Cược mạng
Hà Tả
2024-11-20 16:13:50
- Vì sao anh đi gặp thầy Tiền?
Nghe câu hỏi này, Vu Minh lập tức hiểu ra. Thầy Tiền chính là người chồng trong cặp vợ chồng trong đơn hàng của anh Điêu, hắn đã tự mình đi tìm hiểu tình hình người thầy đó. Nếu đoán không nhầm, đám người này hẳn là nhóm lừa đảo trong ám địa. Vu Minh trả lời:
- Bởi vì có người ủy thác tôi tìm một cô gái tên là Thẩm Đâu Đâu.
- Vậy thì vì sao anh lại tìm thầy Tiền?
Người là dao thớt, ta là thịt cá. Vu Minh chỉ có thể nói rõ vì sao mình tìm tới thầy Tiền, nhưng không nhắc tới Lý Phục. Hắn nói là mình xâm nhập bằng một phần mềm hacker.
- Câu hỏi cuối, rất quan trọng.
Đối phương dường như không để ý xem lời này là thật hay giả, lại hỏi:
- Anh có báo tin về thầy Tiền cho anh Điêu kia không?
- Không.
Vu Minh trả lời.
- Tôi không tin.
Vu Minh cười nói:
- Vậy hiện tại tôi có thể gọi cho ông chủ Điêu nói về chuyện của thầy Tiền, như vậy có thể chứng minh tôi nói thật đúng không.
- Ha ha, ý hay đấy.
Đoạn hỏi tiếp:
- Anh và Trương Dạ Nam có mối quan hệ như thế nào?
- Quen biết từ trước, nghe nói có tập đoàn lừa đảo nên cô ấy cùng tôi đến xem.
- Tập đoàn lừa đảo? Thú vị. Ha ha.
Âm thanh kia lại hỏi tiếp:
- Anh làm sao mà tìm được một tên lừa đảo ở khách sạn?
- Nói ra thì dài dòng. Lúc giữa trưa tôi có uống hai chai bia, giờ muốn đi wc.
Vu Minh thử đối phương.
- Ừ.
Một người tới cởi dây, tháo còng tay, rồi đẩy Vu Minh đi. Đi được chừng mười mét thì kéo áo Vu Minh lại. Vu Minh sờ túi mình, lúc này tiếng đạng lên nòng vang lên, một thứ gì đó lạnh lẽo dán vào gáy Vu Minh.
Chả lẽ là súng? Giờ mấy tay lừa đảo đều biến chất hết rồi? Không lừa được thì cướp luôn?
Vì không hiểu biết gì mấy về đối phương nên Vu Minh thấy run run, bàn tay kéo khóa quần cũng phát run. Bắt đầu đi tiểu. Kỳ quái, căn cứ theo tiếng nước thì đây không phải là kiến trúc bình thường. Hình như là cát đá… Không đúng, chắc là thổ địa thiên nhiên. Vậy tại sao lại có cảm giác có nóc nhà? Chẳng lẽ là hang động tự nhiên ven biển?
Đi xong, Vu Minh kéo khóa quần, sau đó giơ tay sờ soạng phía trước. Cổ áo bị kéo lại. Vu Minh giải thích:
- Xả nước, với lại tốt nhất là rửa tay một cái.
- Quay về.
Vu Minh bị đẩy trở về, ngồi lên ghế rồi lại bị trói lại.
Âm thanh nói:
- Anh rất thông minh.
- Thú thực thì thành tích của tôi rất kém.
- Ha ha.
Âm thanh cười.
Vu Minh cảm thấy cánh tay đau nhói, bị một cây châm đâm vào cánh tay. Vu Minh cả kinh:
- Các người định làm gì?
- Đây là độc tố loại C.
Âm thanh nói:
- Anh làm hỏng chuyện tốt của bọn này, đáng lẽ là phải xử lý rồi. Nhưng anh không có bán đứng thầy Tiền, nên bọn tôi bỏ qua cho. Cơ mà, anh phải giúp bọn tôi một chuyện.
- Chuyện gì?
- Tôi muốn anh giết Thẩm Đâu Đâu.
- A… yêu cầu này?
Vu Minh nói:
- Thẩm Đâu Đâu không phải người của các người sao?
- Chúng tôi sẽ không lộ diện trước công chúng, đặc biệt là nơi có camera. Cô ta là người bình thường mà chúng tôi lâm thời tìm được. Cô ta cũng giống anh, bị tiêm độc tố loại C. Đáng nhẽ làm ăn là làm ăn, nhưng lại xảy ra vấn đề. Chúng tôi nghi ngờ Thẩm Đâu Đâu nhìn thấy khuôn mặt thật của một thành viên. Cho nên, cô ta phải biến mất.
Vu Minh cười gượng:
- Giết người là việc khó khăn như vậy, có vẻ nên tìm người chuyên nghiệp sẽ tốt hơn hay không?
- Anh hãy tự cân nhắc.
Âm thanh nói:
- Ngày hôm qua Thẩm Đâu Đâu lên mạng mua một bộ áo ngủ, anh sẽ được chuyển phát một bộ quần áo và một cái hộp. Anh giao hộp cho cô ta, sau đó ra ngoài, rồi ấn nút, cô ta sẽ biến mất vĩnh viễn.
- Vâng… Chuyện có độ khó như vậy, sao lại muốn tôi làm?
- Ha ha, bao giờ cũng có nguyên nhân.
Âm thanh cười:
- Độ khó cao anh không làm, độ khó thấp cũng không làm. Anh có vấn đề gì khác không?
- Có.
- Nói.
- Có thể không làm được không?
- Không được. Anh có năm giờ, sau khi đắc thủ hãy gọi tới số điện thoại đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi, anh sẽ nhận được thuốc giải.
Vu Minh bị dẫn về theo đường cũ, sau đó tay hắn được tháo còng, bị đẩy ngã xuống bờ cát. Vu Minh kéo vải bịt mắt ra, trước mặt hắn là máy tính và điện thoại của hắn. Nhưng còn có một chiếc hộp, trên hộp có điều khiển từ xa, chỉ có một nút bấm. Ngoài ra còn có quần áo của nhân viên chuyển phát nữa.
Virus loại C, C cái đầu mi. Làm như tao đần lắm ấy. Loại virus đắt đỏ như vậy dùng trên người tao, khỏi cần lấy lại vốn luôn. Lên mạng, virus loại C là virus loại tế bào, đối lập với bạch cầu. Vu Minh biết rằng virus muốn tiêm thì phải để đông lạnh. Thuốc giải cũng cần làm đông lạnh. Hơn nữa những loại virus phát tác đúng giờ này có giá rất đắt, không mấy trăm nghìn thì cũng cả triệu đô la Mỹ.
Vu Minh thuận tay mở hộp ra, sau đó toàn thân lạnh lẽo. Thứ này thật giống bom. Có lẽ là loại bom thường thấy trên phim ảnh.
Điện thoại reo, Vu Minh nghe:
- Alo!
- Thèm chết hả?
Giọng Hải Na vang lên.
- Còn sáng kiến nào mới không?
Vu Minh cúp máy, tắt điện thoại. Chi tiết, chi tiết quyết định tất cả. Chi tiết ở đâu? Điểm thứ nhất, đối phương hẳn là không có ý định giết mình, nếu không sẽ không tỏ ra thần bí như vậy. Chuyện này giống với bắt cóc, nếu thấy mặt kẻ bắt cóc, về cơ bản bạn sắp bị giết.
Chi tiết thứ hai, đối phương có ca nô.
Chi tiết thứ ba: Đối phương có ít nhất bốn người.
Chi tiết thứ tư: không có.
Hắn không thể khẳng định đó là thật hay giả. Vu Minh nhìn vết tiêm trên cánh tay mình, dường như không có gì khác với tiêm phòng vắc-xin. Không đúng, không đúng. Hắn không nghe thấy tiếng bóc bao bì kim tiêm, như vậy có nghĩa là chiếc kim tiêm này đã được chuẩn bị sẵn. Điều này thật không khoa học. Đặt ống tiêm trong tủ đông lạnh?
Bình thường là lấy ống tiêm thông thường, sau đó rút virus, rồi tiêm vào cơ thể. Nhưng như này… chỉ có thể nói là ống tiêm đã được chuẩn bị sẵn rồi.
Sai rồi, sai rồi. Nghĩ đi đâu rồi. Hẳn là phải lo vấn đề thứ nhất. Hắn sẽ không giết người, liệu có giết người vô tội hay không. Nếu đáp án là có, như vậy mới tiếp tục nghiên cứu, còn nếu đáp án là không thì có lo lắng virus là thật hay giả cũng không có ý nghĩa gì.
Vu Minh nhận ra thông minh không phải chuyện tốt gì, bởi vì người thông minh thường nghĩ nhiều. Như hắn đây, vừa nghi ngờ virus C này là thật hay giả, lại vừa nghĩ xem mình có giết người hay không.
Suy luận lại, vì sao đối phương muốn lợi dụng mình ám sát Thẩm Đâu Đâu. Nguyên nhân thứ nhất: đi ám sát Thẩm Đâu Đâu sẽ bại lộ. Nguyên nhân thứ hai: muốn kéo mình nhập hội. Sau khi ám sát Thẩm Đâu Đâu, mình sẽ trở thành tội phạm bị truy nã. Giết Thẩm Đâu Đâu rồi mình sẽ trở thành một thành viên của tập đoàn lừa đảo.
Có thể loại trừ khả năng thứ hai, bởi vì đối phương trước khi tra hỏi mình đã chuẩn bị tất cả, trước khi không biết những đáp án này thì không thể nào kéo mình nhập bọn được.
Như vậy khả năng đầu tiên là khả năng duy nhất. Giết Thẩm Đâu Đâu rồi thì mình sẽ bại lộ. Nói cách khác, hắn và Thẩm Đâu Đâu giống nhau, đều là kẻ bị đối phương lợi dụng. Điều khác biệt ở đây là, Thẩm Đâu Đâu chết, hắn bị bắt thì cũng khó mà nói rõ tình huống được. Cái giá phải trả này, hắn thà cho rằng virus C là giả, cũng sẽ không đi giết người, bởi cái giá quá lớn. Cược virus là giả thì hắn còn đường sống, nhưng nếu cược chuyện giết người thì hắn chắc chắn sẽ thua.
Nghe câu hỏi này, Vu Minh lập tức hiểu ra. Thầy Tiền chính là người chồng trong cặp vợ chồng trong đơn hàng của anh Điêu, hắn đã tự mình đi tìm hiểu tình hình người thầy đó. Nếu đoán không nhầm, đám người này hẳn là nhóm lừa đảo trong ám địa. Vu Minh trả lời:
- Bởi vì có người ủy thác tôi tìm một cô gái tên là Thẩm Đâu Đâu.
- Vậy thì vì sao anh lại tìm thầy Tiền?
Người là dao thớt, ta là thịt cá. Vu Minh chỉ có thể nói rõ vì sao mình tìm tới thầy Tiền, nhưng không nhắc tới Lý Phục. Hắn nói là mình xâm nhập bằng một phần mềm hacker.
- Câu hỏi cuối, rất quan trọng.
Đối phương dường như không để ý xem lời này là thật hay giả, lại hỏi:
- Anh có báo tin về thầy Tiền cho anh Điêu kia không?
- Không.
Vu Minh trả lời.
- Tôi không tin.
Vu Minh cười nói:
- Vậy hiện tại tôi có thể gọi cho ông chủ Điêu nói về chuyện của thầy Tiền, như vậy có thể chứng minh tôi nói thật đúng không.
- Ha ha, ý hay đấy.
Đoạn hỏi tiếp:
- Anh và Trương Dạ Nam có mối quan hệ như thế nào?
- Quen biết từ trước, nghe nói có tập đoàn lừa đảo nên cô ấy cùng tôi đến xem.
- Tập đoàn lừa đảo? Thú vị. Ha ha.
Âm thanh kia lại hỏi tiếp:
- Anh làm sao mà tìm được một tên lừa đảo ở khách sạn?
- Nói ra thì dài dòng. Lúc giữa trưa tôi có uống hai chai bia, giờ muốn đi wc.
Vu Minh thử đối phương.
- Ừ.
Một người tới cởi dây, tháo còng tay, rồi đẩy Vu Minh đi. Đi được chừng mười mét thì kéo áo Vu Minh lại. Vu Minh sờ túi mình, lúc này tiếng đạng lên nòng vang lên, một thứ gì đó lạnh lẽo dán vào gáy Vu Minh.
Chả lẽ là súng? Giờ mấy tay lừa đảo đều biến chất hết rồi? Không lừa được thì cướp luôn?
Vì không hiểu biết gì mấy về đối phương nên Vu Minh thấy run run, bàn tay kéo khóa quần cũng phát run. Bắt đầu đi tiểu. Kỳ quái, căn cứ theo tiếng nước thì đây không phải là kiến trúc bình thường. Hình như là cát đá… Không đúng, chắc là thổ địa thiên nhiên. Vậy tại sao lại có cảm giác có nóc nhà? Chẳng lẽ là hang động tự nhiên ven biển?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi xong, Vu Minh kéo khóa quần, sau đó giơ tay sờ soạng phía trước. Cổ áo bị kéo lại. Vu Minh giải thích:
- Xả nước, với lại tốt nhất là rửa tay một cái.
- Quay về.
Vu Minh bị đẩy trở về, ngồi lên ghế rồi lại bị trói lại.
Âm thanh nói:
- Anh rất thông minh.
- Thú thực thì thành tích của tôi rất kém.
- Ha ha.
Âm thanh cười.
Vu Minh cảm thấy cánh tay đau nhói, bị một cây châm đâm vào cánh tay. Vu Minh cả kinh:
- Các người định làm gì?
- Đây là độc tố loại C.
Âm thanh nói:
- Anh làm hỏng chuyện tốt của bọn này, đáng lẽ là phải xử lý rồi. Nhưng anh không có bán đứng thầy Tiền, nên bọn tôi bỏ qua cho. Cơ mà, anh phải giúp bọn tôi một chuyện.
- Chuyện gì?
- Tôi muốn anh giết Thẩm Đâu Đâu.
- A… yêu cầu này?
Vu Minh nói:
- Thẩm Đâu Đâu không phải người của các người sao?
- Chúng tôi sẽ không lộ diện trước công chúng, đặc biệt là nơi có camera. Cô ta là người bình thường mà chúng tôi lâm thời tìm được. Cô ta cũng giống anh, bị tiêm độc tố loại C. Đáng nhẽ làm ăn là làm ăn, nhưng lại xảy ra vấn đề. Chúng tôi nghi ngờ Thẩm Đâu Đâu nhìn thấy khuôn mặt thật của một thành viên. Cho nên, cô ta phải biến mất.
Vu Minh cười gượng:
- Giết người là việc khó khăn như vậy, có vẻ nên tìm người chuyên nghiệp sẽ tốt hơn hay không?
- Anh hãy tự cân nhắc.
Âm thanh nói:
- Ngày hôm qua Thẩm Đâu Đâu lên mạng mua một bộ áo ngủ, anh sẽ được chuyển phát một bộ quần áo và một cái hộp. Anh giao hộp cho cô ta, sau đó ra ngoài, rồi ấn nút, cô ta sẽ biến mất vĩnh viễn.
- Vâng… Chuyện có độ khó như vậy, sao lại muốn tôi làm?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ha ha, bao giờ cũng có nguyên nhân.
Âm thanh cười:
- Độ khó cao anh không làm, độ khó thấp cũng không làm. Anh có vấn đề gì khác không?
- Có.
- Nói.
- Có thể không làm được không?
- Không được. Anh có năm giờ, sau khi đắc thủ hãy gọi tới số điện thoại đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi, anh sẽ nhận được thuốc giải.
Vu Minh bị dẫn về theo đường cũ, sau đó tay hắn được tháo còng, bị đẩy ngã xuống bờ cát. Vu Minh kéo vải bịt mắt ra, trước mặt hắn là máy tính và điện thoại của hắn. Nhưng còn có một chiếc hộp, trên hộp có điều khiển từ xa, chỉ có một nút bấm. Ngoài ra còn có quần áo của nhân viên chuyển phát nữa.
Virus loại C, C cái đầu mi. Làm như tao đần lắm ấy. Loại virus đắt đỏ như vậy dùng trên người tao, khỏi cần lấy lại vốn luôn. Lên mạng, virus loại C là virus loại tế bào, đối lập với bạch cầu. Vu Minh biết rằng virus muốn tiêm thì phải để đông lạnh. Thuốc giải cũng cần làm đông lạnh. Hơn nữa những loại virus phát tác đúng giờ này có giá rất đắt, không mấy trăm nghìn thì cũng cả triệu đô la Mỹ.
Vu Minh thuận tay mở hộp ra, sau đó toàn thân lạnh lẽo. Thứ này thật giống bom. Có lẽ là loại bom thường thấy trên phim ảnh.
Điện thoại reo, Vu Minh nghe:
- Alo!
- Thèm chết hả?
Giọng Hải Na vang lên.
- Còn sáng kiến nào mới không?
Vu Minh cúp máy, tắt điện thoại. Chi tiết, chi tiết quyết định tất cả. Chi tiết ở đâu? Điểm thứ nhất, đối phương hẳn là không có ý định giết mình, nếu không sẽ không tỏ ra thần bí như vậy. Chuyện này giống với bắt cóc, nếu thấy mặt kẻ bắt cóc, về cơ bản bạn sắp bị giết.
Chi tiết thứ hai, đối phương có ca nô.
Chi tiết thứ ba: Đối phương có ít nhất bốn người.
Chi tiết thứ tư: không có.
Hắn không thể khẳng định đó là thật hay giả. Vu Minh nhìn vết tiêm trên cánh tay mình, dường như không có gì khác với tiêm phòng vắc-xin. Không đúng, không đúng. Hắn không nghe thấy tiếng bóc bao bì kim tiêm, như vậy có nghĩa là chiếc kim tiêm này đã được chuẩn bị sẵn. Điều này thật không khoa học. Đặt ống tiêm trong tủ đông lạnh?
Bình thường là lấy ống tiêm thông thường, sau đó rút virus, rồi tiêm vào cơ thể. Nhưng như này… chỉ có thể nói là ống tiêm đã được chuẩn bị sẵn rồi.
Sai rồi, sai rồi. Nghĩ đi đâu rồi. Hẳn là phải lo vấn đề thứ nhất. Hắn sẽ không giết người, liệu có giết người vô tội hay không. Nếu đáp án là có, như vậy mới tiếp tục nghiên cứu, còn nếu đáp án là không thì có lo lắng virus là thật hay giả cũng không có ý nghĩa gì.
Vu Minh nhận ra thông minh không phải chuyện tốt gì, bởi vì người thông minh thường nghĩ nhiều. Như hắn đây, vừa nghi ngờ virus C này là thật hay giả, lại vừa nghĩ xem mình có giết người hay không.
Suy luận lại, vì sao đối phương muốn lợi dụng mình ám sát Thẩm Đâu Đâu. Nguyên nhân thứ nhất: đi ám sát Thẩm Đâu Đâu sẽ bại lộ. Nguyên nhân thứ hai: muốn kéo mình nhập hội. Sau khi ám sát Thẩm Đâu Đâu, mình sẽ trở thành tội phạm bị truy nã. Giết Thẩm Đâu Đâu rồi mình sẽ trở thành một thành viên của tập đoàn lừa đảo.
Có thể loại trừ khả năng thứ hai, bởi vì đối phương trước khi tra hỏi mình đã chuẩn bị tất cả, trước khi không biết những đáp án này thì không thể nào kéo mình nhập bọn được.
Như vậy khả năng đầu tiên là khả năng duy nhất. Giết Thẩm Đâu Đâu rồi thì mình sẽ bại lộ. Nói cách khác, hắn và Thẩm Đâu Đâu giống nhau, đều là kẻ bị đối phương lợi dụng. Điều khác biệt ở đây là, Thẩm Đâu Đâu chết, hắn bị bắt thì cũng khó mà nói rõ tình huống được. Cái giá phải trả này, hắn thà cho rằng virus C là giả, cũng sẽ không đi giết người, bởi cái giá quá lớn. Cược virus là giả thì hắn còn đường sống, nhưng nếu cược chuyện giết người thì hắn chắc chắn sẽ thua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro