Vương Bài

Bức tranh bị mấ...

Hà Tả

2024-11-20 16:13:50

Mấy tháng trước, Đỗ lão tiên sinh ở nước ngoài bán đấu giá, tốn tới 1,1 triệu đô la Mỹ mới mua được hai bức tranh sơn dầu. Một bức là Người Trông Ruộng, bức còn lại là Tịch Dương. Ông ta định tặng cho vài vị bạn hữu mấy chục năm nay của mình, là hai vị thành viên hội đồng quản trị của Đỗ thị quốc tế. Bên bán đấu giá liền cho người mang hàng tới bằng phi cơ tới tận nhà của Đỗ lão tiên sinh. Ông ấy còn mời hẳn mấy vị chuyên gia tới kiểm tra thực hư thế nào, chứng minh đó là bút tích thực. Bên bán đấu giá còn trang bị cho hai bức tranh hệ thống cảnh báo, qua một đêm, tới sáng hôm sau, Đỗ lão tiên sinh lệnh cho mấy vị bảo vệ đem hai bức tranh đó cất vào trong nhà kho.

Ba ngày trước, là lần họp cuối cùng của hai vị ủy viên này. Đỗ lão tiên sinh gọi bốn tên bảo vệ cùng mình qua đó lấy bức tranh. Sau đó mang tranh tới cho hai vị ủy viên. Một người trong đó vui mừng không thôi, vào buổi tối còn hẹn bạn bè tới cùng uống rượu thì mang bức tranh ra cho mọi người giám định và thưởng thức. Nhưng đúng lúc đó có một vị giáo sư về hưu của ngành đại học mỹ thuật, khi thấy tranh này liền nói ngay nó là đồ giả. Đỗ lão tiên sinh cũng mặt ngay ở đó, vô cùng tức giận, bắt đầu tranh cãi với vị giáo sư kia, ngay sau đó còn gọi mấy vị chuyên gia tới kiểm tra thực hư. Mấy vị chuyên gia cũng cùng một ý kiến, đó là đồ dỏm, sau đó bọn họ kéo nhau tới nhà vị ủy viên còn lại để kiểm tra, cuối cùng cũng phát hiện ra cái đó là đồ giả. Hơn nữa còn chắc chắn một điều đây không phải là bức họa mà bọn họ được nhìn thấy ở nhà Đỗ lão tiên sinh kia.

Mất mặt mũi đến mức này, khiến cho Đỗ lão tiên sinh tức giận tới mức sinh bệnh rồi nhập viện hai ngày. Ông ta quyết định báo cảnh sát, nhưng cũng không chịu nổi sự bực tức này. Hơn nữa tốn mất một món tiền khổng lồ để mua tranh, cuối cùng lại bị người ta châm chọc với vui sướng khi bản thân gặp họa. Cho nên hôm nay, ông ta quyết định dùng đến công ty thám tử nội bộ, để bọn họ điều tra chân tướng hàng giả này.

Hàng giả cũng là một dạng mánh khóe để lừa người, tỷ như biến sản phẩm mới thành cũ. Nhưng đây là một chuyện rất là kỳ quái, bởi những kẻ bị bắt vì chế tạo hàng giả lại rất ít. Dựa theo quy tắc của thế giới ngầm, thì đây là dùng tiền của bản thân mà mua lấy sự thông minh thôi. Rất ít người mua phải hàng giả lên tòa án cáo buộc, nhưng có thể nói, những chuyện này đều là một ngành sản xuất hợp pháp, chuyên để lừa tiền.

Vu Minh chưa từng làm qua đồ giả, bởi vì cần có hàm lượng kỹ thuật rất cao. Ông chú Yến Tam của Vu Minh cũng không có biết về phương diện này, nhưng lúc dạy Vu Minh thì cũng nói đồ giả với mánh khóe lừa người cũng là đại đồng tiểu dị. Lợi dụng sự tham lam của đối phương, tâm lý chiếm được món lời nhỏ, kiếm một món tiền nhỏ để lừa người.

Nhắc tới vấn đề không đúng ở đây chính là, đánh tráo như thế nào. Nhìn trên tư liệu thì có thể thấy được bức tranh mà Đỗ lão tiên sinh mang về nhà là chính phẩm. Mà sau khi được trang bị cảnh báo thì bình an qua một đêm. Chỉ có khi đưa tới nhà kho, hoặc là khi lấy từ nhà kho ra ngoài, hoặc là lúc hai vị ủy viên mang về nhà. Đây chính là ba khoảng thời gian có thể đánh tráo được.

Vạn pháp quy tông, khi người khác đều đang xem lý lịch của đám bảo vệ phụ trách áp giải, Vu Minh đã nghĩ tới vấn đề đầu tiên, nếu đối phương có cơ hội đánh tráo, vì sao không trực tiếp trộm luôn chứ? Trừ phi là cảnh giới của hàng giả kia đã đạt tới mức lấy giả loạn thật. Trên báo từng đưa tin, có một tên nhà giàu, trong nhà treo một bộ thập nhị phúc, giá trị của nó vượt qua năm triệu Nhân dân tệ. Chỉ là sau khi được kiểm định lại, thì chỉ có một bức là thật, còn lại mười một bức kia toàn là hàng giả.

Đỗ lão tiên sinh với hai vị ủy viên có lẽ không hiểu được về tranh, cho nên cứ thế mà mang đi. Cho nên cần phải xem trước được trình độ thật giả của nó thế nào. Nếu có thể lấy đồ giả cao phẩm để đánh tráo, vậy thì cần phải có chuyện đánh tráo. Nếu như đồ giả hạ phẩm, thì trực tiếp ăn cắp là được rồi. Đồ dỏm hạ phẩm mà đối phương còn muốn tráo chứng tỏ là đối phương phải có nhu cầu gì đó.

Lưu Mãng lên tiếng trước:

- Có thể thấy có 16 người bảo vệ. Bốn người đưa tranh vào kho, bốn người lấy tới công ty. Tám người mang tới nhà của mấy vị ủy viên. Nếu như dùng đồ giả thay cho chính phẩm thì có thể nói là phải có dự mưu. Tôi cho rằng có thể bài trừ bốn người đầu tiên mang tranh vào trong kho. Bốn người mang tranh tới công ty và tám người đưa tới nhà các vị ủy viên thì để là bảo vệ của cao ốc. Cho nên tôi nghi đây không phải là vấn đề ở đám bảo vệ.

- Chỉ là...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lưu Mãng nói tiếp:

- Tôi phát hiện trừ đám bảo vệ đưa vào kho kia thì mười hai người còn lại là cùng một ban. Nếu là tổ trưởng của bọn họ cùng ở trong đám bảo vệ thì có thể hoàn thành được vụ đánh cắp này. Nếu như là cùng đưa tranh về nhà thì lượng người cũng không quá 9 người. Cho nên tôi hoài nghi lớn nhất là vị đội trưởng cùng với bốn người mang tranh từ kho tới đây.

Vương Triêu cũng lên tiếng:

- Đúng thế, tôi cảm thấy vị đội trưởng này có vấn đề. Đỗ lão tiên với hai vị ủy viên thấy bức tranh cũng là anh ta mang tới. Hôm đó đáng lý ra người này không đi làm, nhưng vì vị đội trưởng khác bị tiêu chảy, cho nên mới thay ca. Mà nguyên nhân tiêu chảy là do hom trước cùng đi ăn khuya với vị đội trưởng đang bị tình nghi này đây.

Đỗ tiên sinh:

- Ý mọi người, nghi phạm chính là cái tên đội trưởng khiến cho người phải phụ trách chuyện hôm nay bị tiêu chảy. Sau đó thay ca, rồi cùng bốn tên bảo vệ khác đạt thành hiệp nghị, hắn đưa đồ giả tới cho bốn tên bảo vệ đưa đi tới công ty hay sao?

Lưu Mãng nói tiếp;

- Chỉ là hoài nghi lúc đầu mà thôi. Quan trọng là nếu như do người ngoài làm ra thì trực tiếp trộm đi luôn cho rồi. Đánh tráo thì bọn họ phải lấy ra bức tranh cũng có chất lượng để còn qua mặt người khác nữa.

Vu Minh gật gù, tuy tên Lưu Mãng này, nhân phẩm chẳng thế nào, nhưng là phân tích đúng chỗ vô cùng. Đám người thứ nhất căn bản không thể chuẩn bị được, cho nên không có khả năng đánh tráo được. Đám cuối cùng thì nhân số nhiều, cho nên khó khống chế được. Chỉ là nếu người trong nội bộ thì nhất định là bốn người trong khâu trung gian kia.

- Công ty Tinh Tinh thấy thế nào?

Đỗ tiên sinh hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đỗ Thanh Thanh nhìn ba người còn lại, Nghê Thu lên tiếng đầu tiên:

- Chi tiết còn chưa tìm hiểu rõ ràng, tựa như là bức tranh có rời khỏi đám bảo vệ hay không. Tôi thấy kết luận thế này là quá nhanh.

Đỗ tiên sinh:

- Lý Phục, cậu là nhân viên ưu tú nhất, cho nên nói cái nhìn của cậu đi.

Lý Phục gật đầu:

- Theo như tôi biết, thì tranh không thể nào những đồ cổ khác, ở Trung Quốc tiêu thụ rất khó khăn. Chủ yếu là những người sưu tầm cũng ít, nên chuyên gia cũng ít theo đi. Đồng dạng, những thứ hàng giả cũng ít hơn. Mà chúng thường không thể nào mua được ở trong cửa hàng bình thường. Rất có thể là mời người ta vẽ ra. Theo như cá nhân tôi thì đám tội phạm nhằm vào bức tranh hẳn là tội phạm quốc tế. Tôi tán thành ý kiến của Lưu tổng, bên trong có người phối hợp, nhưng không nhất định là bảo vệ, Mà phàm làm những người biết tên của hai bức tranh này thôi cũng có thể rồi.

- Có một điểm chú ý, bức tranh này tuy là hàng giả, nhưng cũng cần phải có thời gian chế tạo nhất định. Ít nhất là một tuần, bức tranh sơn dầu ở trong kho đi ra đã phát hiện là đồ giả. Cho nên phát hiện là được làm giả vào một tuần trước. Đương nhiên cũng có thể mua được thành phẩm làm giả. Tôi cho rằng danh sách nghi phạm, là toàn bộ những người biết được tên của bức tranh trong vòng 1 tuần sau khi bức tranh được đưa vào trong kho. Lưu tổng có nói người mang tranh vào kho là bảo vệ cư xá thì tôi cũng hoài nghi còn đám bảo vệ cao ốc thì tôi không có hiềm nghi mấy.

Lưu Mãng nói:

- Lý Phục cũng nói rồi, thành phẩm không dễ mua nhưng cũng không phải mua không được.

Lý Phục gật đầu:

- Tôi cảm thấy trước tiên có thể xem tỉ lệ đồ giả thế nào rồi làm tiếp phán đoán.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Bài

Số ký tự: 0