Vương Bài

Đòn sát thủ vàn...

Hà Tả

2024-11-20 16:13:50

Vu Minh nói được một nửa thì điện thoại rung, Vu Minh ra hiệu rồi nghe máy:

- Alo!

Pedro hỏi han:

- Cậu thấy thế nào rồi?

Vu Minh nói:

- Thật ngại quá, không giúp được các anh, chúng ta cũng đừng khách sáo. Có chuyện gì vậy?

Quả nhiên Pedro không khách sao nữa, nói thẳng vào chính đề:

- Có người liên hệ tổng công ty, yêu cầu trong vòng hai mươi tư giờ phải chuyển ba mươi triệu đô la Mỹ vào tài khoản chỉ định, nếu không sẽ công bố tài liệu.

Annie vừa nghe vừa mở bát cháo Bát Bảo. Vu Minh ra hiệu chờ, rồi hỏi:

- Có phải số tài khoản này là loại tài khoản không dễ truy tra?

Pedro trả lời:

- Không được coi là dễ tra ra, nhưng vẫn có biện pháp.

Vu Minh nói như đinh đóng cột:

- Đó là âm mưu, không trả tiền.

Nếu dính phải âm mưu đó thì chẳng khác nào ngàn cân treo sợi tóc cả.

- Âm mưu?

Pedro không mấy tin tưởng:

- Nhưng bọn họ gửi tài liệu tới cho thấy quả thật bọn họ nắm giữ tài liệu cơ mật của chúng ta.

- Tôi tin rằng bọn họ đánh cắp được tài liệu cơ mật.

Vu Minh nói:

- Tôi hỏi anh, nếu hắn muốn mang ra bán, doanh nghiệp nào sẽ bỏ ra ba mươi triệu đô la để đánh cược tính chân thật của tài liệu này?

Pedro hỏi:

- Ý cậu là?

Vu Minh nói:

- Ba mươi triệu chỉ là hòn đá thử vàng. Bọn họ không muốn kiếm ba mươi triệu này, mà làm cho người muốn mua được tin tình báo ấy biết các người nguyện ý vì chỗ tài liệu đó mà chi ba mươi triệu để chuộc lại.

Annie run tay, bát cháo rơi xuống. Đỗ Thanh Thanh nhanh tay lẹ mắt tiếp được. Hai cô gái lấy khăn lau sạch khăn trải giường. Annie thầm liếc Vu Minh, lòng kinh ngạc không thôi, không ngờ chỉ với vài câu nói mà Vu Minh đã vạch trần được âm mưu này. Annie đang kẹp một cây châm, nhìn bịch nước truyền dịch, rồi lại thu trở lại.

Vu Minh tiếp tục nói:

- Hiện giờ biện pháp duy nhất cũng là tốt nhất chính là lừa gạt, vàng thau lẫn lộn. Thông qua đám trộm cắp rải ra tám tài liệu theo đủ mọi phiên bản. Trong tài liệu có tốt có xấu, làm cho tài liệu bị trộm không còn giá trị đáng tin nữa. Trên tài liệu có chữ ký của chủ tịch, cho nên tổng công ty của các anh phải ngay lập tức làm ra tài liệu ra có chữ ký rồi cho mất trộm. Về vấn đề luật pháp thì tôi không nói nhiều, ví dụ như không cần chủ tịch tự mình ký tên, mà có thể giả chữ ký chẳng hạn. Điều quan trọng nhất là, đám trộm đó phải cùng lúc liên hệ với mấy công ty có thực lực, như vậy dù tên trộm kia có lấy ra tài liệu thật thì không ai tin bọn chúng. Mặt khác, thông qua Internet rải lời đồn, tạo ra dấu hiệu giả rằng công ty bị hack, sau đó tới báo cảnh sát, truyền thông sẽ đưa tin ra khắp nơi thay cho các anh, hoàn toàn quấy đục dòng nước.

- Vu Minh, cậu đúng là thiên tài.

Pedro hận không thể hôn Vu Minh một cái:

- Tôi đã hiểu vì sao mình không trở thành thành viên của Hiệp hội thám tử, mà cậu lại làm được. Công ty của chúng tôi nợ cậu một lần, tôi lập tức đi làm ngay đây.

- Tạm biệt.

Lý Phục cười:

- Vu Minh, tôi nhận ra cậu rất có năng lực trừng trị tội phạm. Một đám trộm gây náo loạn, cuối cùng bị cậu nói vài câu là thu thập xong.

Vu Minh khiêm tốn:

- Kiếm miếng cơm mà thôi.

Đỗ Thanh Thanh khó chịu:

- Vì cái đơn hàng có năm nghìn tệ mà phải lao tâm khổ trí thế sao? À đúng rồi, đài một vì đối kháng chương trình Thám tử thần sầu của đài hai nên đã quyết định triển khai một chương trình mang tên “toàn thành phố tổng động viên”. Tiền thưởng là ba triệu tệ.

Mọi người lập tức hứng thú:

- Nói rõ hơn đi.

- Tất cả người biết chữ Trung Quốc đều có thể tham gia một hoạt động truy tìm bảo vật. Địa điểm là trong thành phố A, thông qua trò chơi giải câu đố mà có được manh mối rồi qua cửa. Thời gian là mười hai giờ của tết Nguyên Tiêu, mà ngày hôm sau đúng là thứ Bảy.

Đỗ Thanh Thanh nói như thế, Vu Minh lập tức nghĩ:

- Còn bao lâu thì tới tết?

- Bảy ngày nữa.

Đỗ Thanh Thanh nhìn hai bên rồi nói:

- Vu Minh, xuất viện rồi thì anh về nhà trước đi.

- Về thế nào đây?

Vu Minh nói:

- Ba tôi thì không biết đã đi đâu, mà nhà tôi hết phòng, đều cho thuê hết rồi.

Vừa lúc Nghê Thu bưng bát vằn thắn trộn mì về, nói:

- Bốn con người không nhà, thôi làm một bàn mạt chược luôn đi. Chào Annie.

- Chào anh, Nghê Thu.

Annie nhận lấy bát vằn thắn:

- Sao không có bơ lạc?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đỗ Thanh Thanh kinh ngạc:

- Vu Minh bị dị ứng với lạc.

Sao cô lại không biết?

- Điều này…

Annie nhớ tới năm đó, hình như Vu Minh không hề bị như vậy, nhưng mà khi đó cũng không ăn những thứ làm từ lạc, chẳng lẽ là vì mình không thích ăn nên Vu Minh mới không ăn. Annie xin lỗi nói:

- Thật ngại quá, em quên mất rồi.

- Nhiều năm rồi mà.

Vu Minh cười.

- Để tôi.

Đỗ Thanh Thanh nhận lấy bát vằn thắn, bón cho Vu Minh.

Vu Minh vội nói:

- Để tôi tự ăn được rồi.

- Không sao.

Đỗ Thanh Thanh trả lời.

- Hi!

Ngô Du Du xách một hộp tiện lợi xuất hiện.

Nghê Thu nói với Lý Phục:

- Chật chội ghê ha.

Lý Phục cười:

- Chào Du Du, Đỗ tiểu thư, có muốn đi ăn gì không?

- Ừ.

Đỗ Thanh Thanh đặt bát vằn thắn xuống:

- Du Du tới đúng lúc lắm, chăm sóc Vu Minh với, giờ cậu ta không còn chút sức lực nào.

- Vâng.

Ngô Du Du gật đầu trả lời.

- Đúng rồi Annie, đây là Ngô Du Du.

Hai cô gái bắt tay nhau.

Vu Minh thì đang rối rắm, trong sự kiện lần này có mấy đội xuất hiện, trong đó rất có thể có cả Liên minh Hoa Quả. Diệp Chiến đã khẳng định Ngô Du Du chính là thành viên của Liên minh Hoa Quả, vậy thứ này có thể ăn không?

Du Du mở nắp ra, hương thơm tràn ra bốn phía. Vu Minh lập tức có quyết định, ăn.

Ngô Du Du hỏi:

- Vu Minh, có cần bón không?

- Không cần đâu, không yếu tới mức đó.

Vu Minh nuốt nước miếng nhìn bát canh gà trước mặt:

- Du Du, khi nào lại trốn nhà đi một tháng đi, cho bọn tôi được thưởng thức tay nghề của cô tiếp.

Ngô Du Du múc ra bát cho Vu Minh:

- Thật ra tôi đang định chào mọi người.

- Sao vậy?

Vu Minh hỏi:

- Cô định đi đâu?

Ngô Du Du nói:

- Ba tôi định đưa tôi ra nước ngoài.

Annie giúp tách xương gà ra:

- Đi nước nào thế?

- Còn chưa quyết định.

Ngô Du Du thuận miệng hỏi:

- Annie, nhìn cô hình như là sống ở nước ngoài à?

- Đúng vậy, là nước Úc.

Annie nói:

- Tôi cảm thấy Úc không tệ, không khí tươi mát, ít người, chất lượng sinh hoạt cao.

Ngô Du Du nói:

- Dù tốt thế nào thì cũng là quốc gia của người khác.

- Điều này đúng.

Annie gật đầu:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tôi không tính về Úc nữa, tôi ở Trung Quốc hơn mười năm mà ít có cơ hội đi thăm thú khắp nơi.

Vu Minh hỏi:

- Bạn trai em đâu?

- Anh ấy…

Annie nghĩ rồi nói:

- Trước Tết anh ấy sẽ về.

Tuy tài liệu cố sống cố chết mới lấy được bị vài câu nói của Vu Minh hủy đi, nhưng ba ngày nữa Hội đồng quản trị của Vale sẽ đưa ra giá sàn cuối cùng, và năm ngày nữa sẽ là ngày đấu thầu, một tuần sau là sẽ rõ.

- Thật ngại quá, em nghe điện thoại đã.

Annie gật đầu rồi sang một bên tiếp điện thoại:

- Hi!

- Ta đã nói chuyện với Hiệp hội thám tử rồi, bọn họ rất bất mãn chuyện các cô cậu sử dụng vũ lực với thành viên của bọn họ, nhưng không tạo thành hậu quả nên bọn họ đồng ý miễn truy cứu.

Annie cười nhìn Vu Minh và Ngô Du Du, nói:

- Cha, con cảm thấy con có năng lực tự lực cánh sinh, không cần phải nhìn sắc mặt người khác.

- Nếu nói về vũ lực, chỉ sợ Nhền Nhện với Băng Tuyết gộp lại cũng không bằng Hiệp hội thám tử. Băng Tuyết nhiều kẻ thù, mà chúng ta thực lực nhỏ yếu. Tổ chức Hiệp hội thám tử có thể triệu tập vũ lực rất hùng mạnh, bao gồm lính đánh thuê, sát thủ, hay các gia tộc mafia. Ta đã dặn mãi rồi, đây là quy tắc trò chơi. Nếu va chạm mềm thì chúng ta thắng chính là thắng, bọn họ sẽ không nói được câu nào. Nhưng nếu dùng sức mạnh thì sẽ bị bọn họ dùng trừng phạt ngoài quy tắc. Chớ quên tính chất của bọn họ, bọn họ là ngọn nguồn của quỹ báo thù đấy. Dựa theo hiệp ước vừa đạt thành, các ngươi là bất đắc dĩ ngụy trang thân phận để tiến hành tiếp xúc với điều tra viên.

Annie đi ra phòng bệnh, đóng cửa lại, hỏi:

- SS, không thể tiếp xúc?

- Không thể lén tiếp xúc.

SS nói:

- Simon đã kể cho ta về chuyện của cô và điều tra viên đó, bản thân ta rất hy vọng cô có thể tuân thủ quy tắc trò chơi. Chúng ta đã hai lần thua vào tay hắn, một lần ở New Deli, lần khác là ở thành phố A. Ta cần các người đánh bại hắn, chứ không phải dùng vũ lực hoặc lấy thân phận nào đó nằm vùng bên cạnh hắn. Chúng ta có niềm kiêu hãnh của mình, chúng ta cho đối thủ một bình đài công bằng. Ngoài ra, tôi vừa biết rằng điều tra viên này nhận ủy thác Kiếm sắt, loại ủy thác thấp nhất. Các người hẳn là nên cảm thấy xấu hổ.

- Xin lỗi, tôi hiểu rồi.

Annie nói:

- Mà không phải hai, là ba lần. Hắn đã thành công làm hỏng kế hoạch tiền chuộc của chúng ta.

- Ha ha, đừng nản chí, kết quả cuối cùng vẫn chưa có mà. Gặp một đối thủ có thể đánh bại chúng ta đúng là rất hiếm. Ngay cả ta cũng thấy ngứa ngáy. Nhớ kỹ, sử dụng vũ lực sẽ bị vũ lực tiêu diệt. Thôi cứ vậy đi, bye.

- Bye.

Annie bấm xóa dữ liệu về cuộc điện thoại này. Cô ta đẩy cửa đi vào, thấy Ngô Du Du đang xé thịt gà, lòng thầm cười, từ bao giờ mà Vu Minh lại có duyên với con gái như vậy?

- Chị đến rồi đây.

Hải Na bước vào mà không thèm gõ cửa, nhưng hai tay trống không, đi tới liền xem đầu, rồi nhìn cổ Vu Minh:

- Bị muỗi đốt à?

- Bây giờ tôi là bệnh nhân đấy nhé.

Vu Minh trợn mắt.

- Ha ha.

Hải Na cầm lấy quả táo, cắn một miếng:

- Thanh Thanh với mấy người nữa đâu rồi?

- Đi ăn rồi.

Hải Na nói:

- Tôi phải đi ngay bây giờ, anh nói với Thanh Thanh, kế hoạch mừng năm mới đã làm xong, năm người của công ty các anh, Trương Diêu phải về nhà ngoại, những người khác tới nhà họ Đỗ giúp vui. Đêm giao thừa, nhà họ Đỗ với Lâm và Hải sẽ cùng tổ chức hoạt động, mỗi người có thể dẫn theo một người bạn. Thế nhá, tôi đi đây. Tôi thật mừng khi anh không chết.

- Tôi cũng vậy.

Vu Minh hỏi:

- Hải Na, có thể phản đối kế hoạch của cô không?

Hải Na dùng tay bẻ quả táo thành hai:

- Tôi cảm thấy anh sẽ đồng ý.

- Nhất định là vậy rồi.

Vu Minh trả lời ngay tắp lự, bề ngoài cho là Hải Na đối đãi với bệnh nhân sẽ dịu dàng như mùa xuân ấm áp. Nếu Hải Na có nhân tính… à không, là nữ tính, cũng sẽ không trường kỳ kháng chiến với Hải lão gia tử tới gần hai mươi năm.

- Đi nhé Du Du.

Hải Na gật đầu bước đi:

- Hi, chào Angel.

Annie nhìn Hải Na bước đi, cười nói:

- Người bạn này của anh thú vị thật đấy.

Vu Minh nói:

- Hải Na tốt lắm, chẳng qua hơi tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết.

- Em có việc, đi trước nhé.

Annie nói:

- Chúng ta sẽ liên lạc sau.

Chỉ còn lại Vu Minh và Ngô Du Du, hai người không có đề tài gì để nói cả. May là ba người Đỗ Thanh Thanh cũng trở về rất nhanh, lại ngồi một lúc thì tới thời gian bệnh nhân nghỉ ngơi, bệnh viện bắt đầu đuổi người, bốn người thế mới đi về.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Bài

Số ký tự: 0