Vương Hậu Chỉ Một Lòng Muốn Dưỡng Thai
Bước chân
2024-11-22 13:49:06
Mau nào, đưa tay đây.
- ...thật sự sao?
- Thật.
- ...
Finn Wilson chỉ có thể rụt rè nắm lấy tay của Liam, nghe theo lời của người đàn ông nói mà thực hành theo, hệt như một con rối mặc người điều khiển. Ban đầu nhịp điệu của bản giao hưởng rất chậm nên Finn Wilson cũng có thể theo kịp bước chân của Liam, đầu y cuối xuống nhìn theo bước chân của người nọ, đôi khi cũng quay sang nhìn người bên cạnh xem họ làm động tác gì để bắt chước theo, vừa lóng nga lóng ngóng, bước đi cũng cứng như khúc gỗ, chỉ chưa tới giữa bài đã khiến y đổ mồ hôi vì áp lực.
Liam hình như cảm nhận được sự căng thẳng của người trước mặt, bàn tay đang đặt trên eo của người nọ không khỏi vuốt lên xuống xoa dịu y, giọng điệu từ tốn trấn an.
- Thả lỏng đừng căng thẳng, sắp tới đoạn nhanh của bản nhạc rồi nếu còn nhìn người ta rồi bắt chước theo nữa, thì sẽ té đấy.
- Nhưng tôi...thật sự không được.
- Tôi đã bảo sẽ chỉ cậu mà.
Finn Wilson thực sự muốn khóc đến nơi rồi, lúc này y mới thực sự cảm thụ được vì sao Felix Evans chưa bao giờ để y đến những buổi tiệc lớn khiêu vũ như này, bởi y thực sự sẽ làm bẽ mặt một đế vương mất, chỉ là khiêu vũ trước mặt người dân thôi mà y đã run muốn ngất rồi, vậy nếu ở trước mặt những người có địa vị thì sẽ như thế nào nữa? Giờ nhớ lại lúc đó mới biết bản thân đi ganh tị với hoàng tử Smith là một việc ngu ngốc đến mức nào, nhìn ngài ấy lại nhìn vào mình thật là chẳng dám nhìn thẳng, như thiên nga được đặt lên bàn cân so sánh với cóc ghẻ vậy.
- Tôi đạp lên chân anh được không, như vậy sẽ không lỡ nhịp nữa.
Giọng của Finn Wilson như thể sắp khóc đến nơi gần như là van xin Liam cho y đạp lên chân của gã, Liam nghe vậy lắc đầu, một bên nắm chặt bàn tay đang đổ mồ hôi của y, một bên tay lại tiếp tục vỗ về thắt lưng đang căng cứng của y.
- Nếu như vậy khiêu vũ sẽ không đẹp nữa, không phải em cũng muốn học sao, tôi chỉ em, nghe theo nhịp tôi nói.
- Được.
Finn Wilson lúc này đã sợ đến quáng luôn rồi, nghe thấy lời bàn tán của những người xung quanh không biết là chê hay là cười nhạo nữa, vì thế y cũng chẳng để ý đến xưng hô kỳ lạ của Liam, chỉ ngơ ngác gật đầu anh bảo gì làm đó.
Đúng như lời Liam nói, giai điệu bắt đầu vào lúc cao trào nên nhịp cũng nhanh hơn ban đầu rất nhiều, lọt vào tai Finn Wilson thì chẳng khác gì một bản nhạc tua nhanh bắt y - một người 'chưa thuộc lời', phải 'hát' theo tiết tấu quả thật là vô cùng khó, ngay khi y còn đang luống cuống vì giai điệu nhanh đó, thì lời nói trầm khàn từ tốn vang lên bên tai y, từng bước chỉ đạo cho y cách bước và cách xoay người.
Dần dần Finn Wilson cũng theo kịp bước đi của Liam, đôi khi còn có thể tự nghe ra nhịp của âm thanh mà bước nối theo mũi chân của anh, dần dà xung quanh không còn là tiếng bàn tán nữa mà chỉ còn là tiếng huýt sáo, vỗ tay còn loáng thoáng nghe thấy lời khen của người bên cạnh.
- Ôi, hai người ấy tình thật đấy!
- Chỉ dạy người yêu cũng có thể dịu dàng như vậy sao?
- Chàng trai cao to kia nhìn thế nào cũng giống một người quý tộc, còn nếu không phải thì cũng là thầy dạy múa, nhìn cách múa của anh ta đi, không một điểm nào chê được!
