhà. Sân nhà rải đầy sỏi trắng làm mỗi bước chân vang lên tiếng “lạo xạo”. Chắc lần trước Jasmine bị ngã ở khoảng sân này đây mà!
Người Nhật đa số không sinh nhiều con, mỗi gia đình chỉ có 1, nhiều lắm là 2 con nên không khí Tết có chút hiu quạnh. Nếu con cái chưa về, trong nhà chỉ có hai ông bà bầu bạn với nhau thôi!
Cha mẹ chị ra trước cổng đón gia đình anh chị từ sớm. Nhìn hai thân ảnh đứng vẫy tay cười rạng rỡ, những dấu vết thời gian trên khuôn mặt như giãn ra… Mắt cô bất chợt thấy cay xè… Nhớ ba mẹ quá! Nếu biết cô sắp về nhà, chắc chắn ba mẹ cũng ngóng trông như thế này!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào nhà trò chuyện, ăn uống chừng 1 tiếng, anh giữ lời hứa vào nhà kho lục lọi lấy ra một con diều hình vuông vẽ cờ Nhật Bản rồi dẫn cô và Jasmine ra bờ sông chơi. Chị và Rose ở nhà với ông bà gọi với theo:
_ Đi chơi vui nhé!
Ba người đi chơi vừa đi đến đoạn dốc vừa ngoảnh lại, vẫy tay mỉm cười.
Dọc đường, một nhóm bé trai đang túm tụm chơi “Komamawashi” – xoay con quay, tiếng hò hét cổ vũ xen lẫn tiếng cự cãi váng một góc đường.
Trước hiên nhà nọ, một nhóm bé gái đang đánh cầu, mặt bé nào cũng tèm lem như cô và Usagi hôm qua vậy. Mãi đến khi đi qua một đoạn khá xa rồi mà chuỗi cười giòn giã của các cô bé vẫn còn quanh quẩn phía sau lưng…
Chưa đến bờ sông, những cánh diều sặc sỡ đã vươn lên y như những cây nấm lỳ lạ đủ màu sắc mọc giữa bầu trời, mời gọi người đến ngắm. Jasmine háo hức nắm tay cô chạy nhanh đến đám đông thả diều bên dưới.
_ Em muốn thử không? _ Tìm được một chỗ rộng rãi, anh cầm con diều chỉnh lại dây rồi hỏi.
_ Em không có kinh nghiệm lắm. Anh làm thử trước đi!
_ Được. Cũng lâu quá rồi…
Anh cầm diều giơ lên đón hướng gió rồi bắt đầu chạy. Diều đón được gió bắt đầu vươn lên bầu trời. Anh thuận theo thả lỏng cuộn dây để gió kéo diều lên cao.
_ Wow… Ba giỏi quá! Ba giỏi quá! _ Jasmine ngước nhìn theo diều ngày một bé tí, vừa nhảy vừa vỗ tay.
_ Phù… May mắn thôi! Nè, hai đứa chơi đi! _ Anh đưa cho cô cuộn dây _ Cầm chắc đó, không là nó bay mất tiêu luôn!
Cô nghe lời cầm chắc cuộn dây, dây lập tức không được xả ra thêm nữa. Sức gió mạnh đẩy diều bay kéo cuộn dây trong tay cô giần giật.
_ Muốn nó cao nữa thì em nới lỏng tay, cho cuộn dây nó quay trong tay mình ấy!
_ Ồ! Bên kia diều rớt quá trời kìa anh! _ Cô chỉ sang mấy con diều đang lảo đảo kéo nhau dính chùm rơi xuống.
_ Chắc có một cuộc thi xem con diều nào trụ lại đến cuối cùng đó!
Cô cho Jasmine ngồi trong lòng mình trên bãi cỏ cùng chơi diều. Một vài người quen nhìn thấy anh đã gọi anh về phía đám đông cùng trò chuyện. Khi anh quay lại thì cô cũng bắt đầu hắt xì chảy nước mũi ròng ròng, tay quấn dây cật lực để về nhà ăn cơm.
Phải công nhận thả lên thì nhanh mà quấn về vừa lâu, vừa mỏi! Trải nghiệm thả diều đầu năm trong cái rét căm căm quả là đáng nhớ!
/End chap 36/
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro