Vương Gia, Ta Gả!!!
Đánh giá:
6.9
/10 từ 9 lượt
Đọc truyện Vương Gia, Ta Gả!!! ra chương mới nhất Chương 24, 25, 26 - DocTruyen.Pro. Là truyện xuyên không hoàn nói về - Nàng, Lạc Nguyệt,
xuyên về Hạ Kinh Quốc, hoàn một mối lương duyên ấn định ngàn năm.
Chàng, Phương Kỳ, Kỳ vương gia Hạ Kinh quốc, nhất nhất tâm niệm chờ mong thiên định lương duyên hoàn...
Trọn tình viên mãn, trọn kiếp không chia...
Vương Gia, Ta Gả!!!, Rèm mi rung rung, mắt nhung lay động, Lạc Nguyệt cố gắng vươn tầm nhìn xa. Chung quanh một màu đen tối, không thấy được gì, tâm Lạc Nguyệt run run. Đây là đâu? Sao không có chút ánh sáng nào, dù chỉ là le lói?
Khác với Trời Sinh Một Đôi, cất cao âm thanh, Lạc Nguyệt gào lớn “Có ai không, có ai không?”, nhưng không gian yên ắng tĩnh mịch, vọng từng hồi giọng nói của chính mình. Lạc Nguyệt tuyệt vọng, ôm trọn cơ thể thành một khối, nguyện cầu mình có thể nhỏ hơn nữa để giảm thiểu sự tồn tại, để trấn an linh hồn sợ hãi.
Truyện hay còn nói về trời cao có thấu cho Lạc Nguyệt không, đã cho mình bệnh quáng gà bẩm sinh, lại đẩy mình đến nơi tối tăm này, một mình khóc than ảo não, tự sinh tự diệt.
Không động, hít thở cũng mong manh, nhưng sợ vẫn hoàn sợ, càng lúc càng tăng chứ không thiên giảm. Phập phồng lo lắng, phó thác mình cho số phận, chi bằng tự mình cố gắng.
Chàng, Phương Kỳ, Kỳ vương gia Hạ Kinh quốc, nhất nhất tâm niệm chờ mong thiên định lương duyên hoàn...
Trọn tình viên mãn, trọn kiếp không chia...
Vương Gia, Ta Gả!!!, Rèm mi rung rung, mắt nhung lay động, Lạc Nguyệt cố gắng vươn tầm nhìn xa. Chung quanh một màu đen tối, không thấy được gì, tâm Lạc Nguyệt run run. Đây là đâu? Sao không có chút ánh sáng nào, dù chỉ là le lói?
Khác với Trời Sinh Một Đôi, cất cao âm thanh, Lạc Nguyệt gào lớn “Có ai không, có ai không?”, nhưng không gian yên ắng tĩnh mịch, vọng từng hồi giọng nói của chính mình. Lạc Nguyệt tuyệt vọng, ôm trọn cơ thể thành một khối, nguyện cầu mình có thể nhỏ hơn nữa để giảm thiểu sự tồn tại, để trấn an linh hồn sợ hãi.
Truyện hay còn nói về trời cao có thấu cho Lạc Nguyệt không, đã cho mình bệnh quáng gà bẩm sinh, lại đẩy mình đến nơi tối tăm này, một mình khóc than ảo não, tự sinh tự diệt.
Không động, hít thở cũng mong manh, nhưng sợ vẫn hoàn sợ, càng lúc càng tăng chứ không thiên giảm. Phập phồng lo lắng, phó thác mình cho số phận, chi bằng tự mình cố gắng.