- Ôi mọi người không nhìn thấy cái kích cỡ chênh lệch chiều cao của hai người họ à! Nhìn không kĩ còn tưởng cậu nhỏ kia bị bao bọc luôn ấy!
Finn Wilson không còn tai đâu mà nghe lời bàn tán của mọi người nữa, bởi y chỉ tập trung lắng nghe tiếng nhạc và 'người thầy' đằng trước đang kiên nhẫn chỉ dạy mình, mãi đến khi tiếng nhạc kết thúc bằng một tràng pháo tay và tiếng hò reo của mọi người, y vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác. Liam trước mặt cũng thả một bên tay y xuống, tay còn lại vẫn chạm vào thắt lưng của y không chịu bỏ xuống, anh nhẹ nhàng lau vài giọt mồ hôi còn đọng lại trên cằm và ngọn tóc của Finn Wilson, cuối cùng trong tiếng nhạc vang lên lần nữa báo hiệu cho lần múa tiếp theo, anh kéo y ra khỏi trung tâm khu vực múa dẫn y ngồi nghỉ ngơi.
- Trò Finn múa rất tốt, có tiến bộ. - Giọng nói của Liam bên cạnh vang lên.
Finn Wilson đang ngồi uống nước được mua bởi Liam, nghe vậy khẽ mím môi. Một lúc sau y mới lên tiếng nói.
- Cảm ơn đã chỉ dạy, đây là lần đầu tôi được khiêu vũ một bản hoàn thiện như vậy.
- Vậy những lần trước cũng có nhảy à?
- Phải, à không, không hẳn, tôi...tôi...nhạc vừa vang lên tôi đã rời đi rồi.
Liam nghe vậy không nói gì, khẽ nheo mắt lại nhìn lên bầu trời tối đen không lấy một vì sao kia. Đêm năm nay có vẻ lạnh hơn những năm khác thì phải, những năm trước khi anh đến đây gặp đại công tước Orion để bàn công việc, không khí không lạnh như lúc này. Nhắc đến đại công tước Orion, hình như sau lần đến thăm thành Frost cách đây vài năm trước thì anh chưa đến đây lần nào nữa.
- Có cảm thấy mệt hay lạnh không?
- Cây Dù Nhỏ -
- ...thật sự sao?
- Thật.
- ...
Finn Wilson chỉ có thể rụt rè nắm lấy tay của Liam, nghe theo lời của người đàn ông nói mà thực hành theo, hệt như một con rối mặc người điều khiển. Ban đầu nhịp điệu của bản giao hưởng rất chậm nên Finn Wilson cũng có thể theo kịp bước chân của Liam, đầu y cuối xuống nhìn theo bước chân của người nọ, đôi khi cũng quay sang nhìn người bên cạnh xem họ làm động tác gì để bắt chước theo, vừa lóng nga lóng ngóng, bước đi cũng cứng như khúc gỗ, chỉ chưa tới giữa bài đã khiến y đổ mồ hôi vì áp lực.
Liam hình như cảm nhận được sự căng thẳng của người trước mặt, bàn tay đang đặt trên eo của người nọ không khỏi vuốt lên xuống xoa dịu y, giọng điệu từ tốn trấn an.
- Thả lỏng đừng căng thẳng, sắp tới đoạn nhanh của bản nhạc rồi nếu còn nhìn người ta rồi bắt chước theo nữa, thì sẽ té đấy.
- Nhưng tôi...thật sự không được.
- Tôi đã bảo sẽ chỉ cậu mà.
Finn Wilson thực sự muốn khóc đến nơi rồi, lúc này y mới thực sự cảm thụ được vì sao Felix Evans chưa bao giờ để y đến những buổi tiệc lớn khiêu vũ như này, bởi y thực sự sẽ làm bẽ mặt một đế vương mất, chỉ là khiêu vũ trước mặt người dân thôi mà y đã run muốn ngất rồi, vậy nếu ở trước mặt những người có địa vị thì sẽ như thế nào nữa? Giờ nhớ lại lúc đó mới biết bản thân đi ganh tị với hoàng tử Smith là một việc ngu ngốc đến mức nào, nhìn ngài ấy lại nhìn vào mình thật là chẳng dám nhìn thẳng, như thiên nga được đặt lên bàn cân so sánh với cóc ghẻ vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tôi đạp lên chân anh được không, như vậy sẽ không lỡ nhịp nữa.
Giọng của Finn Wilson như thể sắp khóc đến nơi gần như là van xin Liam cho y đạp lên chân của gã, Liam nghe vậy lắc đầu, một bên nắm chặt bàn tay đang đổ mồ hôi của y, một bên tay lại tiếp tục vỗ về thắt lưng đang căng cứng của y.
- Nếu như vậy khiêu vũ sẽ không đẹp nữa, không phải em cũng muốn học sao, tôi chỉ em, nghe theo nhịp tôi nói.
- Được.
Finn Wilson lúc này đã sợ đến quáng luôn rồi, nghe thấy lời bàn tán của những người xung quanh không biết là chê hay là cười nhạo nữa, vì thế y cũng chẳng để ý đến xưng hô kỳ lạ của Liam, chỉ ngơ ngác gật đầu anh bảo gì làm đó.
Đúng như lời Liam nói, giai điệu bắt đầu vào lúc cao trào nên nhịp cũng nhanh hơn ban đầu rất nhiều, lọt vào tai Finn Wilson thì chẳng khác gì một bản nhạc tua nhanh bắt y - một người 'chưa thuộc lời', phải 'hát' theo tiết tấu quả thật là vô cùng khó, ngay khi y còn đang luống cuống vì giai điệu nhanh đó, thì lời nói trầm khàn từ tốn vang lên bên tai y, từng bước chỉ đạo cho y cách bước và cách xoay người.
Dần dần Finn Wilson cũng theo kịp bước đi của Liam, đôi khi còn có thể tự nghe ra nhịp của âm thanh mà bước nối theo mũi chân của anh, dần dà xung quanh không còn là tiếng bàn tán nữa mà chỉ còn là tiếng huýt sáo, vỗ tay còn loáng thoáng nghe thấy lời khen của người bên cạnh.
- Ôi, hai người ấy tình thật đấy!
- Chỉ dạy người yêu cũng có thể dịu dàng như vậy sao?
- Chàng trai cao to kia nhìn thế nào cũng giống một người quý tộc, còn nếu không phải thì cũng là thầy dạy múa, nhìn cách múa của anh ta đi, không một điểm nào chê được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ôi mọi người không nhìn thấy cái kích cỡ chênh lệch chiều cao của hai người họ à! Nhìn không kĩ còn tưởng cậu nhỏ kia bị bao bọc luôn ấy!
Finn Wilson không còn tai đâu mà nghe lời bàn tán của mọi người nữa, bởi y chỉ tập trung lắng nghe tiếng nhạc và 'người thầy' đằng trước đang kiên nhẫn chỉ dạy mình, mãi đến khi tiếng nhạc kết thúc bằng một tràng pháo tay và tiếng hò reo của mọi người, y vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác. Liam trước mặt cũng thả một bên tay y xuống, tay còn lại vẫn chạm vào thắt lưng của y không chịu bỏ xuống, anh nhẹ nhàng lau vài giọt mồ hôi còn đọng lại trên cằm và ngọn tóc của Finn Wilson, cuối cùng trong tiếng nhạc vang lên lần nữa báo hiệu cho lần múa tiếp theo, anh kéo y ra khỏi trung tâm khu vực múa dẫn y ngồi nghỉ ngơi.
- Trò Finn múa rất tốt, có tiến bộ. - Giọng nói của Liam bên cạnh vang lên.
Finn Wilson đang ngồi uống nước được mua bởi Liam, nghe vậy khẽ mím môi. Một lúc sau y mới lên tiếng nói.
- Cảm ơn đã chỉ dạy, đây là lần đầu tôi được khiêu vũ một bản hoàn thiện như vậy.
- Vậy những lần trước cũng có nhảy à?
- Phải, à không, không hẳn, tôi...tôi...nhạc vừa vang lên tôi đã rời đi rồi.
Liam nghe vậy không nói gì, khẽ nheo mắt lại nhìn lên bầu trời tối đen không lấy một vì sao kia. Đêm năm nay có vẻ lạnh hơn những năm khác thì phải, những năm trước khi anh đến đây gặp đại công tước Orion để bàn công việc, không khí không lạnh như lúc này. Nhắc đến đại công tước Orion, hình như sau lần đến thăm thành Frost cách đây vài năm trước thì anh chưa đến đây lần nào nữa.
- Có cảm thấy mệt hay lạnh không?
- Cây Dù Nhỏ -
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro