Vương Gia! Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi!
Ngưu Đầu_Mã Diện
Anh Túc
2024-07-23 14:04:16
Bản thân Khuynh Bảo kinh ngạc đến quên cả bản thân trước đó đã khổ sở hít thở ra sao. Đăm đăm nhìn vào phía quầy bầy bán đá quý, y thấy một lão già tầm 50-60 tuổi tỉ mẩn lau từng viên ngọc, chiếc vòng quý, vuốt ve, nâng niu từng chút một, rồi lại thở dài để lại chỗ cũ, y cũng lấy làm bất ngờ trước biểu hiện của lão
nội tâm bên trong suy diễn đến cực điểm, có khi nào tin tức y dạy dỗ cái đám người ở chỗ " An phúc " truyền đến đây rồi?
Không được! y không thể nghi kị cho người tốt được, cứ áng binh bất động xem xét thêm đã
Tiêu Cầm đứng rất lâu theo dõi y, bản thân hắn cũng không tài nào hiểu được y đang suy tính thứ gì trong đầu, nên rất tự nhiên nói với y
" chủ nhân, chúng ta không vào sao?"
Y lập tức đưa ngón trỏ lên" suỵt "một tiếng, ra dấu đừng nói gì cả, rồi quay người thuận tiện đến chỗ gian hàng bánh bao đối diện đó ngồi xuống, Tiêu Cầm hắn cũng không nói thêm gì chỉ biết y qua đó thì hắn cũng phải theo sau.
Ngồi an vị được một lúc, y mới bắt đầu lên tiếng gọi chủ quán gần đó
" ông chủ, bánh này bán bao tiền?"
" chỉ 3 đồng! khách quan muốn mấy cái "
" vậy thì lấy ta 10 cái nhân thịt! "
" có liền!"
hồi lâu ông chủ cũng nhanh chóng lại gần bàn y và hắn đang ngồi, trên tay còn có thêm hai đĩa bánh nóng hổi, nghi ngút khói, còn có mùi hương ngào ngạt của bánh bao nhân thịt toả ra khắp nơi
" khách quan xin mời "
Y cười rồi nói một tiếng cảm ơn nhận lấy, phải nói y leo đến tận đây bản thân đạt đến cực điểm rồi! cũng đã đủ tiêu hao thể lực rồi!
" phải bù lại, bù lại!" y lẩm bẩm, ánh mắt nhìn đĩa bánh đăm đăm
Còn có, y lúc này mới nhìn qua cái tên Tiêu Cầm này, sơ qua thì hắn cũng có da có thịt, nhưng trong mắt y đích thị là gầy quá rồi! Phải ăn thêm, một cái hay mười cái cũng phải ép hắn ăn
sự nghiệp của y sau này suôn sẻ hay không còn phải xem tâm trạng của hắn!
song cũng chẳng muốn nói nhiều y mới lên tiếng
" nào! Tiêu Cầm ngươi cũng ăn!"
Tiêu Cầm nhìn y rồi lại nhìn chiếc bánh được y ấn vào tay, chẳng chờ hắn nói câu nào, y đã quay đi miệng gặm gặm mấy miếng hướng tầm mắt dán chặt vào tiệm " tầm bảo " phía trước, đáy mắt hắn dâng lên một ý cười khó dấu
Một hồi sau, ăn uống no say y liền hơi ngả người, bản thân một tay chống ghế phía sau, một tay xoa xoa chiếc bụng tròn, thoả mãn lên tiếng
" ông chủ, bánh bao nhà ông làm cũng thật ngon quá!"
chủ quán được khen cũng cười tít mắt, tay phe phẩy quạt, được đà nói
" đó là điều đương nhiên! ở đây bánh bao của ta là ngon nhất!" hắn càng nói mũi càng phổng ra thấy rõ
Y cười rồi tiếp tục xu nịnh
" phải nha, ta ăn vào thì khó mà dứt ra được, chút nữa phiền ông gói thêm cho ta mấy chiếc mang về cho Phu nhân trong nhà thưởng thức!"
Chủ quán thấy vậy gật gù cười càng tươi
" được được được! khách quan quả là một vị phu quân tốt! Ai lấy được ngươi đúng là có phúc a! "
Cứ thế hai người như gặp được tri kỉ, buôn đến là rôm rả
Lại chẳng biết Tiêu Cầm phía sau rơi vào cái câu " Phu Nhân " của y đến nỗi có chút tò mò
hồi lâu sau, khi nói đến quen mồm y lại cố tình làm bộ vô ý hỏi chủ tiệm
" phải rồi! Ta định qua bên đó mua chút đồ về tặng phu nhân, ông chủ buôn bán ở đây chắc hẳn cũng nhiều năm rồi, có thể cho ta chút bình phẩm về tiệm này không?"
chủ tiệm nghe xong mặt liền cứng một mảng, ha hả nửa buổi mới thở dài một tiếng
" Tiệm đó thì làm ăn mấy năm nay cũng hao hụt không ít, lão già họ Trương kia làm chủ quản ở đó cả đời người, mấy năm nay muốn mua đồ ngọc, đá quý mà còn giá rẻ thì chỉ có tiệm của lão ta dám bán!"
Y chỉ ừm ừm vài tiếng tiếp tục chờ đợi câu nói của chủ tiệm, bản thân lại không ngừng run lên vì vui sướng, thì ra cuối cùng cũng có một tiệm y dường như có thể cứu vớt được, nói đoạn ngừng rất lâu ông chủ hình như có điều khó nói nên ngập ngừng, thấy y vẫn muốn nghe nên ghé qua nói nhỏ với y
" có điều, ngươi có thấy cái tiệm vừa to vừa đẹp đối diện kia không? Nghe bảo là bên đó thấy tiệm của lão Trương kia làm ăn khấm khá, nên muốn tìm cách phá, cứ dăm bữa nửa tháng lại cho người đến đập phá quán, đe doạ khách lẫn người qua đường không được mua đồ ở đó nữa "
Xong chủ tiệm lại trở lại bình thường, phe phẩy chiếc quạt, thở ra một cái bất mãn
" riết rồi cũng chẳng ai dám ghé quán lão nữa, còn thêm việc vì đập phá đều đặn, có bao tiền tu sửa đẹp đẽ cũng để chúng đập cho bằng hết "
Y nghe đến đây máu bỗng dưng sôi sục đến lạ kì, không kìm nổi mà mắng trong lòng, vãi thật! Bảo sao ta xem sổ sách cứ vào ngày này hàng tháng lại có thư tín mượn thêm tiền tu sửa tiệm, ban đầu còn tưởng là có kẻ cố ý bòn rút, thì ra là do bọn ngưu đầu mã diện bên tiệm đối thủ giở trò.
nội tâm bên trong suy diễn đến cực điểm, có khi nào tin tức y dạy dỗ cái đám người ở chỗ " An phúc " truyền đến đây rồi?
Không được! y không thể nghi kị cho người tốt được, cứ áng binh bất động xem xét thêm đã
Tiêu Cầm đứng rất lâu theo dõi y, bản thân hắn cũng không tài nào hiểu được y đang suy tính thứ gì trong đầu, nên rất tự nhiên nói với y
" chủ nhân, chúng ta không vào sao?"
Y lập tức đưa ngón trỏ lên" suỵt "một tiếng, ra dấu đừng nói gì cả, rồi quay người thuận tiện đến chỗ gian hàng bánh bao đối diện đó ngồi xuống, Tiêu Cầm hắn cũng không nói thêm gì chỉ biết y qua đó thì hắn cũng phải theo sau.
Ngồi an vị được một lúc, y mới bắt đầu lên tiếng gọi chủ quán gần đó
" ông chủ, bánh này bán bao tiền?"
" chỉ 3 đồng! khách quan muốn mấy cái "
" vậy thì lấy ta 10 cái nhân thịt! "
" có liền!"
hồi lâu ông chủ cũng nhanh chóng lại gần bàn y và hắn đang ngồi, trên tay còn có thêm hai đĩa bánh nóng hổi, nghi ngút khói, còn có mùi hương ngào ngạt của bánh bao nhân thịt toả ra khắp nơi
" khách quan xin mời "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y cười rồi nói một tiếng cảm ơn nhận lấy, phải nói y leo đến tận đây bản thân đạt đến cực điểm rồi! cũng đã đủ tiêu hao thể lực rồi!
" phải bù lại, bù lại!" y lẩm bẩm, ánh mắt nhìn đĩa bánh đăm đăm
Còn có, y lúc này mới nhìn qua cái tên Tiêu Cầm này, sơ qua thì hắn cũng có da có thịt, nhưng trong mắt y đích thị là gầy quá rồi! Phải ăn thêm, một cái hay mười cái cũng phải ép hắn ăn
sự nghiệp của y sau này suôn sẻ hay không còn phải xem tâm trạng của hắn!
song cũng chẳng muốn nói nhiều y mới lên tiếng
" nào! Tiêu Cầm ngươi cũng ăn!"
Tiêu Cầm nhìn y rồi lại nhìn chiếc bánh được y ấn vào tay, chẳng chờ hắn nói câu nào, y đã quay đi miệng gặm gặm mấy miếng hướng tầm mắt dán chặt vào tiệm " tầm bảo " phía trước, đáy mắt hắn dâng lên một ý cười khó dấu
Một hồi sau, ăn uống no say y liền hơi ngả người, bản thân một tay chống ghế phía sau, một tay xoa xoa chiếc bụng tròn, thoả mãn lên tiếng
" ông chủ, bánh bao nhà ông làm cũng thật ngon quá!"
chủ quán được khen cũng cười tít mắt, tay phe phẩy quạt, được đà nói
" đó là điều đương nhiên! ở đây bánh bao của ta là ngon nhất!" hắn càng nói mũi càng phổng ra thấy rõ
Y cười rồi tiếp tục xu nịnh
" phải nha, ta ăn vào thì khó mà dứt ra được, chút nữa phiền ông gói thêm cho ta mấy chiếc mang về cho Phu nhân trong nhà thưởng thức!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ quán thấy vậy gật gù cười càng tươi
" được được được! khách quan quả là một vị phu quân tốt! Ai lấy được ngươi đúng là có phúc a! "
Cứ thế hai người như gặp được tri kỉ, buôn đến là rôm rả
Lại chẳng biết Tiêu Cầm phía sau rơi vào cái câu " Phu Nhân " của y đến nỗi có chút tò mò
hồi lâu sau, khi nói đến quen mồm y lại cố tình làm bộ vô ý hỏi chủ tiệm
" phải rồi! Ta định qua bên đó mua chút đồ về tặng phu nhân, ông chủ buôn bán ở đây chắc hẳn cũng nhiều năm rồi, có thể cho ta chút bình phẩm về tiệm này không?"
chủ tiệm nghe xong mặt liền cứng một mảng, ha hả nửa buổi mới thở dài một tiếng
" Tiệm đó thì làm ăn mấy năm nay cũng hao hụt không ít, lão già họ Trương kia làm chủ quản ở đó cả đời người, mấy năm nay muốn mua đồ ngọc, đá quý mà còn giá rẻ thì chỉ có tiệm của lão ta dám bán!"
Y chỉ ừm ừm vài tiếng tiếp tục chờ đợi câu nói của chủ tiệm, bản thân lại không ngừng run lên vì vui sướng, thì ra cuối cùng cũng có một tiệm y dường như có thể cứu vớt được, nói đoạn ngừng rất lâu ông chủ hình như có điều khó nói nên ngập ngừng, thấy y vẫn muốn nghe nên ghé qua nói nhỏ với y
" có điều, ngươi có thấy cái tiệm vừa to vừa đẹp đối diện kia không? Nghe bảo là bên đó thấy tiệm của lão Trương kia làm ăn khấm khá, nên muốn tìm cách phá, cứ dăm bữa nửa tháng lại cho người đến đập phá quán, đe doạ khách lẫn người qua đường không được mua đồ ở đó nữa "
Xong chủ tiệm lại trở lại bình thường, phe phẩy chiếc quạt, thở ra một cái bất mãn
" riết rồi cũng chẳng ai dám ghé quán lão nữa, còn thêm việc vì đập phá đều đặn, có bao tiền tu sửa đẹp đẽ cũng để chúng đập cho bằng hết "
Y nghe đến đây máu bỗng dưng sôi sục đến lạ kì, không kìm nổi mà mắng trong lòng, vãi thật! Bảo sao ta xem sổ sách cứ vào ngày này hàng tháng lại có thư tín mượn thêm tiền tu sửa tiệm, ban đầu còn tưởng là có kẻ cố ý bòn rút, thì ra là do bọn ngưu đầu mã diện bên tiệm đối thủ giở trò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro