Vương Bài

Con bài chưa lậ...

Hà Tả

2024-11-20 16:13:50

- Không cần khách khí, giúp người là niềm vui!

Simon vừa hút xì gà vừa hỏi:

- Đúng rồi, các người có lộ phí chưa? Cần tôi cho các người mượn mấy trăm đô la về nước không?

Lý Phục có chút phẫn nộ:

- Tiểu nhân đắc chí, lấy lừa gạt người khác, lấy thống khổ của người khác làm niềm vui, thực sự không phải là hành vi của một thân sĩ.

Simon cười ha hả:

- Anh có thể hỏi Vu Minh ấy, khi hắn lừa tôi, có phải rất vui vẻ hay không? Vu Minh hẳn là rất sung sướng, tôi có thể tìm lại được sự vui vẻ sau khi thắng hắn, không phải ai cũng có thể làm đối thủ của tôi đâu.

Lý Phục thở dài nhìn Vu Minh, nhân quả báo ứng sao?

- Đúng, lần đầu tiên lừa gạt người khác, tôi quả thật rất vui vẻ!

Vu Minh rất đồng ý với quan điểm của Simon:

- Anh nói không sai, lừa một người đến lần thứ hai thì niềm vui giảm đi rất nhiều.

Simon nói:

- Cho nên tôi cũng không muốn lừa cậu lần thứ hai, không có tính khiêu chiến.

Vu Minh mĩm cười nói:

- Tôi cũng cho rằng sẽ không bị lừa lần nữa, bởi vì anh không có cơ hội. Thuận tiện nói cho anh một câu, tỷ số giữa hai ta không phải là 1:1, mà là 2:0.

- Là sao?

Simon thấy nụ cười kia của Vu Minh, cảm giác có chút không ổn.

Vu Minh lấy di dộng ra, mở ra một tin nhắn, khẽ đọc:

- Xin lỗi, tôi đã đường đột khi can thiệp vào việc riêng của anh, sau khi kiểm tra DNA của anh và người kia, kết luận hai người không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì.

- Có ý gì?

Simon hỏi.

- Ý tôi là lúc lật bài, con bài tẩy của tôi là con át, không kiêng kỵ gì, thông sát hết!

Vu Minh vừa dứt lời, trên bầu trời vang lên tiếng máy bay trực thăng.

Một gã thôn dân chạy vào, nói:

- Quân đội đến!

Trên trực thăng có tiếng hô truyền xuống:

- Tất cả hạ vũ khí xuống, tất cả hạ vũ khí xuống.

Vu Minh rút lấy điếu xì gà trên tay Simon, ngồi trên ghế nói:

- Anh mời tới là diễn viên, nhưng tôi thì không!

Tiếng xe Hummer từ phía ven đường truyền tới, trong mơ hồ còn có âm thanh máy bay chiến đấu xẹt qua, Vu Minh giận dữ nói;

-Tôi cũng quá đánh giá cao các anh rồi, bỏ ra 300.000 đô la tới mời vũ trang tư nhân ở Nam Phi. Phiền các anh có thể diễn trò cho chuyên nghiệp một chút được không? Tìm quân phiệt thật sự cũng không phải là chuyện quá khó.

Simon rốt cục hoàn hồn:

- Cậu... cậu biết khi nào?

- Trước khi bay qua Nam Phi, đừng nói nhảm nữa, phiền anh trả 3 triệu đô la cho tôi trước đi!

Vu Minh nói:

- Tôi còn không để ý tới chút tiền này.

Chuyện này rất trọng yếu.

Simon lấy di động ra, rất bình tĩnh hỏi:

- Nếu đã biết, vì sao còn muốn tới?

- Bởi vì tôi muốn biết người sau màn là ai! Tôi còn muốn biết người sau màn kia hiểu biết thế nào đối với tôi.

Vu Minh nói:

- Tôi cho rằng anh sẽ nói thật cho tôi.

- Nếu không thì sao?

Hai tên lính võ trang đầy đủ tiến vào trong sở chỉ huy, một tên nhìn hình ảnh một chút, sau đó nghiêm mặt chào Vu Minh:

- Tiên sinh, Võ trang tư doanh Nam Phi đã hoàn toàn khống chế nơi này rồi.

Vu Minh nhìn Simon nói:

- Giết một người bao nhiêu tiền?

Tên lính trả lời ngay:

- Miễn phí, chúng tôi nhận được mệnh lệnh, hoàn toàn nghe chỉ huy của tiên sinh.

- Đây là bạn của tôi.

Vu Minh chỉ Lý Phục, lại chỉ vào Simon:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Giữ hắn lại, những người khác thì đem ra ngoài trước đã.

- Dạ!

Tên lính kia lập tức chấp hành nói:

- Chúng tôi ở ngoài cửa, tiên sinh có thể gọi chúng tôi bất kỳ lúc nào.

Simon nhìn mọi người bị đuổi ra ngoài, hỏi:

- Mướn họ tốn bao nhiêu tiền?

- Giảm giá rồi là 300.000 đô.

Vu Minh lấy điện thoại ra tính toán:;

- Bao gồm tiền vé máy bay, phí visa... phiền anh gửi tôi 500.000 đô là được.

Simon cười:

- Anh có thể đòi nhiều hơn mà.

- Tôi vẫn rõ quy tắc của trò chơi!

Vu Minh nhìn di động, 3 triệu đô đã nằm trong tài khoản hải ngoại của mình rồi. Vu Minh gửi trước 3triệu đô cho Đỗ tiên sinh:

- Đỗ tiên sinh, tiền đã trở lại rồi, anh kiểm tra đi. Trở về tôi mời anh ăn cơm.

Đây là đại sự đáng chờ nhất.

Lý Phục ở bên cạnh thì rất không vui, vì Vu Minh sớm biết hết rồi, nhưng lại dấu mình tới vài ngày. Vu Minh tỏ vẻ xin lỗi hắn, cười cười:

- Quay về tôi sẽ giải thích... Hiện tại có thể lấy mặt nạ xuống được chứ?

Simon bất động hỏi:

- Cậu muốn cái gì?

- Khuôn mặt thật của anh, tình báo của liên minh Hoa Quả!

Vu Minh nói:

- Lão đại của tôi cố ý gửi tin cho tôi, để tôi không nên làm anh bị thương. Nhưng mà tôi cho rằng quyền chủ động ở trên tay anh.

- Thành giao!

Simon chậm rãi lật mặt nạ silic bên ngoài, sau đó lấy xuống.

- Simon!

Vu Minh kinh hãi.

- Simon?

Tuy Lý Phục chưa từng thấy qua Simon, nhưng hắn cũng biết mối tình đầu của Vu Minh đang cùng yêu đương với một người tên là Simon.

Vu Minh hỏi:

- Vậy Annie...

- Xin lỗi, Annie không nằm trong vấn đề tôi phải trả lời. Hoặc là cậu có thể từ hai chọn một, không biết là cậu quan tâm Annie hơn hay là quan tâm tới liên minh Hoa Qủa hơn!

Simon ném mặt nạ, giận dữ nói:

- Chẳng lẽ tôi phải về hưu rồi?

- Liên minh Hoa Qủa.

Vu Minh trả lời như nằm trong dự liệu của Simon, Simon tiếc hận nói:

- Thật đáng tiếc cho Annie, vẫn còn chưa dứt tình đối với cậu.

- Xin lỗi, tình người với quỷ mới có thể còn, tình người với người thì sớm hay muộn cũng hết. Mất đi mới biết quý trọng.

Vu Minh nói:

- Mời trả lời đi!

- Liên minh Hoa Quả có bối cảnh gì thì tôi không biết, nhưng tương đương có tài lực. Tôi chỉ biết hai người trong liên minh Hoa Quả, một người tên là Quả Cam, là thủ lĩnh của nhóm, một người tên là Chuối, là kỹ thuật viên.

Vu Minh hỏi:

- Ngô Du Du là Chuối hay là Quả Cam.

Lý Phục chấn kinh, tên Vu Minh này còn dấu bao nhiêu chuyện?

Simon trả lời:

- Quả Cam.

Vu Minh nghe đáp án cũng kinh hãi, hỏi:

- Vì sao?

Người khác tất nhiên sẽ không hiểu, nhưng Simon lại hiểu rõ ý tứ trong đó:

- Cha của Quả Cam chết vì dưỡng phụ của cậu, mục đích của cô ấy chính là tìm kiếm tung tích kẻ thù, vì vậy luôn giám thị anh. Nếu không phải cô ấy giám thị mà có được tin tức, chúng tôi cũng sẽ không an bài kế hoạch này.

Simon chút không cam lòng nói.

- Ừm!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vu Minh gật đầu, ông chú của mình đúng thật là có rất nhiều kẻ thù.

Simon nói:

- Cậu không cần tìm bọn họ, lúc tôi chuyển khoản cho cậu thì đã truyền tin tức cho bọn họ rồi.

Vu Minh hỏi:

- Anh đoán liên minh Hoa Quả có bối phận gì?

- Liên minh cấp tiến thương mại Trung quốc hoặc là đoàn thể phi pháp do đại phú hào xây dựng.

Simon nói:

- Tôi không biết những người khác, nhưng Quả Cam với Chuối có năng lực không tệ. Tôi có thể đi được chưa?

- Ha ha, rời khỏi Nhền Nhện, anh định gia nhập liên minh Hoa Quả?

Vu Minh hỏi.

- Nếu năng lực của tôi không đủ để ở lại Nhền Nhện, tôi lại không cam lòng về hưu, vậy gia nhập liên minh Hoa Quả cũng là một lựa chọn không tồi.

Simon cũng không che dấu.

Vu Minh gật đầu, nói;

- Anh có thể đi rồi.

Simon tới cửa, quay đầu lại hỏi:

- Tôi hi vọng cậu không làm khó bọn họ, bọn họ chỉ là diễn viên.

- Sẽ không!

Vu Minh trả lời.

- Tạm biệt!

Simon rời đi, tuy bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thất bại. Lần này không chỉ một mình hắn, hắn còn tìm một gã Nhền Nhện, cộng thêm Hoa Quả hỗ trợ bố cục, mới làm tốt cạm bẫy. Nhưng kết quả lại là như vậy, đây không chỉ thất bại của riêng hắn, cũng là thất bại của Nhền Nhện,thua trong tay Hiệp hội thám tử. Mình bị bại lộ, Annie cũng bị liên luy... Simon quay đầu liếc vào trong sở chỉ huy một cái, trong lòng thầm nói: "Liên minh Hoa Quả sẽ trở thành đối thủ của các người."

Simon rất tuân thủ quy tắc trò chơi, Nhền Nhện đã không có khả năng bố trí bố cục trả thù hay là che chở hắn, đây là khí phách cùng quy tắc của một tổ chức quốc tế. Hắn muốn báo thù, chỉ có thể dựa vào liên minh Hoa Quả. Hắn tin tưởng, sẽ có một ngày liên minh Hoa Quả có đủ lực chống lại Hiệp hội thám tử. Mà Nhền Nhện thì phải tìm thành viên mới, chỉ là không biết phải tìm một người hay hai người.

Vu Minh bảo binh lính để đám diễn viên rời đi, sau môt lúc hắn trở lại bên người Lý Phục, mở hộp xì gà mời đưa tới. Lý Phục tuy còn bất mãn, nhưng vẫn lễ phép nhận lấy xì gà. Vu Minh nói:

- Có nhớ trong thần thoại Hy Lạp có một câu chuyện nói về tấm ván gỗ không? Một chiếc thuyền tai nạn trên biển, có một vị khách may mắn túm được một tấm ván gỗ. Lúc này có một vị hành khách khác muốn cùng chung túm lấy tấm ván. Mà vị hành khách may mắn kia cho rằng một tấm ván không thể chịu được sức nặng của hai người, vì thế giết chết hắn... Nếu, nếu chúng ta phát sinh loại tình huống này thì sao?

Lý Phục nhìn Vu Minh, cươi ha hả:

- Tấm ván gỗ của Tạp Nhĩ Nại Á Địch Tư!

Vu Minh nói:

- Anh theo tôi tới Công-gô, chính là tấm ván gỗ của Tạp Nhĩ Nại Á Địch Tư, tôi rất cảm kích. Không phải tôi không muốn nói cho anh biết sự thật, nhưng nguy cơ khắp nơi, căn bản không biết bọn họ giám thị chúng ta như thế nào...

- Hơn nữa, tôi biểu diễn không ra gì!

Lý Phục gật đầu:

- Tôi hiểu, cậu bắt đầu nghi ngờ bọn họ từ khi nào?

Vu Minh nhả ra một hơi:

- Người như chúng ta chưa bao giờ tin tưởng trùng hợp, phàm là chuyện xuất hiện trùng hợp đều ôm thái độ hoài nghi. Mà lần này trùng hợp thật sự quá nhiều, Đặng Tiểu Mộc tìm kiếm con trai của Đổng chủ tịch, tìm tới công ty chúng ta. Còn nữa, chúng ta thường xuyên thấy công ty Tinh Vân đưa tin. Bọn họ làm rất hoàn mỹ, thậm chí tư liệu em gái giả của tôi Chu Địch cũng điều tra. Nhưng tất cả cũng chỉ là hoài nghi, trong lòng tôi rất nguyện tin tưởng thật sự là trùng hợp. Mãi cho đến khi Mandy gửi cho tôi một tin nhắn. Trước khi Mandy gửi tin nhắn, tôi đã liên hệ tổ chức điều tra độc lập tại Nam Phi rồi. Nhền Nhện làm phi thường tinh tế, từ trang web công ty, sổ sách nội bộ... tất cả đều phi thường hoàn mỹ. Hắn không thu hoạch được gì.

- Đám binh lính này?

- Võ trang tư doanh Nam Phi, một công ty lính đánh thuê phi thường lớn, tôi lấy lý do tình huống khẩn cấp, để chủ tịch ủy ban liên hệ thuê đó.

Vu Minh nói:

- Chúng ta là bạn tốt, tôi chân thành hi vọng anh không nên hiểu lầm. Hoặc là tôi cho anh biết một bí mật.

- Không cần!

Lý Phục chân thành nói:

- Giữa bạn bè không cần dò xét bí mật, cũng không cần chia sẻ bí mật. Tôi ngạc nhiên nhất là, Ngô Du Du lại là thủ lĩnh liên minh Hoa Quả, càng không thể tưởng tượng được, liên minh Hoa Quả bắt cóc Đỗ tiểu thư.

Vu Minh gật đầu:

- Tôi biết Ngô Du Du là người liên minh Hoa Quả, nhưng không nghĩ tới là thủ lĩnh. Cũng không ngờ Ngô Du Du lại xuống tay với Đỗ tiểu thư.

- Chúng ta đi thôi!

Lý Phục đứng dậy, vỗ vai Vu Minh:

- Tôi tin tưởng cậu nhất định tìm được ba mẹ của mình.

Lý Phục nhìn ra được, lần này Vu Minh cũng không vui vẻ gì, dù xoay chuyển càn khôn, chuyển bại thành thắng, nhưng chuyện này lại gợi tới mong nhớ cha mẹ trong lòng hắn.

Vu Minh vừa đi vừa nói:

- Có lẽ Nhền Nhện còn sẽ tiếp tục với tôi.

- Ồ?

- Annie, bọn họ còn không chắc là Annie bại lộ hay chưa!

Vu Minh cười:

- Xem ra tôi có thể cùng mối tình đầu của mình lăn lộn trên giường, không bằng không nên, phá hỏng phần kỷ niệm tốt đẹp. Thật sự không nghĩ tới Annie lại là Nhền Nhện, chỉ năm năm ngắn ngủi, một thiếu nữ ngây thơ trở thành thành viên tập đoàn tội phạm quốc tế.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Bài

Số ký tự: 0