Vương Hậu Chỉ Một Lòng Muốn Dưỡng Thai
Sao lại giấu ta...
2024-11-22 13:49:06
Không biết y đã ngủ thiếp đi trong bao lâu, nhưng y bị đánh thức bởi thứ chất lỏng kinh tởm đột nhiên chảy ra ngoài, thứ đó đánh tan đi mong ước huyền ảo của y.
Nhớ đến thứ kinh tởm kia còn trong người mình, nếu không lấy ra có thể sẽ để lại minh chứng cho việc bọn họ đã làm.
Mà y chỉ cần nghĩ đến việc bản thân có một xíu liên quan đến bọn họ thôi, đã buồn nôn và hận đến tận xương tủy.
Nếu vậy chẳng bằng y tự tay phá nát nơi có thể sẽ sinh ra kết quả kia, tự tay hủy hoại nó để bản thân không vấy bẩn hai chữ vương hậu, dù chỉ là một phần vạn khả năng mang thai thành công thì y cũng không dám đánh cược.
Sau đó y gắng hết sức ngồi dậy, nâng cánh tay đã đau đến rụng rời, móc thứ chất dịch ghê tởm đó ra ngoài, y cứ lấy ra, lấy ra, lấy ra cho bằng sạch.
Tựa như một chú kiến chăm chỉ mang thức ăn về tổ của mình, xây dựng một đế chế huy hoàng dưới lòng đất.
Mãi đến khi mắt mờ đi, tầm nhìn chỉ còn lại màu đỏ tươi pha chút sắc hồng y mới hài lòng bất tỉnh.
Đáng tiếc ánh mặt trời ở đằng Đông vẫn tiếp tục vận hành theo quy luật của tự nhiên, và y vẫn có thể cảm nhận được độ ẩm và ánh sáng của nó nơi khóe mắt đau.
Y có cảm giác được ai đó vác đi, nhưng người đưa y đi là ai?
Có thể nhẹ nhàng một chút không, vì y đau quá!
Có thể đi chậm lại một chút không, vì y chóng mặt lắm!
Có thể một đao đâm chết y được không, vì y không muốn sống nữa...
Trong cơn mê, y cảm nhận được bản thân bị ném vào một nơi nào đó rất tối, mùi hương cũng chẳng dễ ngửi một chút nào, ở đây tiếng than khóc gào thét nghe thật nhức tại.
Nếu đây thực sự là địa ngục thì y phải cố gắng hòa nhập, nếu không sẽ chịu không nổi với các loại cảm xúc cực đoan này mất.
Xung quanh có rất nhiều tiếng người, có người nói về y nhưng y nghe không rõ, hình như họ đang nói về thể trạng của y ngay lúc này thì phải.
Họ nói khóe mắt của y bị thương sưng phù lên, phần đầu bị đập mạnh vào nền đất có thể thấy rõ cả thịt bên trong, tay và chân đều bị bầm tím, nặng nhất là bị gãy xương, phần khó nhìn nhất chính là nơi tư mật kia đã bị nhiễm trùng vô cùng nghiêm trọng.
Y nghĩ có thể do đêm qua nơi đó của y đã chịu rất nhiều dục vọng của bọn họ vào cùng một lúc nên đã bị rách ra, tính cả việc sảy thai thì nơi đó đã bị thương ngay từ đầu.
Cảm xúc lúc đó thật khó để miêu tả, hỏi y có đau không thì chính là đau đến nhục nhã.
Muốn vùng vẫy khỏi những con quái vật đó nhưng bất lực.
Nhưng có lẽ nguyên nhân lớn nhất khiến nơi tư mật bị nhiễm trùng nặng có lẽ là do chính y.
Do y lúc đó đã điên cuồng lấy cả bàn tay móc cho bằng sạch tất cả những tinh dịch tanh hôi kia, mãi đến khi cảm nhận được cơn đau như xé da xé thịt, mới nhận ra rằng nơi tư mật đó đã bị y làm cho rách sâu đến mức máu chảy ướt đẫm cả đường đi, bàn tay dính đầy tinh dịch và dòng máu sẫm màu.
-
Hành động ngu ngốc đó của y tựa như một kẻ khờ bị mù sắp đi đến bờ vực thẳm, biết rõ nơi đó là bóng đêm vô tận nhưng vẫn đi đến, thản nhiên cảm thán bản thân đã vô ý rơi xuống vực ra sao.
Không lâu lắm khi y đang nằm nghỉ ngơi thì khứu giác đau xót ngửi được một mùi hương rất quen thuộc, thị giác mơ hồ nhìn thấy bộ y phục xa hoa, vị giác cảm nhận được dòng nước ấm mằn mặn và thính giác nghe ra giọng nói gần như là gào lên ra lệnh.
- Mau gọi bác sĩ đến lập tức!!
Giọng nói này là của ngài ư?
Ha, làm sao có thể.
Y đang hoang tưởng đều gì thế này...
Lần chính thức tỉnh dậy và cũng là lần cuối cùng còn suy nghĩ thấu đáo được, y đã gặp được một vị bác sĩ.
Y thấy mình được đưa vào một căn phòng sạch sẽ hơn, không khí thoáng hơn rất nhiều, vị bác sĩ kia cũng hòa ái mỉm cười chào y, mặc dù chỉ là sự giả tạo bên ngoài.
Có lẽ bác sĩ đã biết bản thân y xảy ra những chuyện gì rồi, vì trên tay của ông đang cầm tờ giấy khám xét nghiệm tổng quát của y mà.
- Bác...bác sĩ, xin hãy...hãy giấu chuyện đứa bé đi...
Y khó khăn lên tiếng, giọng nói lúc này chỉ có thể bật ra được những âm thanh thì thào, phải dựa vào sức lực mới có thể phát ra được từ cổ họng.
- Hẳn...bác sĩ không muốn chuyện đứa bé...làm ảnh hưởng đến...danh tiếng của đế vương và vương hậu đâu nhỉ...
Y đã từng rất muốn cha của đứa bé biết sự hiện diện của thai nhi, nhưng hiện tại y sợ rồi, sợ anh biết y đã làm mất đi giọt máu và người kế thừa của anh sẽ đâm ra chán ghét hận y.
Y không muốn cuối đời còn bị anh ghét bỏ đầu, y muốn mang tất cả bất hạnh ấy theo một mình, chỉ một mình thôi là được.
Chỉ cần Felix cứ bước tiếp về phía trước, còn y sẽ ôm theo tội lỗi đứng đằng xa nhìn là được.
Có lẽ vị bác sĩ kia cũng cảm thấy lời y nói có lý, hoặc cảm thấy xót cho câu chuyện của y, nhưng cũng có thể là nghĩ cho cảm xúc của dân chúng, và việc hoàng tộc khi biết chuyện ô nhục này, nên đã chấp nhận che giấu bí mật này
đi.
Vì thế y thay kẻ hãm hại chồng y, giúp gã mang danh kẻ tạo phản hãm hại đế vương, và thứ không biết giữ đạo đức làm vợ lên đài cao hành hình.
Nếu trời cao có linh thiêng, xin hãy thay y tìm ra kẻ đã hãm hại Felix, nếu không y thực sự không thể yên nghỉ.
Lần nữa tỉnh lại từ cơn ác mộng, Finn Wilson đã thấy bản thân lần nữa nằm
trong lòng của Felix Evans, hình như còn ngửi được mùi thuốc sát trùng và thuốc, y lại bị mang đi khám bệnh nữa à?
- Finn này, sao lại giấu ta chuyện em đã từng mang thai ở đời trước?
Nhớ đến thứ kinh tởm kia còn trong người mình, nếu không lấy ra có thể sẽ để lại minh chứng cho việc bọn họ đã làm.
Mà y chỉ cần nghĩ đến việc bản thân có một xíu liên quan đến bọn họ thôi, đã buồn nôn và hận đến tận xương tủy.
Nếu vậy chẳng bằng y tự tay phá nát nơi có thể sẽ sinh ra kết quả kia, tự tay hủy hoại nó để bản thân không vấy bẩn hai chữ vương hậu, dù chỉ là một phần vạn khả năng mang thai thành công thì y cũng không dám đánh cược.
Sau đó y gắng hết sức ngồi dậy, nâng cánh tay đã đau đến rụng rời, móc thứ chất dịch ghê tởm đó ra ngoài, y cứ lấy ra, lấy ra, lấy ra cho bằng sạch.
Tựa như một chú kiến chăm chỉ mang thức ăn về tổ của mình, xây dựng một đế chế huy hoàng dưới lòng đất.
Mãi đến khi mắt mờ đi, tầm nhìn chỉ còn lại màu đỏ tươi pha chút sắc hồng y mới hài lòng bất tỉnh.
Đáng tiếc ánh mặt trời ở đằng Đông vẫn tiếp tục vận hành theo quy luật của tự nhiên, và y vẫn có thể cảm nhận được độ ẩm và ánh sáng của nó nơi khóe mắt đau.
Y có cảm giác được ai đó vác đi, nhưng người đưa y đi là ai?
Có thể nhẹ nhàng một chút không, vì y đau quá!
Có thể đi chậm lại một chút không, vì y chóng mặt lắm!
Có thể một đao đâm chết y được không, vì y không muốn sống nữa...
Trong cơn mê, y cảm nhận được bản thân bị ném vào một nơi nào đó rất tối, mùi hương cũng chẳng dễ ngửi một chút nào, ở đây tiếng than khóc gào thét nghe thật nhức tại.
Nếu đây thực sự là địa ngục thì y phải cố gắng hòa nhập, nếu không sẽ chịu không nổi với các loại cảm xúc cực đoan này mất.
Xung quanh có rất nhiều tiếng người, có người nói về y nhưng y nghe không rõ, hình như họ đang nói về thể trạng của y ngay lúc này thì phải.
Họ nói khóe mắt của y bị thương sưng phù lên, phần đầu bị đập mạnh vào nền đất có thể thấy rõ cả thịt bên trong, tay và chân đều bị bầm tím, nặng nhất là bị gãy xương, phần khó nhìn nhất chính là nơi tư mật kia đã bị nhiễm trùng vô cùng nghiêm trọng.
Y nghĩ có thể do đêm qua nơi đó của y đã chịu rất nhiều dục vọng của bọn họ vào cùng một lúc nên đã bị rách ra, tính cả việc sảy thai thì nơi đó đã bị thương ngay từ đầu.
Cảm xúc lúc đó thật khó để miêu tả, hỏi y có đau không thì chính là đau đến nhục nhã.
Muốn vùng vẫy khỏi những con quái vật đó nhưng bất lực.
Nhưng có lẽ nguyên nhân lớn nhất khiến nơi tư mật bị nhiễm trùng nặng có lẽ là do chính y.
Do y lúc đó đã điên cuồng lấy cả bàn tay móc cho bằng sạch tất cả những tinh dịch tanh hôi kia, mãi đến khi cảm nhận được cơn đau như xé da xé thịt, mới nhận ra rằng nơi tư mật đó đã bị y làm cho rách sâu đến mức máu chảy ướt đẫm cả đường đi, bàn tay dính đầy tinh dịch và dòng máu sẫm màu.
-
Hành động ngu ngốc đó của y tựa như một kẻ khờ bị mù sắp đi đến bờ vực thẳm, biết rõ nơi đó là bóng đêm vô tận nhưng vẫn đi đến, thản nhiên cảm thán bản thân đã vô ý rơi xuống vực ra sao.
Không lâu lắm khi y đang nằm nghỉ ngơi thì khứu giác đau xót ngửi được một mùi hương rất quen thuộc, thị giác mơ hồ nhìn thấy bộ y phục xa hoa, vị giác cảm nhận được dòng nước ấm mằn mặn và thính giác nghe ra giọng nói gần như là gào lên ra lệnh.
- Mau gọi bác sĩ đến lập tức!!
Giọng nói này là của ngài ư?
Ha, làm sao có thể.
Y đang hoang tưởng đều gì thế này...
Lần chính thức tỉnh dậy và cũng là lần cuối cùng còn suy nghĩ thấu đáo được, y đã gặp được một vị bác sĩ.
Y thấy mình được đưa vào một căn phòng sạch sẽ hơn, không khí thoáng hơn rất nhiều, vị bác sĩ kia cũng hòa ái mỉm cười chào y, mặc dù chỉ là sự giả tạo bên ngoài.
Có lẽ bác sĩ đã biết bản thân y xảy ra những chuyện gì rồi, vì trên tay của ông đang cầm tờ giấy khám xét nghiệm tổng quát của y mà.
- Bác...bác sĩ, xin hãy...hãy giấu chuyện đứa bé đi...
Y khó khăn lên tiếng, giọng nói lúc này chỉ có thể bật ra được những âm thanh thì thào, phải dựa vào sức lực mới có thể phát ra được từ cổ họng.
- Hẳn...bác sĩ không muốn chuyện đứa bé...làm ảnh hưởng đến...danh tiếng của đế vương và vương hậu đâu nhỉ...
Y đã từng rất muốn cha của đứa bé biết sự hiện diện của thai nhi, nhưng hiện tại y sợ rồi, sợ anh biết y đã làm mất đi giọt máu và người kế thừa của anh sẽ đâm ra chán ghét hận y.
Y không muốn cuối đời còn bị anh ghét bỏ đầu, y muốn mang tất cả bất hạnh ấy theo một mình, chỉ một mình thôi là được.
Chỉ cần Felix cứ bước tiếp về phía trước, còn y sẽ ôm theo tội lỗi đứng đằng xa nhìn là được.
Có lẽ vị bác sĩ kia cũng cảm thấy lời y nói có lý, hoặc cảm thấy xót cho câu chuyện của y, nhưng cũng có thể là nghĩ cho cảm xúc của dân chúng, và việc hoàng tộc khi biết chuyện ô nhục này, nên đã chấp nhận che giấu bí mật này
đi.
Vì thế y thay kẻ hãm hại chồng y, giúp gã mang danh kẻ tạo phản hãm hại đế vương, và thứ không biết giữ đạo đức làm vợ lên đài cao hành hình.
Nếu trời cao có linh thiêng, xin hãy thay y tìm ra kẻ đã hãm hại Felix, nếu không y thực sự không thể yên nghỉ.
Lần nữa tỉnh lại từ cơn ác mộng, Finn Wilson đã thấy bản thân lần nữa nằm
trong lòng của Felix Evans, hình như còn ngửi được mùi thuốc sát trùng và thuốc, y lại bị mang đi khám bệnh nữa à?
- Finn này, sao lại giấu ta chuyện em đã từng mang thai ở đời trước?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro