Vương Gia, Đánh Cược Đi

Người này thật không biết xấu hổ

Công Tử Li

2024-04-07 00:41:21

Thượng Li quả nhiên gặp lại nam nhân kia, ngay lúc này hắn đang được Hoàng Thượng ban thưởng.

Người đó thật sự là Vu Triết!

Vu Triết trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của y, ung dung bước đến rồi ngồi xuống bên cạnh, ra vẻ nghiêm trang nói: "Thần bái kiến Lục vương gia."

Thượng Li nén xuống bực bội trong lòng, thấp giọng nói: "Miễn lễ."

Vu Triết thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, Thượng Li đang định lên tiếng thì hắn giành nói trước: "Ban sáng ta lỡ mạo phạm Vương gia, mong Lục vương gia rộng lượng bỏ qua."

Thượng Li mím môi, nghĩ thầm 'Người này đúng là không biết xấu hổ'.

"Món Ngọc Trâm Kê (*) này không tồi, vương gia nếm thử xem." - Vu Triết gắp một miếng thịt gà vào chén của y.

(?) Gà nấu chung với hoa Ngọc Trâm

'Đừng tưởng rằng làm như vậy thì ta sẽ để ý đến ngươi', Thượng Li không lên tiếng, nhưng y vẫn ăn miếng gà kia.

"Món tôm lột này cũng ngon lắm." - Vu Triết vừa gắp đồ ăn vừa nhiệt tình giới thiệu, dường như không hề nhận ra rằng Thượng Li đang ngó lơ hắn. Đến khi đồ ăn trong chén chồng chất như núi, Thượng Li mới nhíu mày nói: "Đủ rồi."

"No rồi sao?" - Vu Triết tỏ ra tiếc nuối.

Thượng Li hừ một tiếng rồi mặc kệ hắn.

Hoàng đế Thượng Khuynh ngồi trên ngai vàng quan sát được hết thảy, lập tức nhận ra. Hắn nhếch khóe miệng, trầm giọng gọi: "Vu tướng quân."

"Có thần." - Vu Triết đứng dậy rồi quỳ xuống.

"Hải tặc phía Nam đã bị diệt trừ, thiên hạ khôi phục thái bình. Lục vương gia xưa nay rất thích phong thái của các tướng sĩ trong quân, nay trẫm lệnh cho ngươi từ mai hãy chỉ bảo Lục vương gia cho tốt."



"Thần tuân chỉ!" - Vu Triết thật sự cảm kích đạo thánh chỉ này, vậy là hắn có thể ngày ngày ở bên cạnh mỹ nhân rồi...

Khi biết Vu Triết chính là người đó, Thượng Li không cảm thấy hào hứng chút nào nữa, càng khỏi nói đến chuyện ở chung.

"Sáng sớm mai ta sẽ đến đón Lục vương gia." - Vu Triết cười tủm tỉm, hắn không hề quan tâm đến ánh mắt khác thường của những cận thần khác.

"Không cần, giờ Mẹo ngày mai ta sẽ có mặt ở quân doanh đúng giờ." - Thượng Li thẳng thừng cự tuyệt hắn. Hắn không nhận ra ánh mắt của mọi người rất kỳ quái sao? Y còn lâu mới muốn bị người khác hiểu lầm.

"Vương gia vui là được."

Vương phủ cách quân doanh khá xa, cùng lắm cũng mất một ngày đường. Cho dù ngày mai y muốn tự mình đến, hắn vẫn còn nhiều cách khác khiến y ở lại quân doanh với hắn......

Nghĩ tới là không thấy vui chút nào!

Hai người mang tâm tư khác nhau cuối cùng cũng dùng bữa xong. Thượng Khuynh ra lệnh cho Vu Triết đưa y trở về, Thượng Li không thể từ chối.

"Vương gia đang nghĩ gì vậy?" - Vu Triết lên tiếng hỏi khi y đang bước xuống xe ngựa.

Thượng Li giật mình, không biết có phải vì hôm nay quá mệt mỏi hay không, y chợt cảm thấy đau đầu, trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Vu Triết đứng gần y nhất nên lập tức đỡ lấy người, bế ngang eo bước vào phủ.

"Truyền thái y!" - Vu Triết vội vã bế y vào trong, "Phòng ngủ ở đâu?"

Người hầu sai vặt chạy theo phía sau thở hổn hển không kịp nói chuyện, chỉ có thể đi trước dẫn đường.

Vu Triết đá văng cửa phòng, mùi dược liệu trong phòng ngay lập tức xộc đến. Có điều, mùi hương này không hề đắng nồng như những dược liệu thông thường mà có chút ngọt ngào nhè nhẹ, chẳng trách hắn lại cảm thấy trên người Thượng Li có mùi thơm.

Thượng Li vốn đau ốm triền miên nên luôn có ngự y túc trực trong Vương phủ, chỉ cần gọi là đến. Sau khi xem xét, ngự y nói:"Tướng quân yên tâm, Vương gia chỉ vận động quá sức mà thôi, nghỉ ngơi một đêm sẽ khỏe lại."

Vu Triết thở phào, nhưng sau đó lại nhíu mày. Hôm nay y đâu có chạy qua chạy lại, mới chỉ như vậy mà đã vận động quá sức? Ngày mai y làm sao tham gia huấn luyện với hắn đây...



Thượng Li cau mày trong lúc ngủ, hôm sau tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Giường đệm thì cứng, trong phòng đốt loại huân hương khác ngày thường, tuy rằng mùi khá thơm nhưng mọi thứ xung quanh đều xa lạ khiến y cảm thấy hoảng hốt.

"Người đâu --" - Thượng Li xỏ giày vào rồi bước xuống giường.

A Nhất và A Tam hầu hạ bên cạnh y cùng lúc xuất hiện.

"Vương gia, người tỉnh rồi."

"Đây là đâu?" - Thượng Li để hai người họ hầu hạ mình thay quần áo, rửa mặt.

A Tam che miệng cười: "Nơi này là quân doanh ạ, còn đây là lều của Vu tướng quân."

"Quân doanh? Mấy giờ rồi?" - Y nhớ rõ ràng hôm qua mình quay về Vương phủ rồi mà!

"Vừa đến giờ Mẹo ạ, tướng quân đang ở bên ngoài thao luyện." - A Nhất trả lời.

"Đêm qua hắn ngủ ở đâu?" - Thượng Li giả vờ bình tĩnh hỏi.

A Tam nhớ lại một lúc rồi trả lời: "Tướng quân đưa Vương gia vào đây rồi ra ngoài ạ."

Thượng Li thở phào, thấy A Nhất cầm một bộ y phục màu trắng đi tới thì nhíu mày: "Tới đây huấn luyện còn mặc màu trắng làm gì? Lấy quân phục tới đây cho ta."

Hai người hầu cận lộ vẻ mặt khó xử, A Tam chần chừ nói: "Vương gia, ta nghe nói quân phục của bọn họ không bao giờ giặt, thực sự rất dơ."

"Đúng vậy, dù là quân phục mới thì cũng rất xấu--"

"Mau đi!" - Thượng Li gằn giọng. Nếu y ở đây ăn mặc lụa là, khác nào đưa mặt để người ta cười nhạo?

A Nhất bất đắc dĩ đi kiếm một bộ quân phục.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia, Đánh Cược Đi

Số ký tự: 0