Vương Bài

Vào trước là ch...

Hà Tả

2024-11-20 16:13:50

- Thả cô cũng không thành vấn đề.

Vu Minh cố gắng trấn tĩnh lại, bắt đầu nói chuyện với Sanmy:

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chỉ cần cô đưa số liệu ra đây, chúng ta sẽ đạt thành hiệp nghị. Không chỉ không khởi tố cô, mà còn tặng cho cô một khoản tiền.

- Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn con của tôi thôi.

Sanmy khóc lớn:

- Con của tôi, nó bị bệnh rồi bọn họ nói ở Mỹ có một kế hoạch thí nghiệm chữa bệnh, nhưng tôi lại không được chọn.

Vu Minh nói:

- Tôi phân tích cho cô nhé, cô giết tôi, vậy cô phải chết. Cô chết, con của cô cũng chết, mà tôi chết, mẹ tôi, đứa nhỏ của tôi cũng vì đói mà chết. Làm sao phải chết nhiều người đến thế? Cô cũng có con, tôi cũng có con, phải không? Phải không nào?

Sanmy chậm rãi lôi Vu Minh đi:

- Con anh được bao nhiêu rồi?

- Ba tuổi, đáng yêu lắm.

- Mẹ nó thì sao?

Sanmy hỏi.

Chơi bố à, giờ đâu phải lúc điều tra hộ khẩu? Vu Minh khóc không ra nước mắt:

- Mẹ của nó đã bỏ chạy cùng với một kẻ có tiền rồi.

- Chồng tôi cũng thế, khi phát hiện ra đứa nhỏ có bệnh, hắn liền mất tích. Anh không thể chết được, anh vẫn còn có một đứa con, cho nên các người lùi lại đi, lùi về phía sau.

Logic gì đây, cô bảo tôi không được chết mà còn giữ chặt thế để làm gì hả?

Tommy thấy cổ họng Vu Minh bắt đầu chảy máu, vội vàng nói:

- Lùi về sau đi, Sanmy nữ sĩ, xin đừng kích động.

Tommy nhìn về phía Mandy, rồi đảo mắt qua trần nhà, Mandy hiểu ý liền xoay người rời đi.

- Có ảnh của đứa nhỏ không?

Sanmy hỏi.

- Có.

Vu Minh kếu lên:

- Tommy, trong điện thoại của tôi có ảnh của đứa nhỏ, mau lấy điện thoại của tôi tới đây.

- Tôi đi lấy.

Tommy thu súng lại, bắt một tên bảo vệ hỏi:

- Ở đây ai có con là người châu Á?

- Đây là di động của bạn tôi, hắn có.

Bảo vệ lấy ra một cái di động.

- Cảm ơn.

Tommy nhận lấy cái điện thoại, sau đó đi tới phi tới trước cửa.

Sanmy với Vu Minh đi tới, chậm rãi ngồi xuống nhặt điện thoại lên. Vu Minh mở điện thoại ra, chỉ đảo mắt qua liền phát điên, ông mày sắp thăng rồi, mà các người còn ngại không đủ nhanh à? Sanmy nghi hoặc hỏi:

- Đây là con của anh sao?

Vu Minh rơi lệ nói:

- Mẹ nó là một người di dân phi pháp, chỉ là tình yêu không có phân biệt biên giới với màu da. Chỉ cần là thổ hào thì cũng cần phải phân biệt biên giới.

Vu Minh khổ sở nhìn đống ảnh, là một đứa nhóc da trắng.

Tommy lau mồ hôi lạnh, bắt lấy áo bảo vệ hỏi:

- Châu Á hả?

Bảo vệ giải thích:

- Châu Á cũng có người da trắng mà.

- Ây ây!

Vu Minh hô lớn, Tommy cũng không rảnh mà so do với cái tên bảo vệ đần độn, vội vàng đi vào trong phòng. Đã thấy Sanmy lùi về bên cửa sổ.

Sanmy:

- Anh không thể chết được, bởi vì anh còn có một đứa nhỏ rất đẹp, tôi phải chết, vì tôi cũng có một đứa nhỏ như thế.

Dứt lời liền đẩy Vu Minh rồi người lao về phía cửa sổ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tommy kêu lớn:

- Giữ chặt cô ta.

Chỉ có cô ta mới biết được số liệu ở đâu mà thôi.

Vu Minh còn chưa có hoàn hồn thì Mandy từ trần nhà lao xuống, Vu Minh quay đầu định đuổi theo, nhưng ai ngờ, đầu đụng thẳng vào Mandy. Hai người cùng ngã xuống, đầu nện đầu. Bên cửa sổ chỉ để lại một con dao rọc giấy mà thôi. Tommy bất dĩ thu súng lại nói:

- Kêu cứu thương.

- Không cần, chỉ là bị thương ngoài da thôi.

Vu Minh nâng Mandy dậy:

- Cô không sao chứ?

Mandy xấu hổ giải thích:

- Quá đột ngột, tôi định lao xuống bắt lấy tay cô ta, nhưng mà cô ta đẩy anh ra. Cho nên…

- Không sao đâu. Tôi không có đau.

Thật là mất mặt, Mandy từ khi sinh ra tới giờ cũng không có gây ra trò cười đến vậy. Cứu không được người, còn cản trở người ta cứu người nữa.

Vu Minh đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, sờ vết thương trên cổ..Hắn thực cũng không có tức giận vì người phụ nữ này. Hắn không giận, nhưng mà tổng giám đốc An An thì có, cô ta gọi mọi người về phòng họp:

- Các người không hiểu sao? Tôi muốn số liệu, chứ không phải là kẻ tình nghi. Làm sao bây giờ? Người tình nghi thì chết rồi ,số liệu hiện giờ ở đâu?

Mọi người đưa hai mắt nhìn nhau, Vu Minh nói:

- Cô gấp cái gì chứ? Nếu tôi đoán không nhầm thì số liệu hiện giờ còn ở trong tầng 30 đến tầng 50.

Tommy hỏi:

- Sao lại nói thế?

- Cô ấy tự sát là vì cứu đứa trẻ, nếu cô ấy đã giao số liệu cho đám tội phạm, thì khế ước giữa bọn họ hoàn thành, đám tội phạm sẽ đưa con cô ấy đi chữa bệnh. Nên cô ta không cần phải tự sát, nếu chưa chuyển số liệu đi thì con cô ấy cũng không được trị liệu. Duy nhất chỉ là cô ấy đã để số liệu ở trong công ty theo như ước định với đám tội phạm rồi, cho nên dưới tình huống này, vì đứa nhỏ mà cô ấy phải tự sát.

Ấn Độ cũng không phải là quốc gia có pháp chế gì, mà Tatar chỉ là một công ty máy tính trâu bò, tổng công ty của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, cho nên bức cung một nhân viên thì cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.

Sắc mặt An An dễ nhìn hơn chút, cô ta cũng đồng ý với cách nhìn của Vu Minh:

- Tôi hy vọng mọi người nhanh chóng tìm được số liệu.

Dứt lời, liền rời khỏi phòng họp.



Di động, máy tính, chìa khóa xe, còn có một cái usb, trang sức… toàn bộ di vật của Sanmy đều được đặt trên bàn. Pegy và Felix đi về chỗ của Sanmy tìm kiếm manh mối.

Vu Minh chỉ là bị thương ngoài da, tiêu độc qua rồi băng bó là được, không có vấn đề gì. Hắn đang suy nghĩ, đám phạm tội làm sao có thể an toàn mà lấy được số liệu? Sanmy sau khi trộm được, thì tín hiệu công ty đã bị che chắn, cho nên không thể nào liên hệ với ngoại nhân được. Bởi vậy Sanmy chỉ có thể dùng kế hoạch giấu kín số liệu mà thôi. Mặc kẹ đám phạm tội là ai thì tâm tư vô cùng cẩn thận, lo lắng đến khả năng này rồi, cho nên chỗ giấu số liệu hẳn là cũng bí mật vô cùng.

Vu Minh hỏi:

- Chìa khóa xe kiểm tra chưa?

Nhân viên kỹ thuật mà An An phái đi đáp:

- Mấy thứ này đều đã được kiểm tra, nhưng không hề có bất kỳ phát hiện nào.

Monni cầm laptop hỏi:

- Cô ta có khi nào chuyển dữ liệu vào bên trong laptop không?

Nhân viên kỹ thuật nhận lây rồi nói:

- Tôi sẽ kiểm tra.

Một người bảo vệ đi tới cửa phòng nói:

- Tới giờ ăn cơm rồi.

Vài vị bảo vệ mang cơm cà ri tới, Tommy nói:

- Ăn cơm đã.

Hiện giờ là buổi chiều, bọn họ từ khi bay tới nơi này, thì còn chưa có ăn cơm trưa.

Cơm cà ri Ấn Độ hẳn là một trong những món rất nổi tiếng ở đây, Tommy thấy mấy người còn trầm tư hỏi:

- Vu Minh, có người nói ăn cơm là một dạng sống, có người nói ăn cơm là vì sinh tồn. Cậu nghĩ thế nào?

Vu Minh sửng sốt:

- Tôi còn không có tìm hiểu vấn đề triết học quá sâu sắc như thế.

Mandy nói:

- Ý Tommy nói là nếu anh có một phần bít tết thì anh sẽ vừa ăn vừa làm việc, hay là chọn một nơi đẹp đẽ, cùng với người yêu của mình chậm rãi mà ăn.

- Tôi không biết, hưởng thụ mỹ thực, nhưng mà ăn cái gì thì chả no. Nhưng riêng tôi thì chọn theo giá của nó, tựa như ăn tôm hùm với ăn tôm thường, không thể phủ nhận răng tôm hùm ăn rất ngon. Nhưng mà giá cao quá, cho nên tôi cảm thấy ăn tôm thường là được rồi, ăn tôm hùm thì đau lòng lắm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tôi hiểu rồi.

Mandy nói với Tommy:

- Anh là dạng vì sinh tồn.

Vu Minh hỏi:

- Vì sao?

Hắn cũng không biết bản thân mình là loại hình nào nữa.

Mandy nhìn một phần cơm cà ri trước mặt nói:

- Anh theo đuổi mỹ thực nhưng căn bản anh không để ý tới cơm cà ri này tốn hao tâm tư của người làm. Khiến cho bông cải, cà rốt đều xuất hiện ra màu, đầu tiên là thưởng thức sự chuyên tâm của đầu bếp, sau đó chính là phẩm chất của nguyên liệu nấu ăn. Như tôi thì gạo một đồng với gạo năm đồng, cũng không phải là vì giá cả khác mà khi ăn có sự khác biệt rõ rệt.

Vu Minh thán phục:

- Cái này cô cũng biết?

Mandy cười nói:

- Vì tôi lại ngẫu nhiên giống anh.

Tommy đưa tay phải ra, cầm một miếng cơm cà ri:

- Mọi người có thể thử học như tôi xem… Dùng phương thức truyền thống như này để ăn đồ ăn, cảm thụ phương thức cuộc sống. nhưng mà cũng không cần để ý vì cuộc sống với sinh tồn là một mệnh đề thôi. Đồ ăn chính là vì sinh tồn mà tồn tại, những mỹ thực khiến cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.

Vu Minh nói:

- Tommy, ông còn chưa có rửa tay.

- Cho nên tôi còn chưa có ăn.

Tommy cười, cầm nắm cơm đặt về đĩa, Mandy với Monni thì đã nặn ra hai quả bầu mà chấm, rồi ném vào miệng mà cảm nhận cuộc sống, cuối cùng đành xấu hổ mà nhìn Tommy. Tommy nói:

- Chỉ là đùa chút thôi.

- Vào trước là chủ, Tommy dùng lời nói dẫn dắt sự chú ý của người khác đi. Trừ phi là người thích sạch, nếu không thì sẽ làm theo…

Vu Minh đứng lên:

- Đi trước là chủ? Tôi biết số liệu ở đâu rồi.

- Ở đâu?

Mọi người cùng đưa mắt nhìn Vu Minh.

Hắn giải thích:

- Đây không phải là bị tính kế sao? Chúng ta vẫn cho rằng người đi trước là chủ, vậy thì thân phận của nữ nhân viên kia chỉ là do giao dịch, và sợ bị bức cung mà nói ra chỗ của số liệu cho nên mới nhảy lầu tự sát. Chúng ta cho rằng kế hoạch A là trộm số liệu rồi dùng dụng cụ nào đó truyền dữ liệu cho đám tội phạm. Số liệu được giấu đi chính là kế hoạch B. Nhứng nếu số liệu được giấu đi ngay bên trong kế hoạch A thì sao?

Tommy lắc đầu:

- Không rõ được.

Vu Minh:

- Lúc trước tôi phân tích nhưng vẫn có lỗ hổng. Người viên chức tự sát là vì muốn đứa nhỏ có thể được cứu, thì phải mang số liệu cho đám tội phạm. Chúng ta cũng hiểu, đã bắt được cô ta thì làm sao có thể tự tin với kế hoạch này đến thế? Trừ phi rằng cái chết của cô ta mới có thể thúc đẩy được gioa dịch.

- Việc cô ta chết có thể đẩy nhanh được giao dịch sao?

Ba người vẫn không thể nào hiểu được.

- Cả tòa nhà đều đã bị tìm kiếm, đám nhân viên cũng bị soát người. Nhưng mà có một chỗ không thể nào kiểm tra được, chỉ có bên trong cơ thể mà thôi. Số liệu đã bị cô ta nuốt vào, hiện giờ nó đang ở trong thi thể của cô ta.

- Ý của cậu chính là cô ta…

- Đúng thế, chỉ cần cô ta chết, thì nhất định có thể rời khỏi tòa nhà này. Tôi tin đây mới là kế hoạch B mà kế hoạch A chính là nhờ vào thân thể mình mà mang số liệu ra khỏi nơi này. Vì có thể mang số liệu ra ngoài, để cho con mình được cứu mà người mẹ này mới phải chọn cách nhảy lầu tự sát, điều này bù lại chỗ hở trong phân tích của tôi. Nếu cô ấy bị bắt sống, thì cô ấy tuyệt không thể nào đưa ra được số liệu. Cho nên cô ấy mới chọn tự sát.

Tommy cầm bộ đàm hỏi:

- Thi thể của người tự sát đưa đi bệnh viện nào?

Đội trưởng trả lời:

- Bệnh viện tư Ems.

- Bệnh viện Ems.

Tommy nói tiếp:

- Mau liên hệ cho Felix thông báo số liệu đang ở trong cơ thể người tự sát. Di thể đã đưa đến bệnh viện Ems, bọn họ ở khoảng cách gần nhất cho nên mau đi bệnh viện, chúng tôi sẽ đuổi theo sau.

- Vâng.

Đội trưởng nói:

- Tầng 50 có trực thăng.

Bốn người lập tức lên tầng 50, trực thăng đã bắt đầu khởi động. Bốn người vừa lên thì trực thăng cũng cất cánh bay về phía bệnh viện Ems. Đội trưởng đội bảo vệ thì thông báo cho đám cảnh sát ở gần bệnh viện, để cho bọn họ lập tức phong tỏa thi thể của người tự sát.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Bài

Số ký tự: 0