Vương Bài

Điều tra

Hà Tả

2024-11-20 16:13:50

Sau bữa ăn, mọi người đi dạo trong phạm vi được cho phép, thuận tiện tìm phòng cho mình. Theo như Lý Phục nói, lâu đài này khá là lớn, bằng năm, bảy lần diện tích của sân bóng. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chuông báo của người lạc đường. Tầng hai thì phức tạp hơn so với tầng một, phần lớn là gồm các phòng hơn mười mét vuông tạo thành. Lối đi thì chằng chịt, cũng không phải là dựa theo cầu thang mà xây. Không để ý mà đi đến chỗ lâu đài cũ, bên này lại càng thêm hỗn độn, nhìn qua cũng thấy khu vực này đã nhiều năm không có người đi lại. Có nơi một phòng bị phân cách thành ba phòng nhỏ. Có một số gian phòng khá giống nhau, chỉ cách nhau có một cánh cửa mà thôi.

Phòng ở của người chơi đều thuộc dãy phòng gần cầu thang chính, rất dễ tìm. Nhưng mọi người sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, tất cả đều cố gắng tận dụng chút thời gian ngắn ngủi này để tìm hiểu cấu tạo của lâu đài. Ngoại trừ Diệp Chiến.

Diệp Chiến nằm trong phòng mình, lấy ra một cái máy tính bảng, khởi động máy, rất nhanh liền nhìn đến bản đồ cấu tạo lâu đài. Đây là người bảo vệ lén bán cho hắn. Không đắt, nhưng chất lượng cũng không được tốt lắm, có một bộ phận rất mơ hồ. Toàn bộ lâu đài mới và cũ chỉ có khoảng 75% đã được thăm dò.

Hai giờ chiều, loa phóng thanh của lâu đài vang lên giọng nói của quản gia Lâm:

-Mời mọi người trong vòng nửa tiếng trở lại phòng của mình, không nên đi lung tung. Chúng tôi sẽ giấu phần thưởng ở trong lâu đài. Người nào tìm được thì phần thưởng thuộc về người đó.

Vu Minh trở lại phòng của mình, hắn và Diệp Chiến ở cùng một phòng. Trong phòng cũng khá đơn giản, hai cái giường sắt, đã trải chiếu cùng một cái chăn lông và một cái gối đầu, một mâm nhang muỗi, còn có máy trợ thính và miếng che mắt dùng cho cắm trại dã ngoại. Bên trong gian phòng không có đồ điện cùng ổ điện. Xem ra không có người nào từng ở đây. Hoặc là trước kia ký túc xá chưa được xây dựng thì bảo vệ cùng nhân viên đều ở chỗ này. Vu Minh có một chút thắc mắc, chỉ riêng lâu đài cũ, hoàn toàn đủ để cả nhà Thẩm Vạn cùng nhân viên công tác ở lại, vì sao lại muốn xây thêm một tòa lâu đài ở trung tâm quảng trường nữa đây?

Với tình hình hiện nay, thì hẳn là kẹp caravat bị rơi ở tầng ba. Chắc hẳn bên ngoài đã bị bảo vệ tìm kiếm qua. Ăn trộm cũng không nghèo đến nỗi trộm một cái kẹp caravat không đáng tiền. Vậy thì chỉ có một đáp án, kẹp caravat rơi ở tầng ba nơi mà hiếm người chú ý đến. Vu Minh không đi lên tầng ba, bởi vì nơi đó có bảo vệ canh giữ ở các lối đi, không cho người chơi đi vào. Nhưng cũng đủ để thấy được, tầng ba và phòng khách tầng một xa hoa giống nhau.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vu Minh nói:

- Mời vào.

Trương Dạ Nam đẩy cửa đi vào, Vu Minh ngồi dậy, Trương Dạ Nam nói:

- Cậu cũng ở đây à. Tôi đến tìm Diệp Chiến.

-Ừ, cô cứ tự nhiên.

Vu Minh nói xong, nằm xuống. Còn Diệp Chiến thì đang bịt miếng che mắt, không quan tâm đến Trương Dạ Nam.

-Diệp Chiến, anh không cảm thấy cuộc so tài này có gì khác thường sao? Chỉ là tìm cái kẹp caravat?

Diệp Chiến nằm im, nói:

- Không cần cô quan tâm.

-Ha ha.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương Dạ Nam cũng không tức giận.

-Còn giận tôi à? Tôi cũng không có biện pháp, báo cáo là phải viết. Người phát ngôn của cảnh sát sẽ tuyên dương sự tích anh hùng của anh.

Diệp Chiến không nói câu nào, Trương Dạ Nam chỉ đứng ở nơi đó, biện pháp này so với cách Vu Minh gọi hồn tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Diệp Chiến không chịu nổi, mở miệng nói:

-Tôi đề nghị cô nên điều tra thân phận của số 041.

- Vì sao?

- Hắn đã tìm được nhà vệ sinh ở tầng hai một cách dễ dàng.

Vu Minh cùng Trương Dạ Nam đều hiểu được ý nghĩa những lời này, ở tầng hai của lâu đài, Vu Minh đã phát hiện hai cái nhà vệ sinh. Nhưng là số 041 rất thuận lợi và nhanh chóng tìm được nhà vệ sinh, nghĩa là hắn có vẻ quen thuộc với tầng hai.

Trương Dạ Nam cười hỏi:

-Vu Minh, cậu có ý kiến gì không?

-Tôi cảm thấy nên chú ý số 2, ngoại trừ ngoại hình anh tuấn, còn rất dũng cảm.

Vu Minh cười trả lời. Hắn chính là số 2.

-Tốt, không quấy rầy các anh nghỉ ngơi.

Trương Dạ Nam đi ra ngoài đóng cửa.

Vu Minh nói:

- 041 căn bản là không khả nghi. Anh chính là muốn lừa cảnh sát Trương.

-....

Diệp Chiến đeo lên tai nghe của máy nghe nhạc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vu Minh lẩm bẩm:

- Kỳ quái, cảnh sát Trương là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, có phải cô ta phát hiện có cái gì không đúng, mới không thể không theo tới. Chẳng lẽ...

Diệp Chiến dụi dụi đầu, dụi rớt một cái tai nghe. Sau đó Vu Minh liền ngủ. Diệp Chiến lần này không có tức giận, bởi Vu Minh nói rất có lý. Trương Dạ Nam là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, không nên có mặt ở nơi này. Trừ phi cô ta nghe được phong thanh chuyện gì. Diệp Chiến nhớ lại mấy người bị cảnh sát phóng thích, trong đó có Vương Tuệ, hoặc giả lần này là vì mình mà đến?

Khu ngủ trưa của người chơi có bảo vệ trông coi. Mọi người có thể ra khỏi phòng để đi vệ sinh. Nhưng là không được phép rời khỏi nơi này. Có người chơi lân la làm quen với đám bảo vệ. Nhưng đám nhân viên an ninh đều không để ý tới.

Bốn giờ rưỡi chiều, một chiếc xe hơi chạy đến trang viên, tài xế bước xuống đi qua mở cửa xe, một cô y tá xinh đẹp đỡ Thẩm Vạn xuống xe. Diệp Chiến đứng ở cửa sổ nhìn xuống, sau đó phát hiện ánh mắt Vu Minh hơi co lại, hiển nhiên là có phát hiện quan trọng. Gã quay đầu trở lại nhìn, tựa như muốn xem có gì khác thường hay không.

Phía trong lâu đài có một cái thang máy, là thang máy riêng của Thẩm Vạn, ở ngay gần nhà ăn.Lúc này đang có hai người bảo vệ đang đứng canh. Nhìn thấy Thẩm Vạn đi đến, một người bảo vệ ấn thang máy. Thẩm Vạn bỏ lại cô y tá xinh đẹp, một mình đi lên tầng ba.

Khoảng năm giờ chiều, giọng của quản gia Lâm phát ra qua loa phóng thanh:

-Chào các vị, chúc mọi người một buổi chiều tốt lành. Hoạt động tầm bảo chính thức được bắt đầu, ngoại trừ phòng ngủ chính của ông chủ ở tầng ba, các vị có thể tiến hành tìm kiếm ở bất cứ chỗ nào. Bữa tối là tiệc đứng bắt đầu từ bảy giờ rưỡi đến tám giờ rưỡi. Mọi người chú ý điều chỉnh thời gian của mình cho thích hợp. Bên trong lâu đài chúng tôi giấu năm mươi bốn tấm bài Poker, tìm được một tấm bài liền có thể đến tầng một nhà ăn tìm tôi đổi một đồng tiền vàng nặng một ounce.

Một ounce khoảng 31 gram. Dựa theo giá vàng thì đại khái là khoảng 1500 tệ. Quả nhiên là phần thưởng nhỏ.

- Tôi bố sung một chút, khi lấy được vương bài, nếu là Át, hoặc là K thì được thưởng tới một kg vàng, còn J thì được 0,5 kg vàng. Chúc mọi người chơi vui vẻ. Mặt khác, trang viên có nhiều chỗ hơi tối, hoặc là bóng đèn chưa thay mới. Mỗi một gian phòng đều có đèn pin tương ứng với số thứ tự của mỗi người, nên xin mọi người hãy giữ gìn cẩn thận.

Thế này thì giàu to rồi, một kg vàng ước chừng ba trăm ngàn tệ. Đám người chơi bàn tán xôn xao.

Sau đó là một chuỗi tiếng đẩy cửa không ngừng vang lên, mọi người đều lao vào trong hoạt động tìm bảo.



Tầng một cơ bản có thể loại trừ, nhân viên công tác ở đó quá nhiều. Một phần khu vực của tầng hai cũng có nhân viên công tác. Tầng hai cũng không có cái gì đángtiền cả. Vậy khả nghi nhất chính là tầng ba.

Dường như tất cả đều có cùng suy nghĩ giống Vu Minh, mọi người chen nhau lên tầng ba. Đến tầng ba, tất cả đều không khỏi kinh ngạc. Vị trí chính giữa là một vườn hoa trong nhà khoảng ba trăm mét vuông. Bên trong gieo trồng các loại hoa tươi xinh đẹp. Gian thứ hai là một quán bar nhỏ, mặc dù có người thường xuyên quét dọn, nhưng mà nhìn như bị bỏ hoang. Vu Minh cầm lấy một lọ rượu Gin mở ra ngửi, quả nhiên đã không còn mùi hạt thông.

Có người đi về phía nam, có người lại theo phía bắc. Vu Minh thì đi về phía cửa sau quán bar. Nơi đó cửa sau có một một cái nhà vệ sinh. Đẩy cửa ra là một gian phòng chơi bi-da. Kỳ quái, chỉ một mình Thẩm Vạn, như thế nào có nhiều phương tiện giải trí như vậy. Vu Minh giơ tay chậm rãi lướt qua bàn bi-da, cứ thế hướng đi thẳng về phía trước. Sau đó phát hiện ở một bàn bóng, đã xếp sẵn bóng trong khung rồi, còn có một quả bóng số 3 một mình ở một nơi. Vu Minh cười, đẩy cái khung ra, một tấm bài số 3 hiện ra bên dưới mấy quả bóng.

Vu Minh tiếp tục đi về phía trước, ra khỏi phòng giải trí, là một cái hành lang. Hành langcó trải thảm. Hắn giơ tay đẩy cửa một gian phòng, là phòng leo núi. Còn có phòng đồ gốm, phòng vẽ tranh... Vu Minh càng ngày càng không hiểu. Thẩm Vạn lấy đâu ra sức lực để chơi được hết những thứ này?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Bài

Số ký tự: 0