Vương Hậu Chỉ Một Lòng Muốn Dưỡng Thai
'Finn, lại đây.
2024-11-22 13:49:06
Ngồi làm mẫu gần nửa ngày thành quả cả hai nhận lại quả thật kinh động lòng người, tranh chân dung chân thật đến mức như được in ra vậy.
Nam tước Ember gần như họa ra được sự dịu dàng trong mắt và cử chỉ của Felix Evans, nhưng không vì thế mà làm mất đi phong thái của một bậc vương giả.
Finn Wilson trong tranh được họa một cách rất tinh tế và nhẹ nhàng, có lẽ do hoa văn và màu sắc của y phục giống nhau nên khi được vẽ ra nhìn chẳng khác gì đồ cặp.
Vì tư thế ngồi của y hơi cứng nên khi được nam tước Ember vẽ ra có hơi gượng ép một chút, Finn Wilson có hơi xấu hổ khi mình chính là nguyên nhân làm cho bức tranh có cảm giác bị ép buộc.
Nam tước Ember cười vui vẻ xoa dịu cảm giác xấu hổ của y.
- Không đâu, hẳn là do tay nghề của thần chưa tốt nên khi họa dễ để lại chút lỗi, lần sau thần lại họa bức khác để tạ lỗi, có được không? - Nam tước Ember rất yêu thích cái đẹp, vì thế khi tranh vừa hoàn thiện ông đã liên tục khen mỏi cả miệng, cảm thấy sự kết hợp này khó mà hài hòa được tốt như vậy.
Ban đầu, khi ông nhìn thấy đế vương Evans và vương hậu Evans chỉ cảm thấy hai người họ chẳng có điểm nào giống nhau, lo khi lên tranh sẽ tạo ra hai thái cực hoàn toàn khác nhau, khiến bố cục không thể kết hợp khó tìm được sự hài hòa.
Nhưng ai mà có ngờ khi họa tranh xong, thành quả của tác phẩm đã lấn át đi hết mọi luận điểm trước đó của ông, bởi lẽ nhìn thế nào cũng không giấu được sự thâm tình trong mắt người mẫu.
Đây có thể nói là bức tranh đẹp nhất mà ông từng họa, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, hẳn là thiếu không khí hoạt bát của trẻ con, vì thế nam tước Ember mới hy vọng khi khác gặp lại hai người, mong đợi lần gặp tiếp theo cả hai sẽ có thêm thành viên mới trong khung hình.
Đế vương Evans nhìn bức ảnh không khỏi mỉm cười, anh hiếm khi khen một thứ gì đó.
- Vẽ rất đẹp, nên thưởng. - Trong giọng nói không kìm nén nổi sự hạnh phúc của mình.
Anh không quan tâm đến cơ thể cứng ngắt trong tranh của Finn Wilson, anh chỉ chú ý đến ánh mắt của y khi nhìn anh, vì đôi mắt là nơi không thể giấu đi cảm xúc sâu nhất trong tâm hồn.
Thật mừng vì nam tước Ember có thể vẽ ra được đôi mắt này.
Một ánh mắt si tình ngắm nhìn ta suốt hai đời.
Ngày vui không được bao lâu thì sóng gió lại tới, vào một buổi chiều khi Finn Wilson đang ngồi trong vườn thưởng trà ngắm hoàng hôn, thì anh trai của y đột nhiên chạy đến thở hổn hển nhìn y, ánh mắt không thể che giấu được sự sợ hãi và tức giận, y quay lại nhìn anh đầy tò mò.
- Em đã nghe được gì chưa? - Nathan Wilson không đầu không đuôi hỏi y.
- ?
Thấy Finn cũng chưa biết chuyện gì liền thở phào nhẹ nhõm, Nathan Wilson tạm thời cấm không cho bất cứ ai đi vào khu vườn y đang ngồi, sau đó thì ngồi xuống cùng y ngắm hoàng hôn.
- Xảy ra chuyện gì hả anh?
- Không có chuyện gì đâu em đừng quan tâm, một chốc nữa anh sẽ đưa em về phòng. - Nathan Wilson vươn tay lên xoa đầu của y.
Nhưng cây kim làm sao giấu được trong bọc, rồi cũng sẽ lòi ra dưới ánh sáng mà thôi. Lúc Finn Wilson về lại phòng của mình trên đường đi nghe loáng thoáng có vài tiếng hò hét bên ngoài bức tường cung điện, y tò mò muốn biết vì sao bên ngoài lại ồn ào như vậy, nên dừng lại lắng nghe thử nhưng đã bị anh trai cầm tay dẫn vào trong, sau đó dặn dò y không được rời khỏi phòng, trước khi đi còn để lại hai người canh cửa căn dặn không cho bất cứ ai đi vào trong hành lang này, ngoại trừ đế vương Evans.
Finn Wilson không khỏi thắc mắc, y đi đến cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài từ trên cao, vì quá xa nên không thể thấy rõ tình hình bên ngoài, nhưng y biết hình như có chuyện gì đó xảy ra rồi, vì lời căn dặn của anh trai, khiến không gian xung quanh trở nên yên tĩnh dị thường, y cảm tưởng như bản thân đang bị giam lỏng trong phòng vậy.
Cũng vì thế mà đêm nay Finn Wilson không thể vào giấc được, nửa tỉnh nửa mê gặp phải ác mộng.
Mãi đến khi một mùi hương hoa nhài đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ, mới trấn an được cảm giác khó thở trong lòng y, giúp giấc ngủ trở nên an ổn hơn rất nhiều.
Sáng hôm sau Finn Wilson bị lính canh bên ngoài cản lại không cho y rời khỏi phòng, mặc y nói gì hai người họ đều lạnh lùng bảo y trở về phòng, vì thế y bị 'giam' trong phòng hơn một tuần mới được thả ra ngoài, ngay cả Felix Evans cũng chưa từng xuất hiện để đến gặp mặt y, nhưng y biết ban đêm khi bản thân khó ngủ, căn phòng sẽ xuất hiện một mùi hương hoa nhài dịu dàng an ủi cảm giác bất an của y.
Finn Wilson đi đến phòng nghị sự của Felix Evans muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, trên đường đi không ít người đều ngó nhìn y một cái, tuy không nói nhưng ánh mắt của họ vẫn không giấu được tâm tư của mình, bị những ánh nhìn này quan sát khiến y có hơi khó chịu.
Vì y đã từng bị những ánh mắt này quan sát trong một thời gian dài, trong lòng càng lo lắng bước chân của y đi càng lúc bước càng nhanh.
Lần thứ hai đứng trước cửa phòng nghị sự quen thuộc và hai kỵ sĩ canh cửa, khiến y không khỏi lo lắng, nhưng khác với đời trước, lần này hai kỵ sĩ trước cửa cung kính hành lễ với y, không hỏi y đến đây để làm gì mà đã mở cửa cho y bước vào.
Finn Wilson một lời khó nói hết.
Vi khi cửa mở y nghe thấy bên trong có rất nhiều giọng đang bàn công việc, nếu cứ như vậy đi vào không phải rất vô phép tắt hay sao, chẳng phải nên thông báo với bên trong một tiếng ư?
- Hai người không tính thông báo với Felix à?
- Vương hậu cứ vào đi, là bệ hạ đặc biệt căn dặn để vương hậu được phép vào tự do.
Không thể làm gì khác, y chỉ có thể đi vào.
Finn Wilson thả nhẹ bước chân từ từ đi vào trong phòng hệt như một kẻ trộm, cố gắng giảm mức độ tồn tại của bản thân xuống thấp.
- Finn, lại đây. - Giọng của Felix Evans cắt ngang lời nói của một quan thần, anh vẩy tay gọi người lại.
Finn Wilson vừa bị gọi tên đã thu hút vô số ánh mắt của quan thần xung quanh, y ngại ngùng từng bước đi về phía Felix Evans, mãi đến khi bị anh bắt ngồi vào lòng những ánh mắt đánh giá kia mới chịu thu hồi.
- Làm sao lại đến đây? - Felix Evans không ngại thể hiện tình cảm của mình trước mặt thần quan, anh ôm người vào lòng ngửi mùi pheromone của y, nhẹ giọng hỏi.
Finn Wilson có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của anh qua lời nói, y mím môi một lúc lâu mới lên tiếng.
- Một tuần này đã xảy ra chuyện gì sao? Có liên quan đến em à.
Felix Evans không nói gì chỉ lắc đầu, hôn nhẹ vào tóc của y.
- Chỉ là giải quyết những thứ không nên được sinh ra mà thôi, em đừng nghĩ nhiều.
Finn Wilson thấy không thể hỏi được gì từ miệng của anh, đành phải rời khỏi phòng không làm phiền anh nữa, y sẽ đi tìm người khác hỏi.
Trước khi đi Felix Evans ở đằng sau nhắc nhẹ với y, trong giọng nói ít khi nào có phần hơi cứng rắn.
- Em có từng nghe qua câu 'sự tò mò giết chết một con mèo chưa, ta biết là Finn rất ngoan nên sẽ không tò mò những thứ không nên biết đâu.
Nam tước Ember gần như họa ra được sự dịu dàng trong mắt và cử chỉ của Felix Evans, nhưng không vì thế mà làm mất đi phong thái của một bậc vương giả.
Finn Wilson trong tranh được họa một cách rất tinh tế và nhẹ nhàng, có lẽ do hoa văn và màu sắc của y phục giống nhau nên khi được vẽ ra nhìn chẳng khác gì đồ cặp.
Vì tư thế ngồi của y hơi cứng nên khi được nam tước Ember vẽ ra có hơi gượng ép một chút, Finn Wilson có hơi xấu hổ khi mình chính là nguyên nhân làm cho bức tranh có cảm giác bị ép buộc.
Nam tước Ember cười vui vẻ xoa dịu cảm giác xấu hổ của y.
- Không đâu, hẳn là do tay nghề của thần chưa tốt nên khi họa dễ để lại chút lỗi, lần sau thần lại họa bức khác để tạ lỗi, có được không? - Nam tước Ember rất yêu thích cái đẹp, vì thế khi tranh vừa hoàn thiện ông đã liên tục khen mỏi cả miệng, cảm thấy sự kết hợp này khó mà hài hòa được tốt như vậy.
Ban đầu, khi ông nhìn thấy đế vương Evans và vương hậu Evans chỉ cảm thấy hai người họ chẳng có điểm nào giống nhau, lo khi lên tranh sẽ tạo ra hai thái cực hoàn toàn khác nhau, khiến bố cục không thể kết hợp khó tìm được sự hài hòa.
Nhưng ai mà có ngờ khi họa tranh xong, thành quả của tác phẩm đã lấn át đi hết mọi luận điểm trước đó của ông, bởi lẽ nhìn thế nào cũng không giấu được sự thâm tình trong mắt người mẫu.
Đây có thể nói là bức tranh đẹp nhất mà ông từng họa, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, hẳn là thiếu không khí hoạt bát của trẻ con, vì thế nam tước Ember mới hy vọng khi khác gặp lại hai người, mong đợi lần gặp tiếp theo cả hai sẽ có thêm thành viên mới trong khung hình.
Đế vương Evans nhìn bức ảnh không khỏi mỉm cười, anh hiếm khi khen một thứ gì đó.
- Vẽ rất đẹp, nên thưởng. - Trong giọng nói không kìm nén nổi sự hạnh phúc của mình.
Anh không quan tâm đến cơ thể cứng ngắt trong tranh của Finn Wilson, anh chỉ chú ý đến ánh mắt của y khi nhìn anh, vì đôi mắt là nơi không thể giấu đi cảm xúc sâu nhất trong tâm hồn.
Thật mừng vì nam tước Ember có thể vẽ ra được đôi mắt này.
Một ánh mắt si tình ngắm nhìn ta suốt hai đời.
Ngày vui không được bao lâu thì sóng gió lại tới, vào một buổi chiều khi Finn Wilson đang ngồi trong vườn thưởng trà ngắm hoàng hôn, thì anh trai của y đột nhiên chạy đến thở hổn hển nhìn y, ánh mắt không thể che giấu được sự sợ hãi và tức giận, y quay lại nhìn anh đầy tò mò.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Em đã nghe được gì chưa? - Nathan Wilson không đầu không đuôi hỏi y.
- ?
Thấy Finn cũng chưa biết chuyện gì liền thở phào nhẹ nhõm, Nathan Wilson tạm thời cấm không cho bất cứ ai đi vào khu vườn y đang ngồi, sau đó thì ngồi xuống cùng y ngắm hoàng hôn.
- Xảy ra chuyện gì hả anh?
- Không có chuyện gì đâu em đừng quan tâm, một chốc nữa anh sẽ đưa em về phòng. - Nathan Wilson vươn tay lên xoa đầu của y.
Nhưng cây kim làm sao giấu được trong bọc, rồi cũng sẽ lòi ra dưới ánh sáng mà thôi. Lúc Finn Wilson về lại phòng của mình trên đường đi nghe loáng thoáng có vài tiếng hò hét bên ngoài bức tường cung điện, y tò mò muốn biết vì sao bên ngoài lại ồn ào như vậy, nên dừng lại lắng nghe thử nhưng đã bị anh trai cầm tay dẫn vào trong, sau đó dặn dò y không được rời khỏi phòng, trước khi đi còn để lại hai người canh cửa căn dặn không cho bất cứ ai đi vào trong hành lang này, ngoại trừ đế vương Evans.
Finn Wilson không khỏi thắc mắc, y đi đến cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài từ trên cao, vì quá xa nên không thể thấy rõ tình hình bên ngoài, nhưng y biết hình như có chuyện gì đó xảy ra rồi, vì lời căn dặn của anh trai, khiến không gian xung quanh trở nên yên tĩnh dị thường, y cảm tưởng như bản thân đang bị giam lỏng trong phòng vậy.
Cũng vì thế mà đêm nay Finn Wilson không thể vào giấc được, nửa tỉnh nửa mê gặp phải ác mộng.
Mãi đến khi một mùi hương hoa nhài đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ, mới trấn an được cảm giác khó thở trong lòng y, giúp giấc ngủ trở nên an ổn hơn rất nhiều.
Sáng hôm sau Finn Wilson bị lính canh bên ngoài cản lại không cho y rời khỏi phòng, mặc y nói gì hai người họ đều lạnh lùng bảo y trở về phòng, vì thế y bị 'giam' trong phòng hơn một tuần mới được thả ra ngoài, ngay cả Felix Evans cũng chưa từng xuất hiện để đến gặp mặt y, nhưng y biết ban đêm khi bản thân khó ngủ, căn phòng sẽ xuất hiện một mùi hương hoa nhài dịu dàng an ủi cảm giác bất an của y.
Finn Wilson đi đến phòng nghị sự của Felix Evans muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, trên đường đi không ít người đều ngó nhìn y một cái, tuy không nói nhưng ánh mắt của họ vẫn không giấu được tâm tư của mình, bị những ánh nhìn này quan sát khiến y có hơi khó chịu.
Vì y đã từng bị những ánh mắt này quan sát trong một thời gian dài, trong lòng càng lo lắng bước chân của y đi càng lúc bước càng nhanh.
Lần thứ hai đứng trước cửa phòng nghị sự quen thuộc và hai kỵ sĩ canh cửa, khiến y không khỏi lo lắng, nhưng khác với đời trước, lần này hai kỵ sĩ trước cửa cung kính hành lễ với y, không hỏi y đến đây để làm gì mà đã mở cửa cho y bước vào.
Finn Wilson một lời khó nói hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vi khi cửa mở y nghe thấy bên trong có rất nhiều giọng đang bàn công việc, nếu cứ như vậy đi vào không phải rất vô phép tắt hay sao, chẳng phải nên thông báo với bên trong một tiếng ư?
- Hai người không tính thông báo với Felix à?
- Vương hậu cứ vào đi, là bệ hạ đặc biệt căn dặn để vương hậu được phép vào tự do.
Không thể làm gì khác, y chỉ có thể đi vào.
Finn Wilson thả nhẹ bước chân từ từ đi vào trong phòng hệt như một kẻ trộm, cố gắng giảm mức độ tồn tại của bản thân xuống thấp.
- Finn, lại đây. - Giọng của Felix Evans cắt ngang lời nói của một quan thần, anh vẩy tay gọi người lại.
Finn Wilson vừa bị gọi tên đã thu hút vô số ánh mắt của quan thần xung quanh, y ngại ngùng từng bước đi về phía Felix Evans, mãi đến khi bị anh bắt ngồi vào lòng những ánh mắt đánh giá kia mới chịu thu hồi.
- Làm sao lại đến đây? - Felix Evans không ngại thể hiện tình cảm của mình trước mặt thần quan, anh ôm người vào lòng ngửi mùi pheromone của y, nhẹ giọng hỏi.
Finn Wilson có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của anh qua lời nói, y mím môi một lúc lâu mới lên tiếng.
- Một tuần này đã xảy ra chuyện gì sao? Có liên quan đến em à.
Felix Evans không nói gì chỉ lắc đầu, hôn nhẹ vào tóc của y.
- Chỉ là giải quyết những thứ không nên được sinh ra mà thôi, em đừng nghĩ nhiều.
Finn Wilson thấy không thể hỏi được gì từ miệng của anh, đành phải rời khỏi phòng không làm phiền anh nữa, y sẽ đi tìm người khác hỏi.
Trước khi đi Felix Evans ở đằng sau nhắc nhẹ với y, trong giọng nói ít khi nào có phần hơi cứng rắn.
- Em có từng nghe qua câu 'sự tò mò giết chết một con mèo chưa, ta biết là Finn rất ngoan nên sẽ không tò mò những thứ không nên biết đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro