_ Ước mơ tan vỡ...
2024-10-16 21:33:57
Là sinh viên tỉnh lẻ, cô ấp ôm bao hoài bão lên đất Sài Thành hiện thực hoá ước mơ lo cho gia đình, xây nhà, du lịch... Trong thời gian chờ làm lễ Tốt nghiệp và nhận bằng, cô được anh họ ngỏ lời đến phụ việc cho khách sạn của họ chờ ngày tìm được công việc tốt.
Cha mẹ cô rất mừng vì có nơi gửi gắm con gái nên đồng ý ngay. Riêng cô trước giờ vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của gia đình để phụ mẫu yên tâm.
Công việc anh họ đề cập là ngồi quầy tiếp tân đón khách nhận phòng, trả phòng. Mô tả có phần giống với công việc lúc làm sinh viên thực tập. Nghe qua có phần quen thuộc nên chắc sẽ dễ dàng thích nghi thôi!
Thế nhưng khi đặt chân trước cửa “khách sạn”, ngẩng đầu nhìn tấm bảng “Nhà nghỉ Uyên Ương”, cô vẫn chưa tiêu hoá nổi sự khác biệt giữa “mô tả” và “thực tế” như này! Cảm giác giống bị lừa vậy!
Thở dài trong lòng một lượt, cô nhủ thầm cứ thử làm quen một thời gian trước, dù gì cũng sẽ đi tìm công việc khác phù hợp. Trong thời gian chờ đợi nhận bằng, tích lũy thêm một chút kinh nghiệm sống cũng không có gì là không tốt.
“Nhà nghỉ Uyên Ương” có qui mô 1 trệt 4 lầu. Tầng trệt là bãi giữ xe, quầy Lễ tân, nhà bếp, 2 phòng ngủ. Tầng 1 có 4 phòng, phòng bên trái cầu thang là phòng ngủ của ông bà chủ (cũng là anh họ và chị dâu), bên phải cầu thang có 3 phòng và một ban công để máy giặt, phơi đồ. Các tầng còn lại đều có 4 phòng, mỗi phòng cho thuê đều có 1 giường đôi, 1 Tivi, 1 nhà vệ sinh.
Đúng như cái tên, Nhà nghỉ Uyên Ương không phải là “khách sạn” đơn thuần như cô đã làm việc, không phải nơi có thể gặp những vị khách nước ngoài đến từ nhiều quốc gia khác nhau để trao dồi ngoại ngữ... Mà là nơi ra vào của các cặp đôi cần một nơi để “giao lưu tình cảm thân mật không tiện cho mọi người nhìn thấy“.
Môi trường làm việc phức tạp, rối loạn, mới mẻ khiến cô “sốc văn hoá”, trong lòng nảy sinh tâm lý bài xích, khó hoà hợp.
Phía trước nhà nghỉ là đoạn đường trồng bằng lăng, dưới mỗi gốc bằng lăng hoặc là một “thiếu nữ lầm đường” mặt còn non choẹt, hoặc “mĩ nữ hết thời” gương mặt không giấu được dấu vết thời gian, hoặc là “mĩ nhân chuyển giới chưa hoàn thiện“... Điểm chung của họ khi nhìn vào là lớp phấn son dày diêm dúa, áo quần mát mẻ hở hang, đến gần thì mùi nước hoa nồng nặc rẻ tiền quẩn quanh cánh mũi...
Họ đứng đó chào mời.
Có “khách”, họ vào lấy phòng, có thể nhanh _ chậm, lâu _ mau tùy vào kinh tế hoặc “sức lực” của vị khách kia. Xong việc, họ trả phòng.
Một đêm tùy vào vận may và nhan sắc của mỗi người mà họ kiếm được ít nhiều. Có người ra vào liên tục, có người chẳng kiếm được đồng nào.
Nhìn làn khói thuốc lượn lờ mờ ảo trôi trước khuôn mặt họ, cô tự hỏi phận người sao mà lênh đênh đến vậy...
Đó là ban đêm khi phố xá lên đèn, ban ngày có hôm cũng đón tiếp những cặp đôi “phi công và máy bay”, “thanh xuân vườn trường“...
Thời gian làm việc của cô mỗi ngày từ lúc mặt trời vừa tắt nắng đến lúc nào hết khách, có khi cao điểm lễ lộc là đến 5 giờ sáng mới được chợp mắt. Vậy mà có ngày chưa ngủ được bao nhiêu lại bị gọi dậy làm việc nhà!
Anh họ từ lúc dẫn cô lên đây liền giao cho chị dâu, không gặp mặt được mấy lần. Chị dâu người gốc Bình Định, ngọt ngào hứa hẹn đủ điều.
_ Trước giờ có mấy đứa làm ở đây rồi, em cũng biết mà! Có cả con của bác Năm và chú Út của em nữa! Mà có đứa nào làm được lâu đâu, làm được vài hôm là mất tiền, hụt tiền của chị. Em làm bữa giờ cũng gần 1 tháng rồi, chị yên tâm lắm. Thôi ráng một thời gian nữa, ở đây giúp chị. Đợi qua mùa lễ Tết này nữa thôi, chị về quê tìm mấy đứa cháu lên, rồi để em đi tìm việc...
Miệng lưỡi luyến thoắng cô không thể chen vào, chỉ đành ậm ừ, vâng dạ.
Chị ta vây cô trong công việc khiến cô không có thời gian và sức lực tính đến chuyện đi tìm công việc khác. Chị ta thao túng, bó buộc để cô cống hiến sức lao động của mình đổi lấy đồng lương rẻ mạt!
Cô muốn tìm cho mình một công việc yêu thích, nhưng chỉ có thể kêu gào trong tâm trí cùng thân thể kiệt quệ mỗi đêm. Cô tự mắng mình sao mà dễ mềm lòng khó buông lời từ chối. Cô tự an ủi mình đợi đến ngày về quê nhận bằng Tốt nghiệp sẽ tiện thể nói lời từ biệt.
Thời gian làm ở đó, có một người luôn nhiệt tình giúp đỡ cô trong thời gian làm quen mọi việc.
Anh ta nhìn thấu sự non nớt, quê mùa của cô; sự e dè của cô với nơi này. Anh ta gánh vác thay cô những việc khiến cô xấu hổ, chia sẻ cùng cô nỗi niềm của người làm thuê, làm cô tạm quên đi sự cô đơn tủi hờn... Anh ta khiến cô cảm thấy mình được đồng cảm, mình không đơn độc.
Những dòng tin nhắn ngày càng nhiều, từ hỏi han, an ủi, kể lể, tâm sự... Cô và anh ta thân thiết thêm từng ngày, cô xem anh ta như một người anh trai đáng tin cậy lúc nào không hay.
Chỉ có một điều cô không thể ngờ tới là: Anh ta bày tỏ tình cảm với cô!
_ Chúng ta làm anh em thôi nhé! Em bấy lâu xem anh như là một người anh trai vậy. Nên anh hãy đối xử với em như một đứa em gái đơn thuần đi! Em mong mối quan hệ của chúng ta vẫn vẹn nguyên như trước.
Cô đã đáp lại anh ta một tin nhắn hết sức chân thành, hi vọng sẽ không làm tổn thương anh ta và bảo trì tình cảm của hai người dừng lại ở mức anh em.
Anh ta ngắn gọn: “Anh chờ.”
/End Chap 2/
Cha mẹ cô rất mừng vì có nơi gửi gắm con gái nên đồng ý ngay. Riêng cô trước giờ vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của gia đình để phụ mẫu yên tâm.
Công việc anh họ đề cập là ngồi quầy tiếp tân đón khách nhận phòng, trả phòng. Mô tả có phần giống với công việc lúc làm sinh viên thực tập. Nghe qua có phần quen thuộc nên chắc sẽ dễ dàng thích nghi thôi!
Thế nhưng khi đặt chân trước cửa “khách sạn”, ngẩng đầu nhìn tấm bảng “Nhà nghỉ Uyên Ương”, cô vẫn chưa tiêu hoá nổi sự khác biệt giữa “mô tả” và “thực tế” như này! Cảm giác giống bị lừa vậy!
Thở dài trong lòng một lượt, cô nhủ thầm cứ thử làm quen một thời gian trước, dù gì cũng sẽ đi tìm công việc khác phù hợp. Trong thời gian chờ đợi nhận bằng, tích lũy thêm một chút kinh nghiệm sống cũng không có gì là không tốt.
“Nhà nghỉ Uyên Ương” có qui mô 1 trệt 4 lầu. Tầng trệt là bãi giữ xe, quầy Lễ tân, nhà bếp, 2 phòng ngủ. Tầng 1 có 4 phòng, phòng bên trái cầu thang là phòng ngủ của ông bà chủ (cũng là anh họ và chị dâu), bên phải cầu thang có 3 phòng và một ban công để máy giặt, phơi đồ. Các tầng còn lại đều có 4 phòng, mỗi phòng cho thuê đều có 1 giường đôi, 1 Tivi, 1 nhà vệ sinh.
Đúng như cái tên, Nhà nghỉ Uyên Ương không phải là “khách sạn” đơn thuần như cô đã làm việc, không phải nơi có thể gặp những vị khách nước ngoài đến từ nhiều quốc gia khác nhau để trao dồi ngoại ngữ... Mà là nơi ra vào của các cặp đôi cần một nơi để “giao lưu tình cảm thân mật không tiện cho mọi người nhìn thấy“.
Môi trường làm việc phức tạp, rối loạn, mới mẻ khiến cô “sốc văn hoá”, trong lòng nảy sinh tâm lý bài xích, khó hoà hợp.
Phía trước nhà nghỉ là đoạn đường trồng bằng lăng, dưới mỗi gốc bằng lăng hoặc là một “thiếu nữ lầm đường” mặt còn non choẹt, hoặc “mĩ nữ hết thời” gương mặt không giấu được dấu vết thời gian, hoặc là “mĩ nhân chuyển giới chưa hoàn thiện“... Điểm chung của họ khi nhìn vào là lớp phấn son dày diêm dúa, áo quần mát mẻ hở hang, đến gần thì mùi nước hoa nồng nặc rẻ tiền quẩn quanh cánh mũi...
Họ đứng đó chào mời.
Có “khách”, họ vào lấy phòng, có thể nhanh _ chậm, lâu _ mau tùy vào kinh tế hoặc “sức lực” của vị khách kia. Xong việc, họ trả phòng.
Một đêm tùy vào vận may và nhan sắc của mỗi người mà họ kiếm được ít nhiều. Có người ra vào liên tục, có người chẳng kiếm được đồng nào.
Nhìn làn khói thuốc lượn lờ mờ ảo trôi trước khuôn mặt họ, cô tự hỏi phận người sao mà lênh đênh đến vậy...
Đó là ban đêm khi phố xá lên đèn, ban ngày có hôm cũng đón tiếp những cặp đôi “phi công và máy bay”, “thanh xuân vườn trường“...
Thời gian làm việc của cô mỗi ngày từ lúc mặt trời vừa tắt nắng đến lúc nào hết khách, có khi cao điểm lễ lộc là đến 5 giờ sáng mới được chợp mắt. Vậy mà có ngày chưa ngủ được bao nhiêu lại bị gọi dậy làm việc nhà!
Anh họ từ lúc dẫn cô lên đây liền giao cho chị dâu, không gặp mặt được mấy lần. Chị dâu người gốc Bình Định, ngọt ngào hứa hẹn đủ điều.
_ Trước giờ có mấy đứa làm ở đây rồi, em cũng biết mà! Có cả con của bác Năm và chú Út của em nữa! Mà có đứa nào làm được lâu đâu, làm được vài hôm là mất tiền, hụt tiền của chị. Em làm bữa giờ cũng gần 1 tháng rồi, chị yên tâm lắm. Thôi ráng một thời gian nữa, ở đây giúp chị. Đợi qua mùa lễ Tết này nữa thôi, chị về quê tìm mấy đứa cháu lên, rồi để em đi tìm việc...
Miệng lưỡi luyến thoắng cô không thể chen vào, chỉ đành ậm ừ, vâng dạ.
Chị ta vây cô trong công việc khiến cô không có thời gian và sức lực tính đến chuyện đi tìm công việc khác. Chị ta thao túng, bó buộc để cô cống hiến sức lao động của mình đổi lấy đồng lương rẻ mạt!
Cô muốn tìm cho mình một công việc yêu thích, nhưng chỉ có thể kêu gào trong tâm trí cùng thân thể kiệt quệ mỗi đêm. Cô tự mắng mình sao mà dễ mềm lòng khó buông lời từ chối. Cô tự an ủi mình đợi đến ngày về quê nhận bằng Tốt nghiệp sẽ tiện thể nói lời từ biệt.
Thời gian làm ở đó, có một người luôn nhiệt tình giúp đỡ cô trong thời gian làm quen mọi việc.
Anh ta nhìn thấu sự non nớt, quê mùa của cô; sự e dè của cô với nơi này. Anh ta gánh vác thay cô những việc khiến cô xấu hổ, chia sẻ cùng cô nỗi niềm của người làm thuê, làm cô tạm quên đi sự cô đơn tủi hờn... Anh ta khiến cô cảm thấy mình được đồng cảm, mình không đơn độc.
Những dòng tin nhắn ngày càng nhiều, từ hỏi han, an ủi, kể lể, tâm sự... Cô và anh ta thân thiết thêm từng ngày, cô xem anh ta như một người anh trai đáng tin cậy lúc nào không hay.
Chỉ có một điều cô không thể ngờ tới là: Anh ta bày tỏ tình cảm với cô!
_ Chúng ta làm anh em thôi nhé! Em bấy lâu xem anh như là một người anh trai vậy. Nên anh hãy đối xử với em như một đứa em gái đơn thuần đi! Em mong mối quan hệ của chúng ta vẫn vẹn nguyên như trước.
Cô đã đáp lại anh ta một tin nhắn hết sức chân thành, hi vọng sẽ không làm tổn thương anh ta và bảo trì tình cảm của hai người dừng lại ở mức anh em.
Anh ta ngắn gọn: “Anh chờ.”
/End Chap 2/
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro