Vương Hậu Chỉ Một Lòng Muốn Dưỡng Thai
'Hình như ta ch...
2024-11-22 13:49:06
Nhưng y làm sao đẩy được cơ thể to hơn y gấp mấy lần kia, vì thế rất nhanh y đã bị bật ra sau bởi lực của mình, may mắn Felix Evans nhanh mắt nên đưa tay ra đỡ đầu cho y, tránh để người đập mạnh đầu vào thành giường.
Do chuyện xảy ra quá nhanh nên anh cũng chưa kịp định hình được chuyện gì, bàn tay còn lại của anh vẫn còn đang cầm vũ khí của y, ban đầu thứ vũ khí ấy còn rất ngoan ngoãn nằm vào tay anh, bây giờ lại trở nên sắt bén tự biến mình thành nút kích nổ.
Finn Wilson bị đụng chạm liền sợ hãi né tránh người, trận buồn nôn ban đầu lại vô thức dâng lên khiến y nhịn không được phải chạy xuống giường đến một góc nôn ra, nhưng chẳng nên được gì vì trước đó thức ăn đã bị y nôn hết rồi.
Càng không nên được càng khiến cơn buồn nôn kịch liệt hơn, gần như muốn mang cả linh hồn nội tạng của y mà đem ra ngoài, Finn Wilson ôm chặt lấy cơ thể của mình khóc nức nở, liên tục ấp úng nói không nên lời.
Đừng chạm vào em, xin đừng chạm vào em.
- Thực sự rất bẩn, ngài sẽ bị mọi người chỉ trích mất.
- Ngài đừng uống thứ nước đó, nếu không sẽ phải kết hôn với em mất.
- Đừng, xin hãy dừng lại đi...đừng lại gần tôi, thực sự rất đau...đau lắm...
- Xin hãy tha cho em, em không muốn trở thành vương hậu, xin ngài...
Felix Evans chạy xuống giường nhưng không dám chạm vào y, nhịp tim như muốn ngừng đập vì từng lời nói của y, lúc này anh nên làm gì đây?
Em ấy đang rất đau và sợ, ta không thể chạm vào em ấy.
Cố gắng khiến bản thân bình tĩnh để không bị mất khống chế như y, anh hít một hơi thật sâu suy nghĩ nên làm gì ngay lúc này, tình huống hiện tại giống với lần đưa người về cung điện, mọi lời nói của anh đều vô nghĩa vì bây giờ y chẳng còn tai đâu mà nghe anh nói nữa.
Anh chỉ có thể cố gắng thả pheromone của mình ra dẫn lối cho y, từ từ ngồi xuống đất ở một khoảng cách gần với y, chờ đợi người tự đi về phía anh.
Thời không như bị chia cắt thành hai nửa, một quá khứ một hiện tại, một người vẫn còn lạc bước trong quá khứ, người còn lại đứng ở hiện tại đợi một lần quay đầu hướng về tương lai của người kia.
Khi hừng đông ló dạng sau những tán cây mang tia sáng của mình báo hiệu một ngày nữa lại vận hành, ngày thứ ba của hôn lễ.
Hôm nay đã trễ như vậy rồi mà vẫn chưa thấy đế vương hay vương hậu ra khỏi phòng tiếp đón khách ở sảnh lớn, sự việc mất quy củ như này trước giờ chưa bao giờ xảy ra ở đế vương Evans, vì thế khiến không ít người lo lắng, sợ để vương xảy ra chuyện gì.
Một cung nữ nhận mệnh vội chạy đến cửa phòng của đế vương, đứng bên ngoài gõ cửa lo lắng gọi người.
Đáp lại cô là một giọng nói vô cùng khàn khiến cung nữ nghe xong cũng hốt hoảng nghĩ bản thân nghe lầm, nhưng quả thật đây là giọng nói của đế vương
Evans.
- Nói khách đợi một lát, ta sẽ ra ngay.
- Vâng. - Cung nữ nghe xong thì không nán lại lâu nữa, chạy đi báo lại với khách khứa.
Bên trong căn phòng là một mảnh hỗn loạn, Finn Wilson hôm qua đột nhiên không chịu tiếp nhận pheromone của anh, còn có những hành động vô cùng cực đoan chạy loạn trong phòng liên tục nói 'bản thân chỉ đến nhìn một chút
thôi cũng có tội sao?', va hết thứ này đến thứ khác, anh phải liên tục chạy theo cản lại tránh để y chạy loạn đụng đến thai nhi. (T
Thức trắng một đêm không làm anh mệt mỏi bằng tinh thần luôn bị treo cao, anh đã thử đủ mọi cách để giữ người lại nhưng càng giữ y càng loạn hơn, vì thế anh không dám ôm người lại, chỉ có thể chạy theo bảo vệ từ đằng sau.
Đúng là vận động theo nghĩa đen.
Mãi đến gần sáng Finn Wilson mới thấm mệt ngoan ngoãn nằm im trong lòng của anh, trước đó còn từ chối pheromone của anh thì bây giờ lại làm nũng đòi mùi, khiến anh không thể tách ra khỏi y quá lâu, xoa bóp chân tay lạnh ngắt của y tránh để người khi thức dậy bị đau nhức.
- Đúng là ông giời nhỏ của ta mà. - Felix Evans nhìn y vùi đầu vào lòng của mình, khẽ than thở.
Chỉnh trang lại y phục cho cả hai, anh bế người theo mình đi tiếp đón khách khứa. Nghĩ anh sẽ để y ở một mình sao? Có ngu mới để cho người đang có tâm trạng thất thường ở một mình, nhỡ đâu người tỉnh dậy rồi lại làm ra hành động nào nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện gì thì anh biết đi tìm ai mà trừng phạt, để y cho người khác canh anh lại càng không yên tâm.
Ai biết được tỉnh dậy y lại muốn chạy trốn thì sao?
Ngày thứ ba của hôn lễ, đại công tước Frost cuối cùng cũng chịu ló mặt của mình đến chúc mừng, hắn hiên ngang diện một bộ y phục lộng lẫy đi vào sảnh hành lễ với đế vương Evans, nhưng vừa bước vào sảnh liền thấy trên đài cao, nơi ngai vàng kia có hai bóng người quen thuộc, à không một người quen thuộc.
Cái tên omega cấp F lúc trước bị hắn chọc cho khóc sao lại ngồi trên đó rồi?
Ai giải thích hộ đi, mới mấy tháng không gặp cóc ghẻ đã trở mình thành thiên nga từ khi nào thế này?
Chờ chút người kia còn đang ngủ hả, không lễ nghi như vậy sao?
Sao chẳng ai ý kiến gì hết vậy?
Một loạt câu hỏi như ngựa hoang đứt cương của Orion Frost chạy trong đầu, nhưng hắn không dám biểu lộ quá nhiều cảm xúc của mình, hành lễ nói lời chúc mừng cũng như dâng quà lên rất tự nhiên không chút gượng gạo, nhưng đâu ai biết trong lòng của hắn đã run như cầy sấy rồi.
Nhớ lại cái tên nói mình là Liam kia, giờ thấy chỗ nào cũng thấy bất thường, giờ nhìn lại hắn đã nhớ ra cái giọng nói đặc biệt đó là thuộc về ai rồi, cũng biết mình đã chọc nhầm vào tổ ong vò vẽ.
Orion Frost từ đầu tới cuối không dám nhìn người ngồi trên ngai vàng kia, hắn cố gắng hạ thấp độ tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể, giả vờ như bịt tai trộm chuông, mắt không thấy tim không sợ.
Felix Evans trước đó không để ý vì anh đang bận đặt hết tâm tư lên người Finn Wilson, chưa thể tính sổ với hắn, sau khi sắp xếp ổn thỏa để y ngủ thoải mái anh mới quay sang bố thí một ánh mắt cho đại công tước.
- Hình như ta chưa cho phép đại công tước đứng lên mà nhỉ? - Felix Evans cởi bộ mặt dịu dàng của mình ra, liền trở thành một đế vương máu lạnh độc đoán.
Do chuyện xảy ra quá nhanh nên anh cũng chưa kịp định hình được chuyện gì, bàn tay còn lại của anh vẫn còn đang cầm vũ khí của y, ban đầu thứ vũ khí ấy còn rất ngoan ngoãn nằm vào tay anh, bây giờ lại trở nên sắt bén tự biến mình thành nút kích nổ.
Finn Wilson bị đụng chạm liền sợ hãi né tránh người, trận buồn nôn ban đầu lại vô thức dâng lên khiến y nhịn không được phải chạy xuống giường đến một góc nôn ra, nhưng chẳng nên được gì vì trước đó thức ăn đã bị y nôn hết rồi.
Càng không nên được càng khiến cơn buồn nôn kịch liệt hơn, gần như muốn mang cả linh hồn nội tạng của y mà đem ra ngoài, Finn Wilson ôm chặt lấy cơ thể của mình khóc nức nở, liên tục ấp úng nói không nên lời.
Đừng chạm vào em, xin đừng chạm vào em.
- Thực sự rất bẩn, ngài sẽ bị mọi người chỉ trích mất.
- Ngài đừng uống thứ nước đó, nếu không sẽ phải kết hôn với em mất.
- Đừng, xin hãy dừng lại đi...đừng lại gần tôi, thực sự rất đau...đau lắm...
- Xin hãy tha cho em, em không muốn trở thành vương hậu, xin ngài...
Felix Evans chạy xuống giường nhưng không dám chạm vào y, nhịp tim như muốn ngừng đập vì từng lời nói của y, lúc này anh nên làm gì đây?
Em ấy đang rất đau và sợ, ta không thể chạm vào em ấy.
Cố gắng khiến bản thân bình tĩnh để không bị mất khống chế như y, anh hít một hơi thật sâu suy nghĩ nên làm gì ngay lúc này, tình huống hiện tại giống với lần đưa người về cung điện, mọi lời nói của anh đều vô nghĩa vì bây giờ y chẳng còn tai đâu mà nghe anh nói nữa.
Anh chỉ có thể cố gắng thả pheromone của mình ra dẫn lối cho y, từ từ ngồi xuống đất ở một khoảng cách gần với y, chờ đợi người tự đi về phía anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời không như bị chia cắt thành hai nửa, một quá khứ một hiện tại, một người vẫn còn lạc bước trong quá khứ, người còn lại đứng ở hiện tại đợi một lần quay đầu hướng về tương lai của người kia.
Khi hừng đông ló dạng sau những tán cây mang tia sáng của mình báo hiệu một ngày nữa lại vận hành, ngày thứ ba của hôn lễ.
Hôm nay đã trễ như vậy rồi mà vẫn chưa thấy đế vương hay vương hậu ra khỏi phòng tiếp đón khách ở sảnh lớn, sự việc mất quy củ như này trước giờ chưa bao giờ xảy ra ở đế vương Evans, vì thế khiến không ít người lo lắng, sợ để vương xảy ra chuyện gì.
Một cung nữ nhận mệnh vội chạy đến cửa phòng của đế vương, đứng bên ngoài gõ cửa lo lắng gọi người.
Đáp lại cô là một giọng nói vô cùng khàn khiến cung nữ nghe xong cũng hốt hoảng nghĩ bản thân nghe lầm, nhưng quả thật đây là giọng nói của đế vương
Evans.
- Nói khách đợi một lát, ta sẽ ra ngay.
- Vâng. - Cung nữ nghe xong thì không nán lại lâu nữa, chạy đi báo lại với khách khứa.
Bên trong căn phòng là một mảnh hỗn loạn, Finn Wilson hôm qua đột nhiên không chịu tiếp nhận pheromone của anh, còn có những hành động vô cùng cực đoan chạy loạn trong phòng liên tục nói 'bản thân chỉ đến nhìn một chút
thôi cũng có tội sao?', va hết thứ này đến thứ khác, anh phải liên tục chạy theo cản lại tránh để y chạy loạn đụng đến thai nhi. (T
Thức trắng một đêm không làm anh mệt mỏi bằng tinh thần luôn bị treo cao, anh đã thử đủ mọi cách để giữ người lại nhưng càng giữ y càng loạn hơn, vì thế anh không dám ôm người lại, chỉ có thể chạy theo bảo vệ từ đằng sau.
Đúng là vận động theo nghĩa đen.
Mãi đến gần sáng Finn Wilson mới thấm mệt ngoan ngoãn nằm im trong lòng của anh, trước đó còn từ chối pheromone của anh thì bây giờ lại làm nũng đòi mùi, khiến anh không thể tách ra khỏi y quá lâu, xoa bóp chân tay lạnh ngắt của y tránh để người khi thức dậy bị đau nhức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đúng là ông giời nhỏ của ta mà. - Felix Evans nhìn y vùi đầu vào lòng của mình, khẽ than thở.
Chỉnh trang lại y phục cho cả hai, anh bế người theo mình đi tiếp đón khách khứa. Nghĩ anh sẽ để y ở một mình sao? Có ngu mới để cho người đang có tâm trạng thất thường ở một mình, nhỡ đâu người tỉnh dậy rồi lại làm ra hành động nào nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện gì thì anh biết đi tìm ai mà trừng phạt, để y cho người khác canh anh lại càng không yên tâm.
Ai biết được tỉnh dậy y lại muốn chạy trốn thì sao?
Ngày thứ ba của hôn lễ, đại công tước Frost cuối cùng cũng chịu ló mặt của mình đến chúc mừng, hắn hiên ngang diện một bộ y phục lộng lẫy đi vào sảnh hành lễ với đế vương Evans, nhưng vừa bước vào sảnh liền thấy trên đài cao, nơi ngai vàng kia có hai bóng người quen thuộc, à không một người quen thuộc.
Cái tên omega cấp F lúc trước bị hắn chọc cho khóc sao lại ngồi trên đó rồi?
Ai giải thích hộ đi, mới mấy tháng không gặp cóc ghẻ đã trở mình thành thiên nga từ khi nào thế này?
Chờ chút người kia còn đang ngủ hả, không lễ nghi như vậy sao?
Sao chẳng ai ý kiến gì hết vậy?
Một loạt câu hỏi như ngựa hoang đứt cương của Orion Frost chạy trong đầu, nhưng hắn không dám biểu lộ quá nhiều cảm xúc của mình, hành lễ nói lời chúc mừng cũng như dâng quà lên rất tự nhiên không chút gượng gạo, nhưng đâu ai biết trong lòng của hắn đã run như cầy sấy rồi.
Nhớ lại cái tên nói mình là Liam kia, giờ thấy chỗ nào cũng thấy bất thường, giờ nhìn lại hắn đã nhớ ra cái giọng nói đặc biệt đó là thuộc về ai rồi, cũng biết mình đã chọc nhầm vào tổ ong vò vẽ.
Orion Frost từ đầu tới cuối không dám nhìn người ngồi trên ngai vàng kia, hắn cố gắng hạ thấp độ tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể, giả vờ như bịt tai trộm chuông, mắt không thấy tim không sợ.
Felix Evans trước đó không để ý vì anh đang bận đặt hết tâm tư lên người Finn Wilson, chưa thể tính sổ với hắn, sau khi sắp xếp ổn thỏa để y ngủ thoải mái anh mới quay sang bố thí một ánh mắt cho đại công tước.
- Hình như ta chưa cho phép đại công tước đứng lên mà nhỉ? - Felix Evans cởi bộ mặt dịu dàng của mình ra, liền trở thành một đế vương máu lạnh độc đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro