Vương Hậu Chỉ Một Lòng Muốn Dưỡng Thai
Ý đồ xấu
2024-11-22 13:49:06
Liam ngồi bên cạnh nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Finn Wilson, anh khẽ nheo mắt lại mỉm cười, thầm nghĩ: Thật muốn biết em ấy đang nghĩ gì trong đầu, có phải đang nghĩ bảy bảy bốn mươi chín trường hợp người đến nhà đại công tước là ai, nếu là đế vương Evans thì em ấy có chạy nữa không nhỉ?
Finn Wilson cảm nhận được có người nhìn mình liền quay qua nhìn Liam, mím môi nói.
- Anh nhìn cái gì?
Liam tính mở miệng lại nghe thấy người đàn ông ria mép kia nói tiếp.
- Nếu là đế vương thì tao càng phải đi đến nhà đại công tước, tao đã muốn đến gặp đế vương lâu rồi mà chưa thể gặp được, nếu là người của hoàng gia thì càng thuận lợi.
Finn Wilson nghe vậy hơi nhướn mày, trầm tư suy nghĩ thân phận của người đàn ông này. Một thương nhân giàu có lại có mối quan hệ thân thiết đến mức có thể vào cổng của đại công tước, rốt cuộc người đàn ông này có lai lịch như thế nào?
Liam trước đó không rảnh để tâm đến những người xung quanh, vì thế khi nghe những lời này từ người đàn ông ria mép, anh mới chịu dời mắt khỏi khuôn mặt nghiêng của Finn Wilson, chuyển tầm nhìn sang mục tiêu mới ở bên kia bàn.
- Ồ là một thương nhân làm ăn với đại công tước Frost. - Liam mở miệng nói nhỏ bên tai Finn Wilson không để y tự biên tự diễn bảy bảy bốn chín mối quan hệ giữa đại công tước Frost và thương nhân kia nữa.
Finn Wilson ngạc nhiên quay đầu nhìn Liam bên cạnh, nhỏ giọng tò mò.
- Anh biết người kia à?
- Ừ, người dân nơi đây ai mà chẳng biết lão.
....à.
- Sao thế, thất vọng à?
- Vì sao phải thất vọng.
Liam mỉm cười dưới lớp mặt nạ, giọng điệu trêu đùa.
- Không biết, nhưng nhìn cậu như kiểu đang chờ đợi một đáp án khác từ tôi
vậy.
- Đáp án nào?
- Điển hình như tôi sẽ ấp úng khi biết rõ về lai lịch của người thương nhân kia, sau đó sẽ lòi ra bí mật tôi là người của hoàng gia chẳng hạn?
- ... - Finn Wilson mím môi ánh mắt đầy ghét bỏ, thầm nghĩ: Anh đề cao bản thân mình quá rồi.
Liam bật cười ra tiếng nhìn người nào đó âm thầm khinh bỉ tránh xa mình, ngồi một lúc anh cảm thấy nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi nên quyết định về lại y quán, nhưng Finn Wilson trên ghế vẫn chưa chịu rời đi cứ một mực bảo hai người về trước, y muốn đi dạo một vòng chợ.
Liam đương nhiên không cho nhưng cũng không thay đổi được quyết định của ai đó, bèn nói với Serenity Raven bảo cậu nhóc về bàn bạc lại chuyện với Caroline trước, anh dẫn Finn Wilson đi vài vòng rồi sẽ về sau, cậu nhóc đương nhiên gật đầu nghe theo, sau khi uống hết cốc nước ép mới đứng lên tạm biệt hai người rồi về lại y quán.
- Thế nào, đi dạo chợ được rồi chứ? - Liam ngã lưng dựa vào lưng ghế, nhìn ai đó mặt đã đen như đít nồi vì kế hoạch bị anh nửa đường nhảy ra phá đám. - Đừng nhìn tôi với ánh mắt giết người đó chứ, tôi bị tổn thương đó, tôi cũng chỉ là vì muốn tốt cho cậu thôi mà.
- Nhưng đang là buổi sáng sẽ không có nguy hiểm, anh cũng không có việc gì để làm sao? - Finn Wilson thấy người thương nhân kia đứng dậy rời đi liền nhanh chân đuổi theo phía sau.
Liam cũng nhanh chóng đuổi theo y, tốt bụng trả lời câu hỏi của người nào đó.
- Đúng là có việc.
- Vậy thì sao không đi làm đi, theo tôi làm gì?
- Đang làm này.
- .... - Finn Wilson thở dài không nói chuyện với người này nữa, tiếp tục theo dõi người đàn ông có hành tung bí ẩn kia. Y không biết người đàn ông kia có ý đồ gì với Felix Evans, một thương nhân bình thường lại muốn gặp mặt một vị đế vương, nghĩ cỡ nào y cũng không yên tâm.
Này, sao lại theo dõi bọn họ? - Liam đứng núp cùng một chỗ với Finn Wilson, anh cũng bắt chước ló đầu nhìn thương nhân phía trước kia, không khỏi tò mò người này đang làm trò gì.
- Bọn họ có ý đồ xấu. - Finn Wilson buộc miệng nói ra những điều mình đang nghĩ.
- Hửm, sao lại có ý đồ xấu?
- Anh không để ý sao, ông ta đòi gặp để vương đó.
- Chắc là muốn gặp mặt lấy lòng thôi hoặc là có việc cần tìm, sao lại là có ý đồ xấu?
- Chẳng có một thương nhân nào rảnh đến mức muốn nhìn mặt đế vương cho vui cả, nếu muốn nhìn thì có thể đến xem tranh vẽ hoặc tượng do nam tước Ember họa và khắc ra, việc gì gấp đến mức không nói với đại công tước, mà lại đi nói trực tiếp với đế vương - người mà ông ta gặp còn khó hơn lên trời? Nhìn thế nào cũng có ý đồ xấu.
Finn Wilson vừa nói vừa gật đầu tán thành ý nghĩ của mình, dù sao những bức tranh liên quan đến hoàng tộc đều được vị nam tước Ember vẽ, cả đế quốc chỉ có mỗi ngài ấy có năng khiếu và yêu thích vẽ tranh, nhưng tính cách vị nam tước này khó đoán vì ngài ấy chỉ vẽ những người ngài ấy cho là xinh đẹp và người trong hoàng gia, nên nếu người dân muốn nhìn dung nhan của các vị hoàng gia thì có thể bỏ tiền để vào chiêm ngưỡng, chỉ là người dân ăn không đủ no mặc không đủ ấm nên ít khi bỏ tiền ra chỉ để coi đế vương qua tranh, còn nếu có chuyện để bàn bạc trừ khi liên quan đến chiến tranh, an nguy của đế quốc thì mới có thể đưa thư xin được gặp mặt, nếu là những chuyện khác thì đừng mong chờ sẽ nhận được lời hồi đáp, nghĩ như vậy y càng nâng cao cảnh giác.
Liam ở đằng sau nghe thấy lời phân tích đáng yêu đầy lỗ hỏng của y, và cả sự đề phòng đầy ngốc nghếch thì có hơi buồn cười.
Finn Wilson cảm nhận được có người nhìn mình liền quay qua nhìn Liam, mím môi nói.
- Anh nhìn cái gì?
Liam tính mở miệng lại nghe thấy người đàn ông ria mép kia nói tiếp.
- Nếu là đế vương thì tao càng phải đi đến nhà đại công tước, tao đã muốn đến gặp đế vương lâu rồi mà chưa thể gặp được, nếu là người của hoàng gia thì càng thuận lợi.
Finn Wilson nghe vậy hơi nhướn mày, trầm tư suy nghĩ thân phận của người đàn ông này. Một thương nhân giàu có lại có mối quan hệ thân thiết đến mức có thể vào cổng của đại công tước, rốt cuộc người đàn ông này có lai lịch như thế nào?
Liam trước đó không rảnh để tâm đến những người xung quanh, vì thế khi nghe những lời này từ người đàn ông ria mép, anh mới chịu dời mắt khỏi khuôn mặt nghiêng của Finn Wilson, chuyển tầm nhìn sang mục tiêu mới ở bên kia bàn.
- Ồ là một thương nhân làm ăn với đại công tước Frost. - Liam mở miệng nói nhỏ bên tai Finn Wilson không để y tự biên tự diễn bảy bảy bốn chín mối quan hệ giữa đại công tước Frost và thương nhân kia nữa.
Finn Wilson ngạc nhiên quay đầu nhìn Liam bên cạnh, nhỏ giọng tò mò.
- Anh biết người kia à?
- Ừ, người dân nơi đây ai mà chẳng biết lão.
....à.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sao thế, thất vọng à?
- Vì sao phải thất vọng.
Liam mỉm cười dưới lớp mặt nạ, giọng điệu trêu đùa.
- Không biết, nhưng nhìn cậu như kiểu đang chờ đợi một đáp án khác từ tôi
vậy.
- Đáp án nào?
- Điển hình như tôi sẽ ấp úng khi biết rõ về lai lịch của người thương nhân kia, sau đó sẽ lòi ra bí mật tôi là người của hoàng gia chẳng hạn?
- ... - Finn Wilson mím môi ánh mắt đầy ghét bỏ, thầm nghĩ: Anh đề cao bản thân mình quá rồi.
Liam bật cười ra tiếng nhìn người nào đó âm thầm khinh bỉ tránh xa mình, ngồi một lúc anh cảm thấy nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi nên quyết định về lại y quán, nhưng Finn Wilson trên ghế vẫn chưa chịu rời đi cứ một mực bảo hai người về trước, y muốn đi dạo một vòng chợ.
Liam đương nhiên không cho nhưng cũng không thay đổi được quyết định của ai đó, bèn nói với Serenity Raven bảo cậu nhóc về bàn bạc lại chuyện với Caroline trước, anh dẫn Finn Wilson đi vài vòng rồi sẽ về sau, cậu nhóc đương nhiên gật đầu nghe theo, sau khi uống hết cốc nước ép mới đứng lên tạm biệt hai người rồi về lại y quán.
- Thế nào, đi dạo chợ được rồi chứ? - Liam ngã lưng dựa vào lưng ghế, nhìn ai đó mặt đã đen như đít nồi vì kế hoạch bị anh nửa đường nhảy ra phá đám. - Đừng nhìn tôi với ánh mắt giết người đó chứ, tôi bị tổn thương đó, tôi cũng chỉ là vì muốn tốt cho cậu thôi mà.
- Nhưng đang là buổi sáng sẽ không có nguy hiểm, anh cũng không có việc gì để làm sao? - Finn Wilson thấy người thương nhân kia đứng dậy rời đi liền nhanh chân đuổi theo phía sau.
Liam cũng nhanh chóng đuổi theo y, tốt bụng trả lời câu hỏi của người nào đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đúng là có việc.
- Vậy thì sao không đi làm đi, theo tôi làm gì?
- Đang làm này.
- .... - Finn Wilson thở dài không nói chuyện với người này nữa, tiếp tục theo dõi người đàn ông có hành tung bí ẩn kia. Y không biết người đàn ông kia có ý đồ gì với Felix Evans, một thương nhân bình thường lại muốn gặp mặt một vị đế vương, nghĩ cỡ nào y cũng không yên tâm.
Này, sao lại theo dõi bọn họ? - Liam đứng núp cùng một chỗ với Finn Wilson, anh cũng bắt chước ló đầu nhìn thương nhân phía trước kia, không khỏi tò mò người này đang làm trò gì.
- Bọn họ có ý đồ xấu. - Finn Wilson buộc miệng nói ra những điều mình đang nghĩ.
- Hửm, sao lại có ý đồ xấu?
- Anh không để ý sao, ông ta đòi gặp để vương đó.
- Chắc là muốn gặp mặt lấy lòng thôi hoặc là có việc cần tìm, sao lại là có ý đồ xấu?
- Chẳng có một thương nhân nào rảnh đến mức muốn nhìn mặt đế vương cho vui cả, nếu muốn nhìn thì có thể đến xem tranh vẽ hoặc tượng do nam tước Ember họa và khắc ra, việc gì gấp đến mức không nói với đại công tước, mà lại đi nói trực tiếp với đế vương - người mà ông ta gặp còn khó hơn lên trời? Nhìn thế nào cũng có ý đồ xấu.
Finn Wilson vừa nói vừa gật đầu tán thành ý nghĩ của mình, dù sao những bức tranh liên quan đến hoàng tộc đều được vị nam tước Ember vẽ, cả đế quốc chỉ có mỗi ngài ấy có năng khiếu và yêu thích vẽ tranh, nhưng tính cách vị nam tước này khó đoán vì ngài ấy chỉ vẽ những người ngài ấy cho là xinh đẹp và người trong hoàng gia, nên nếu người dân muốn nhìn dung nhan của các vị hoàng gia thì có thể bỏ tiền để vào chiêm ngưỡng, chỉ là người dân ăn không đủ no mặc không đủ ấm nên ít khi bỏ tiền ra chỉ để coi đế vương qua tranh, còn nếu có chuyện để bàn bạc trừ khi liên quan đến chiến tranh, an nguy của đế quốc thì mới có thể đưa thư xin được gặp mặt, nếu là những chuyện khác thì đừng mong chờ sẽ nhận được lời hồi đáp, nghĩ như vậy y càng nâng cao cảnh giác.
Liam ở đằng sau nghe thấy lời phân tích đáng yêu đầy lỗ hỏng của y, và cả sự đề phòng đầy ngốc nghếch thì có hơi buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro