Ngũ pháp ngũ th...
Hà Tả
2024-11-20 16:13:50
- Làm gì mà quyền uy nhất, chỉ là tôi có hiểu biết kha khá với Sứ thanh hoa mà thôi.
Triệu giáo sư vô cùng khiêm tốn:
- Sứ thanh hoa, còn được gọi là Song Long Hí Châu, Long thì chỉ có hoàng thượng mới được dùng. Vương gia, cao nhất chỉ được dùng giao. Song Long Hí Châu được làm để mừng một vị quý phi sinh một đôi song bào thai, hoàng đế vui mừng không thôi, đám công tượng phải mất một năm liền, khi hai vị vương tử vừa tròn một tuổi thì hoàn thành Song Long Hí Châu này. Tác phẩm nghệ thuật này có giá trị lích sử đặc biệt, bởi nhờ có nó mà thành công ngăn lại một lần huynh đệ tương tàng. Nếu không có nó, hai bên đều bị hại, thì khởi nghĩa nông dân cũng không dễ bị trấn áp như vậy, chỉ sợ lịch sử cũng sẽ được viết lại.
Nửa giờ, Triệu giáo sư nói liên hồi suốt nửa giờ, đàu tiên về giá trị của tác phẩm nghệ thuật, về sau là giá trị văn vật. Hơn nữa, còn nói về việc Sứ thanh hoa qua bao nhiêu triều đại thay đổi mà còn may mắn tồn tại… Vu Minh cảm giác cơ trên mặt mình giúp giữ vững nụ cười đã bắt đầu xơ cứng lại. Bản thân mình nói tới cái uy quyền nhất kia không lẽ nào lại tự đào hố chôn mình? Một từ khích lệ này thôi mà khiến cho đối phương “Phi lưu trực há tam thiên xích*”.
*: Một câu trong bài Vọng Lư sơn bộc bố của Lý Bạch.
Khó khăn lắm Triệu giáo sư mới đi vệ sinh, Vu Minh liền quay đầu, bỏ trốn ngay lập tức. Đỗ Thanh Thanh thì hơi do dự, nhưng thấy Vu Minh không chờ mình, thì vội vã đuổi theo ngay.
Vị thứ hai là Tiền giáo sư, Triệu giáo sư sôi sục thì Tiền giáo sư thong thả, chậm rãi, tựa như đang dậy học thì đúng hơn vậy.
- Hai người biết Thành Cát Tư Hãn không?
- Có biết Hốt Tất Liệt không?
- Có biết cái gì gọi là Sứ thanh hoa không?
- Các người họ gì nha?
Vị thứ ba là Tôn giáo sư, người vừa mở miệng thì đúng giọng quan:
- Các đồng chí, đây là mọi người cho tôi thêm phiền phức rồi. Phải biết bản thân mình ở vị trí nào, các người không phải là cảnh sát, mà cho dù là cảnh sát thì cũng không thể lấy pháp luật ra làm lá chắn được. Cảnh sát là phải phục vụ nhân dân, mà chúng tôi thì không phải người thường, chúng tôi nghiên cứu vô cùng vội vàng, sự phục hưng của dân tộc mới đạt được 63,5% mà thôi. Cho nên chúng tôi cần phải giành giật từng giây, là sứ mạng mà lịch sử trao cho chúng tôi.
…
Trên đường về công ty, Vu Minh gọi điện thoại:
- Lý Phục, kiểm tra về Tiền giáo sư với con cái ông ta, có tài sản gì cố định, hoặc nhà cửa ra sao.
- Nhà cửa không tra được. Tiền giáo sư có một cặp song sinh, đứa con lớn ở cùng Tiền giáo sư, đứa thứ hai thì ở trong ký túc xá của đơn vị. Hai người đã 30, nhưng chưa có kết hôn.
Vu Minh cúp máy:
- Nghê Thu, điều tra tình huống thế nào… ừm, ok, cám ơn nhá.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Vu Minh, Vu Minh cười hì hì:
- Đỗ tiểu thư, hình như tôi vượt quyền rồi thì phải.
- Đúng thế, cậu bây giờ càng ngày càng không coi ai ra gì, chỉ là tôi thì không sao. Nhưng cậu… đã để ý xem người ta cảm nhận thế nào chưa?
- Ừm, ừm, tôi nhất định sẽ chú ý.
Vu Minh với Đỗ Thanh Thanh quay về công ty, Vu Minh lau bảng viết, vừa nói, vừa viết:
- Hiện giờ chúng ta có thể xác định đây không chỉ là một cái án trộm cướp, mà nó có âm mưu hẳn hoi. Âm mưu này được gọi là Ngũ Pháp Ngũ Thiên. Tương truyền rất lâu trước đây, ở Trung Quốc mới chỉ có tiểu thừa chân kinh của phật gia, độ mình, mà không độ người. Lúc đó, có một người vì ngoài ý muốn mà lấy được một quyển đại thừa chân kinh, sau khi cao nhân kiểm tra, thì phát hiện là đồ thật. Trụ trì, tín đồ khắp nơi đều tới thỉnh giáo, người này đã đem đại thừa chân kinh chia ra làm năm, bán cho năm vị tín đồ phú ông.
Lý Phục buồn bực hỏi:
- Phục chế à?
- Không, chỉ có một quyển là hàng thật. Đây là một chuyện rất cổ xưa, chi tiết cũng thiếu sót nhiều. Nhưng đó là tiền thân cho ngũ pháp ngũ thiên ngày nay, đó chính là tạo ra một điểm tin mới. Tựa như là bảo tàng bị mất trộm là Sứ thanh hoa. Lúc này, người nào đó đem Sứ thanh hoa bán cho năm người. Người mua kiểm tra thì biết bản thân mình mua được chắc chắn là Sứ thanh hoa thật. Cái này cũng chính là chân ý của Vô Pháp Vô Thiên. Hoặc là nói, đây cũng không thể coi là trộm cướp gì, bởi chính phẩm còn nằm trên tay của nghi phạm. Nghi phạm chính là đang kéo dài thời gian, để cho vợ của mình thu tiền, cuối cùng hoàn thành thủ tục nhập tịch. Lý Phục, tôi hỏi anh, một tên nghi phạm, nếu chủ động giao đồ cướp ra thì sẽ bị phán mấy năm?
Lý Phục:
- Trộm cướp tài sản công và tư đều khá là nặng, cũng coi như là tội phạm rồi. Còn nếu có những tình tiết như vụ này thì không coi là trộm cướp, khi mà chủ động trả lại đồ đánh cắp và ra đầu thú, chưa chắc sẽ bị khởi tố. Hoặc là thời gian thi hành án phạt cũng ngắn hoặc là hoãn án… Sứ thanh hoa là quốc bảo, cho nên đám công tố viên khi lo lắng về vấn đề này sẽ có thể đạt thành hiệp nghị với nghi phạm.
Đỗ Thanh Thanh:
- Ý của Vu Minh là tên nghi phạm bốn thứ hàng giả, rồi chờ vợ mình lấy tiền, sau đó hắn sẽ trả lại Sứ thanh hoa sao?
- Tôi có suy đoán như này, chỉ bỏ qua một điểm, kẻ nghi phạm cũng không có năng lực tạo ra Sứ thanh hoa giả, cho nên hắn phải có một kẻ đồng lõa, mà người đồng lõa này, tôi đoán là vì Tiền giáo sư mà chúng ta gặp hôm nay.
Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Vì sao lại là Tiền giáo sư?
- Thầy giáo Tôn là giáo sư của đại học thành phố A, là cán bộ, là lãnh đạo, trong nhà đồ gia dụng đầy đủ, trang hoàng đẹp, căn bản là số tiền lương kia không thể nào chu cấp đủ được. Mà ông ta còn mua xe mua nhà cho con mình, tôi tin ông ta nhận hối lộ hoặc là tham ô. Người như thế, vượt xa người thường, ông ta có cách kiếm tiền thì sẽ không chơi mấy cái trò mạo hiểm này. Triệu giáo sư thì vô cùng nhiệt tình với sách vở, mà trong nhà ông ta nhiều nhất chính là sách, là loại mọt sách điển hình rồi. Cho nên không thích hợp.
Vu Minh không để ý tới vấn đề mình hỏi mà nhìn tình cảnh gia đình.
- Chỉ có Tiền giáo sư là thiếu tiền mà thôi, hôm nay ông ta dùng phương thức dẫn đắt dể nói về Sứ thanh hoa với chúng ta, là thực tế muốn xem chúng ta hiểu bao nhiêu. Mà so sanh tri thức chuyên nghiệp giữa Triệu giáo sư và Tiền giáo sư, thì ta sẽ thấy có nhiều thứ quan trọng bị bỏ qua, nhất là phân chia đồ dỏm và chính phẩm. Tôi cũng hỏi vấn đề này, nhưng mà ông ta lại phổ cập tri thức lịch sử khoa học. Thế nên tôi khẳng định Tiền giáo sư là người chế tạo ra bốn thứ hàng dỏm đó.
- Nghê Thu báo lại tin rằng, tên nghi phạm bị mắc bệnh Ure huyết, mỗi tuần cần phải chạy thận hai lần. Âm mưu này hẳn là bắt đầu từ một năm trước, nghi phạm ly hôn, Tiền giáo sư bắt đầu chế tạo hàng giả. Nếu tôi đoán không lầm thì hàng chính phẩm đang nằm trong phạm vi khống chế của Tiền giáo sư, mà nghi phạm cũng biết địa điểm. Một người làm giả, người còn lại chịu trách nhiệm. Nghi phạm chịu trách nhiệm liên hệ người mua, mà người mua khi biết mua phải hàng giả thì nhất định kiếm hắn tính sổ. Cho nên mới để cho vợ con trốn ra nước ngoài trước, rồi bản thân hắn tận khả năng kéo dài thời gian, để cho vợ mình lấy được tiền. Cuối cùng đạt thành hiệp nghị với đám công tố viên, không đáng bị khởi tố. Quả là một âm mưu tiếp cận sự hoàn mỹ
Lý Phục:
- Nhưng mà người mua sau khi phát hiện đồ giả thì sẽ báo cảnh sát.
- Thế nên mới gọi là tiếp cận hoàn mỹ. Nếu như kẻ phạm tội là người ung thư giai đoạn cuối sắp thăng thì đúng là hoàn mỹ. Nhưng, nghi phạm hiện tại cũng đã lo tới điểm này, giả thiết hắn mà ngồi tù, rồi bị người ta thuê người bức cung, người bị đạn nhiều nhất chính là vị Tiền giáo sư kia mà thôi.
Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Thế chúng ta làm cái gì đây?
Vu Minh cười:
- Vị nghi phạm này cũng rất thẳng thắn, chúng ta có thể đi kiếm ít tiền, có tiền thì cả nhà cùng hưởng.
….
Ngày hôm sau, Vu Minh tới hình cảnh đội. Trương Dạ Nam hôm qua đã nhận được điện thoại của Vu Minh, khi đón hắn thì hỏi:
- Cậu có thể khiến cho hắn giao ra Sứ thanh hoa sao?
- Ừm, nhưng mà, tôi nghĩ hắn sẽ có điều kiện đấy.
Trương Dạ Nam nói:
- Tôi đã liên hệ với côn tố viên rồi. Theo như tình tiết vụ này giao ra Sứ thanh hoa, thì nhiều nhất sẽ được phán án chậm, nếu hắn phối hợp thì chúng ta sẽ miễn khởi tố, bởi đạt lại Sứ thanh hoa là quan trọng nhất.
Vu Minh:
- Điều kiện đó để cho tôi, tôi giải quyết với hắn, mấy người không được nghe lén.
- Cậu khẳng định hắn sẽ nghe lời cậu sao?
- Có chút nắm chắc.
- Được rồi. Cậu dùng thân phận người nhà để gặp hắn ta đi.
Nghi phạm chừng bốn mươi mấy tuổi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vu Minh. Vu Minh nhìn xung quanh chút rồi nói:
- Chúng ta đi thẳng vào vấn đề thôi. Tôi đã biết hoạt động của anh với Tiền giáo sư.
Đồng tử người kia hơi co lại, nghi phạm quay đầu qua nói:
- Tôi không hiểu cậu đang nói gì.
- Ý của tôi chỉ là một điều kiện, tự anh đi đầu thú, nói là dưới sự điều tra của công ty Tinh Tinh mà bị phát hiện, cho nên giao Sứ thanh hoa ra, công tố viên sẽ miễn khởi tố cho anh. Chỉ là thuận nước thì đẩy thuyền mà thôi.
Nghi phạm hỏi:
- Nếu tôi không đáp ứng thì sao?
Vu Minh trả lời:
- Anh sẽ đáp ứng, vì tôi biết anh giấu Sứ thanh hoa thế nào. Nếu không đồng ý, tôi lập tức sẽ đi lấy nó. Không chỉ anh phải chết, mà vợ anh sẽ bị dẫn độ về nước, mà tôi lại chỉ vì giải thưởng của bảo tàng mà thôi.
- Cậu biết, thì sao không trực tiếp lấy nó ra đi?
- Vì tôi dùng chút thủ đoạn phi pháp mới tìm ra được. Nếu có lấy nó ra thì tôi cũng hơi phiền toái. Chỉ có anh phải lo thôi, thật sự không được, tôi dùng điện thoại gọi nặc danh báo cho cảnh sát, bản thân anh có 1 phút.
Nghi phạm cười:
- Để cho mọi người cùng phát tài cũng được. Được lắm, nhưng mà cậu phải nói cho tôi biết sao cậu biết nó để ở kho hàng?
Vu Minh cười:
- Không phải kho hàng.
- Ha ha!
Nghi phạm nhìn Vu Minh một chút rồi nói:
- Tôi muốn gặp cảnh sát trưởng.
Cảnh sát tìm lại được Sứ thanh hoa, tám vị chuyên gia thành phố A sau khi kiểm tra kĩ càng, thì nhận định nó là thứ đã bị đánh cắp. Trong bản tin buổi tối, cảnh sát có nhắc tới công ty thám tử Tinh Tinh, vì nghi phạm sau khi bị bọn họ khuyên bảo đã tự quay đầu là bờ. Mà vấn đề giải thưởng thì lại dấy lên tranh luận, có người nói công ty Tinh Tinh cũng không có đoạt được Sứ thanh hoa về. Mà cảnh sát cho rằng, khi mọi người, gồm cả cảnh sát đều điều tra bốn kẻ nghi ngờ là người mua kia, thì công ty Tinh Tinh lại không giống họ, mà tự tìm lối riêng. Cho nên viện trưởng bảo tàng cũng quyết định trao giải cho bọn họ. Bởi trong mắt ông ta, tiền là giấy vụn, còn Sứ thanh hoa mới là vô giá.
Công ty thám tử Tinh Tinh lấy được giải thưởng, mà bảo tàng cũng cầm lại được Sứ thanh hoa, cảnh sát nhận được khen ngợi, kẻ trộm được miễn khởi tố, mà vợ hắn thì lại có cuộc sống giàu có, Tiền giáo sư mua phòng cho cả hai đứa con. Trong trò chơi này, bọn họ đều là những kẻ thắng cuộc, vậy những kẻ thua cuộc kia ở đâu?
Nghi phạm về nhà, chỉ là bị cảnh sát giám thị, một số điện thoại xa lạ gọi tới điện thoại di động, một âm thanh thô vang lên:
- Mày sẽ phải chết.
Nghi phạm bình tĩnh nói:
- Tôi bị Ure huyết, ông giết tôi, là giúp tôi giải thoát, nên tôi phải cảm ơn ông đấy
Đối phương cúp điện thoại.
Từ đầu đến cuối, không có một người mua nào báo cảnh sát, bọn họ nhẫn nhịn mà nuốt quả đắng này. Sáu tháng sau, nghi phạm bay sang Canada, một năm sau, phẫu thuật thay thận thành công.
Triệu giáo sư vô cùng khiêm tốn:
- Sứ thanh hoa, còn được gọi là Song Long Hí Châu, Long thì chỉ có hoàng thượng mới được dùng. Vương gia, cao nhất chỉ được dùng giao. Song Long Hí Châu được làm để mừng một vị quý phi sinh một đôi song bào thai, hoàng đế vui mừng không thôi, đám công tượng phải mất một năm liền, khi hai vị vương tử vừa tròn một tuổi thì hoàn thành Song Long Hí Châu này. Tác phẩm nghệ thuật này có giá trị lích sử đặc biệt, bởi nhờ có nó mà thành công ngăn lại một lần huynh đệ tương tàng. Nếu không có nó, hai bên đều bị hại, thì khởi nghĩa nông dân cũng không dễ bị trấn áp như vậy, chỉ sợ lịch sử cũng sẽ được viết lại.
Nửa giờ, Triệu giáo sư nói liên hồi suốt nửa giờ, đàu tiên về giá trị của tác phẩm nghệ thuật, về sau là giá trị văn vật. Hơn nữa, còn nói về việc Sứ thanh hoa qua bao nhiêu triều đại thay đổi mà còn may mắn tồn tại… Vu Minh cảm giác cơ trên mặt mình giúp giữ vững nụ cười đã bắt đầu xơ cứng lại. Bản thân mình nói tới cái uy quyền nhất kia không lẽ nào lại tự đào hố chôn mình? Một từ khích lệ này thôi mà khiến cho đối phương “Phi lưu trực há tam thiên xích*”.
*: Một câu trong bài Vọng Lư sơn bộc bố của Lý Bạch.
Khó khăn lắm Triệu giáo sư mới đi vệ sinh, Vu Minh liền quay đầu, bỏ trốn ngay lập tức. Đỗ Thanh Thanh thì hơi do dự, nhưng thấy Vu Minh không chờ mình, thì vội vã đuổi theo ngay.
Vị thứ hai là Tiền giáo sư, Triệu giáo sư sôi sục thì Tiền giáo sư thong thả, chậm rãi, tựa như đang dậy học thì đúng hơn vậy.
- Hai người biết Thành Cát Tư Hãn không?
- Có biết Hốt Tất Liệt không?
- Có biết cái gì gọi là Sứ thanh hoa không?
- Các người họ gì nha?
Vị thứ ba là Tôn giáo sư, người vừa mở miệng thì đúng giọng quan:
- Các đồng chí, đây là mọi người cho tôi thêm phiền phức rồi. Phải biết bản thân mình ở vị trí nào, các người không phải là cảnh sát, mà cho dù là cảnh sát thì cũng không thể lấy pháp luật ra làm lá chắn được. Cảnh sát là phải phục vụ nhân dân, mà chúng tôi thì không phải người thường, chúng tôi nghiên cứu vô cùng vội vàng, sự phục hưng của dân tộc mới đạt được 63,5% mà thôi. Cho nên chúng tôi cần phải giành giật từng giây, là sứ mạng mà lịch sử trao cho chúng tôi.
…
Trên đường về công ty, Vu Minh gọi điện thoại:
- Lý Phục, kiểm tra về Tiền giáo sư với con cái ông ta, có tài sản gì cố định, hoặc nhà cửa ra sao.
- Nhà cửa không tra được. Tiền giáo sư có một cặp song sinh, đứa con lớn ở cùng Tiền giáo sư, đứa thứ hai thì ở trong ký túc xá của đơn vị. Hai người đã 30, nhưng chưa có kết hôn.
Vu Minh cúp máy:
- Nghê Thu, điều tra tình huống thế nào… ừm, ok, cám ơn nhá.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Vu Minh, Vu Minh cười hì hì:
- Đỗ tiểu thư, hình như tôi vượt quyền rồi thì phải.
- Đúng thế, cậu bây giờ càng ngày càng không coi ai ra gì, chỉ là tôi thì không sao. Nhưng cậu… đã để ý xem người ta cảm nhận thế nào chưa?
- Ừm, ừm, tôi nhất định sẽ chú ý.
Vu Minh với Đỗ Thanh Thanh quay về công ty, Vu Minh lau bảng viết, vừa nói, vừa viết:
- Hiện giờ chúng ta có thể xác định đây không chỉ là một cái án trộm cướp, mà nó có âm mưu hẳn hoi. Âm mưu này được gọi là Ngũ Pháp Ngũ Thiên. Tương truyền rất lâu trước đây, ở Trung Quốc mới chỉ có tiểu thừa chân kinh của phật gia, độ mình, mà không độ người. Lúc đó, có một người vì ngoài ý muốn mà lấy được một quyển đại thừa chân kinh, sau khi cao nhân kiểm tra, thì phát hiện là đồ thật. Trụ trì, tín đồ khắp nơi đều tới thỉnh giáo, người này đã đem đại thừa chân kinh chia ra làm năm, bán cho năm vị tín đồ phú ông.
Lý Phục buồn bực hỏi:
- Phục chế à?
- Không, chỉ có một quyển là hàng thật. Đây là một chuyện rất cổ xưa, chi tiết cũng thiếu sót nhiều. Nhưng đó là tiền thân cho ngũ pháp ngũ thiên ngày nay, đó chính là tạo ra một điểm tin mới. Tựa như là bảo tàng bị mất trộm là Sứ thanh hoa. Lúc này, người nào đó đem Sứ thanh hoa bán cho năm người. Người mua kiểm tra thì biết bản thân mình mua được chắc chắn là Sứ thanh hoa thật. Cái này cũng chính là chân ý của Vô Pháp Vô Thiên. Hoặc là nói, đây cũng không thể coi là trộm cướp gì, bởi chính phẩm còn nằm trên tay của nghi phạm. Nghi phạm chính là đang kéo dài thời gian, để cho vợ của mình thu tiền, cuối cùng hoàn thành thủ tục nhập tịch. Lý Phục, tôi hỏi anh, một tên nghi phạm, nếu chủ động giao đồ cướp ra thì sẽ bị phán mấy năm?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Phục:
- Trộm cướp tài sản công và tư đều khá là nặng, cũng coi như là tội phạm rồi. Còn nếu có những tình tiết như vụ này thì không coi là trộm cướp, khi mà chủ động trả lại đồ đánh cắp và ra đầu thú, chưa chắc sẽ bị khởi tố. Hoặc là thời gian thi hành án phạt cũng ngắn hoặc là hoãn án… Sứ thanh hoa là quốc bảo, cho nên đám công tố viên khi lo lắng về vấn đề này sẽ có thể đạt thành hiệp nghị với nghi phạm.
Đỗ Thanh Thanh:
- Ý của Vu Minh là tên nghi phạm bốn thứ hàng giả, rồi chờ vợ mình lấy tiền, sau đó hắn sẽ trả lại Sứ thanh hoa sao?
- Tôi có suy đoán như này, chỉ bỏ qua một điểm, kẻ nghi phạm cũng không có năng lực tạo ra Sứ thanh hoa giả, cho nên hắn phải có một kẻ đồng lõa, mà người đồng lõa này, tôi đoán là vì Tiền giáo sư mà chúng ta gặp hôm nay.
Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Vì sao lại là Tiền giáo sư?
- Thầy giáo Tôn là giáo sư của đại học thành phố A, là cán bộ, là lãnh đạo, trong nhà đồ gia dụng đầy đủ, trang hoàng đẹp, căn bản là số tiền lương kia không thể nào chu cấp đủ được. Mà ông ta còn mua xe mua nhà cho con mình, tôi tin ông ta nhận hối lộ hoặc là tham ô. Người như thế, vượt xa người thường, ông ta có cách kiếm tiền thì sẽ không chơi mấy cái trò mạo hiểm này. Triệu giáo sư thì vô cùng nhiệt tình với sách vở, mà trong nhà ông ta nhiều nhất chính là sách, là loại mọt sách điển hình rồi. Cho nên không thích hợp.
Vu Minh không để ý tới vấn đề mình hỏi mà nhìn tình cảnh gia đình.
- Chỉ có Tiền giáo sư là thiếu tiền mà thôi, hôm nay ông ta dùng phương thức dẫn đắt dể nói về Sứ thanh hoa với chúng ta, là thực tế muốn xem chúng ta hiểu bao nhiêu. Mà so sanh tri thức chuyên nghiệp giữa Triệu giáo sư và Tiền giáo sư, thì ta sẽ thấy có nhiều thứ quan trọng bị bỏ qua, nhất là phân chia đồ dỏm và chính phẩm. Tôi cũng hỏi vấn đề này, nhưng mà ông ta lại phổ cập tri thức lịch sử khoa học. Thế nên tôi khẳng định Tiền giáo sư là người chế tạo ra bốn thứ hàng dỏm đó.
- Nghê Thu báo lại tin rằng, tên nghi phạm bị mắc bệnh Ure huyết, mỗi tuần cần phải chạy thận hai lần. Âm mưu này hẳn là bắt đầu từ một năm trước, nghi phạm ly hôn, Tiền giáo sư bắt đầu chế tạo hàng giả. Nếu tôi đoán không lầm thì hàng chính phẩm đang nằm trong phạm vi khống chế của Tiền giáo sư, mà nghi phạm cũng biết địa điểm. Một người làm giả, người còn lại chịu trách nhiệm. Nghi phạm chịu trách nhiệm liên hệ người mua, mà người mua khi biết mua phải hàng giả thì nhất định kiếm hắn tính sổ. Cho nên mới để cho vợ con trốn ra nước ngoài trước, rồi bản thân hắn tận khả năng kéo dài thời gian, để cho vợ mình lấy được tiền. Cuối cùng đạt thành hiệp nghị với đám công tố viên, không đáng bị khởi tố. Quả là một âm mưu tiếp cận sự hoàn mỹ
Lý Phục:
- Nhưng mà người mua sau khi phát hiện đồ giả thì sẽ báo cảnh sát.
- Thế nên mới gọi là tiếp cận hoàn mỹ. Nếu như kẻ phạm tội là người ung thư giai đoạn cuối sắp thăng thì đúng là hoàn mỹ. Nhưng, nghi phạm hiện tại cũng đã lo tới điểm này, giả thiết hắn mà ngồi tù, rồi bị người ta thuê người bức cung, người bị đạn nhiều nhất chính là vị Tiền giáo sư kia mà thôi.
Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Thế chúng ta làm cái gì đây?
Vu Minh cười:
- Vị nghi phạm này cũng rất thẳng thắn, chúng ta có thể đi kiếm ít tiền, có tiền thì cả nhà cùng hưởng.
….
Ngày hôm sau, Vu Minh tới hình cảnh đội. Trương Dạ Nam hôm qua đã nhận được điện thoại của Vu Minh, khi đón hắn thì hỏi:
- Cậu có thể khiến cho hắn giao ra Sứ thanh hoa sao?
- Ừm, nhưng mà, tôi nghĩ hắn sẽ có điều kiện đấy.
Trương Dạ Nam nói:
- Tôi đã liên hệ với côn tố viên rồi. Theo như tình tiết vụ này giao ra Sứ thanh hoa, thì nhiều nhất sẽ được phán án chậm, nếu hắn phối hợp thì chúng ta sẽ miễn khởi tố, bởi đạt lại Sứ thanh hoa là quan trọng nhất.
Vu Minh:
- Điều kiện đó để cho tôi, tôi giải quyết với hắn, mấy người không được nghe lén.
- Cậu khẳng định hắn sẽ nghe lời cậu sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có chút nắm chắc.
- Được rồi. Cậu dùng thân phận người nhà để gặp hắn ta đi.
Nghi phạm chừng bốn mươi mấy tuổi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vu Minh. Vu Minh nhìn xung quanh chút rồi nói:
- Chúng ta đi thẳng vào vấn đề thôi. Tôi đã biết hoạt động của anh với Tiền giáo sư.
Đồng tử người kia hơi co lại, nghi phạm quay đầu qua nói:
- Tôi không hiểu cậu đang nói gì.
- Ý của tôi chỉ là một điều kiện, tự anh đi đầu thú, nói là dưới sự điều tra của công ty Tinh Tinh mà bị phát hiện, cho nên giao Sứ thanh hoa ra, công tố viên sẽ miễn khởi tố cho anh. Chỉ là thuận nước thì đẩy thuyền mà thôi.
Nghi phạm hỏi:
- Nếu tôi không đáp ứng thì sao?
Vu Minh trả lời:
- Anh sẽ đáp ứng, vì tôi biết anh giấu Sứ thanh hoa thế nào. Nếu không đồng ý, tôi lập tức sẽ đi lấy nó. Không chỉ anh phải chết, mà vợ anh sẽ bị dẫn độ về nước, mà tôi lại chỉ vì giải thưởng của bảo tàng mà thôi.
- Cậu biết, thì sao không trực tiếp lấy nó ra đi?
- Vì tôi dùng chút thủ đoạn phi pháp mới tìm ra được. Nếu có lấy nó ra thì tôi cũng hơi phiền toái. Chỉ có anh phải lo thôi, thật sự không được, tôi dùng điện thoại gọi nặc danh báo cho cảnh sát, bản thân anh có 1 phút.
Nghi phạm cười:
- Để cho mọi người cùng phát tài cũng được. Được lắm, nhưng mà cậu phải nói cho tôi biết sao cậu biết nó để ở kho hàng?
Vu Minh cười:
- Không phải kho hàng.
- Ha ha!
Nghi phạm nhìn Vu Minh một chút rồi nói:
- Tôi muốn gặp cảnh sát trưởng.
Cảnh sát tìm lại được Sứ thanh hoa, tám vị chuyên gia thành phố A sau khi kiểm tra kĩ càng, thì nhận định nó là thứ đã bị đánh cắp. Trong bản tin buổi tối, cảnh sát có nhắc tới công ty thám tử Tinh Tinh, vì nghi phạm sau khi bị bọn họ khuyên bảo đã tự quay đầu là bờ. Mà vấn đề giải thưởng thì lại dấy lên tranh luận, có người nói công ty Tinh Tinh cũng không có đoạt được Sứ thanh hoa về. Mà cảnh sát cho rằng, khi mọi người, gồm cả cảnh sát đều điều tra bốn kẻ nghi ngờ là người mua kia, thì công ty Tinh Tinh lại không giống họ, mà tự tìm lối riêng. Cho nên viện trưởng bảo tàng cũng quyết định trao giải cho bọn họ. Bởi trong mắt ông ta, tiền là giấy vụn, còn Sứ thanh hoa mới là vô giá.
Công ty thám tử Tinh Tinh lấy được giải thưởng, mà bảo tàng cũng cầm lại được Sứ thanh hoa, cảnh sát nhận được khen ngợi, kẻ trộm được miễn khởi tố, mà vợ hắn thì lại có cuộc sống giàu có, Tiền giáo sư mua phòng cho cả hai đứa con. Trong trò chơi này, bọn họ đều là những kẻ thắng cuộc, vậy những kẻ thua cuộc kia ở đâu?
Nghi phạm về nhà, chỉ là bị cảnh sát giám thị, một số điện thoại xa lạ gọi tới điện thoại di động, một âm thanh thô vang lên:
- Mày sẽ phải chết.
Nghi phạm bình tĩnh nói:
- Tôi bị Ure huyết, ông giết tôi, là giúp tôi giải thoát, nên tôi phải cảm ơn ông đấy
Đối phương cúp điện thoại.
Từ đầu đến cuối, không có một người mua nào báo cảnh sát, bọn họ nhẫn nhịn mà nuốt quả đắng này. Sáu tháng sau, nghi phạm bay sang Canada, một năm sau, phẫu thuật thay thận thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro