Vương Phi Bị Lưu Đày: Nàng Chỉ Muốn Làm Xây Dựng
Cướp Tài Hay Cư...
2024-11-08 22:35:33
Khi mọi người đều nhướng mày chờ xem nàng sẽ nói gì, thì từ trong xe, giọng nữ yếu ớt vang lên, vẻ ngập ngừng: “Cướp… cướp người hay cướp tiền?”
“...” Mọi người im lặng.
Tên cướp râu ria xồm xoàm phải mất một lúc mới tiêu hóa xong lời của Lý Diệp Vũ, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là cướp tiền, ai thèm cướp người chứ.”
“…” Lý Diệp Vũ.
Mặc dù trong thoáng chốc nàng cảm thấy mình bị xúc phạm, nhưng không thể không thừa nhận rằng khi nghe thấy hắn nói cướp tiền chứ không cướp người, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Diệp Vũ vội vàng bảo gia đinh phía trước không nên phản kháng, chỉ cần không mất mạng thì tùy bọn họ muốn lấy gì thì lấy.
Không thể trách Lý Diệp Vũ tham sống sợ chết, đã trở thành công cụ giải độc thì cũng không cần phải biến thành vật hi sinh chết thay, của cải chỉ là vật ngoài thân, giữ mạng mới là quan trọng.
Đám gia đinh liếc nhìn Lý Diệp Vũ đầy khó hiểu, cuối cùng không nói gì, chỉ nghe lệnh thu lại đao kiếm.
Nhìn cảnh đó, tên cướp cầm đầu cười ha hả: “Không phải người một nhà không vào chung một cửa, vương phi và Thương vương quả nhiên là trời sinh một cặp. Vậy chúng ta không khách sáo nữa!”
Nói rồi tên cướp cầm đầu thúc ngựa tiến lên, đám tiểu đệ phía sau cũng ào ào theo sau.
Đoàn của Lý Diệp Vũ có ba cỗ xe ngựa, một chiếc nàng ngồi, hai chiếc còn lại là của đám tiêu sư. Nói chung là chẳng có gì đáng giá.
Bọn cướp lục soát một hồi nhưng không tìm thấy vàng bạc châu báu như tưởng tượng, sắc mặt liền trở nên khó coi.
“Của hồi môn của ngươi đâu?”
Khóe miệng Lý Diệp Vũ co rút, tên cướp đại ca này nghĩ nàng là thiên kim của một đại thần nào đó xuất giá trong vinh quang à? Nàng chỉ là một công cụ giải độc thôi, lấy đâu ra của hồi môn.
Ngay cả người hộ tống nàng đến đất phong cũng chỉ là tiêu cục mà ngũ hoàng tử tạm thời thuê, đám tiêu sư kia đã bỏ chạy từ khi bọn cướp xuất hiện rồi. Những người đứng trước xe nàng chỉ là vài gia đinh của Thương Vương phủ, lúc này còn đang ngái ngủ.
Của hồi môn gì chứ, thật sự quá xem trọng nàng rồi.
Lý Diệp Vũ nhíu mày, nhẹ nhàng đáp: “Các vị anh hùng hảo hán, e rằng có sự hiểu lầm. Ta không phải là vương phi của Thương Vương, ta cũng không có mười dặm hồng trang gì cả. Ta chỉ là một… công cụ giải độc thôi mà...”
“Đừng có mà nói nhảm.”
Tên cướp đầu lĩnh không hiểu mấy từ như “công cụ giải độc” là gì, không thấy châu báu, hắn ta liền giơ đao sáng loáng lên chỉ thẳng vào Lý Diệp Vũ: “Tóm lại, hôm nay chén rượu mừng này ta uống chắc rồi, kẹo mừng ta cũng lấy chắc rồi. Tốt nhất là tự nguyện dâng lên, nếu không đừng trách ta đại náo đêm động phòng của Thương Vương.”
“…” Lý Diệp Vũ.
Người này nói chuyện cướp bóc đường hoàng như thế, còn uống rượu mừng và lấy kẹo cưới nữa chứ. Ngươi muốn cướp gấp đôi tiền tài thì cứ nói thẳng là được rồi!
Vấn đề là nàng thật sự không có gì, giờ phải làm sao đây?
“...” Mọi người im lặng.
Tên cướp râu ria xồm xoàm phải mất một lúc mới tiêu hóa xong lời của Lý Diệp Vũ, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là cướp tiền, ai thèm cướp người chứ.”
“…” Lý Diệp Vũ.
Mặc dù trong thoáng chốc nàng cảm thấy mình bị xúc phạm, nhưng không thể không thừa nhận rằng khi nghe thấy hắn nói cướp tiền chứ không cướp người, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Diệp Vũ vội vàng bảo gia đinh phía trước không nên phản kháng, chỉ cần không mất mạng thì tùy bọn họ muốn lấy gì thì lấy.
Không thể trách Lý Diệp Vũ tham sống sợ chết, đã trở thành công cụ giải độc thì cũng không cần phải biến thành vật hi sinh chết thay, của cải chỉ là vật ngoài thân, giữ mạng mới là quan trọng.
Đám gia đinh liếc nhìn Lý Diệp Vũ đầy khó hiểu, cuối cùng không nói gì, chỉ nghe lệnh thu lại đao kiếm.
Nhìn cảnh đó, tên cướp cầm đầu cười ha hả: “Không phải người một nhà không vào chung một cửa, vương phi và Thương vương quả nhiên là trời sinh một cặp. Vậy chúng ta không khách sáo nữa!”
Nói rồi tên cướp cầm đầu thúc ngựa tiến lên, đám tiểu đệ phía sau cũng ào ào theo sau.
Đoàn của Lý Diệp Vũ có ba cỗ xe ngựa, một chiếc nàng ngồi, hai chiếc còn lại là của đám tiêu sư. Nói chung là chẳng có gì đáng giá.
Bọn cướp lục soát một hồi nhưng không tìm thấy vàng bạc châu báu như tưởng tượng, sắc mặt liền trở nên khó coi.
“Của hồi môn của ngươi đâu?”
Khóe miệng Lý Diệp Vũ co rút, tên cướp đại ca này nghĩ nàng là thiên kim của một đại thần nào đó xuất giá trong vinh quang à? Nàng chỉ là một công cụ giải độc thôi, lấy đâu ra của hồi môn.
Ngay cả người hộ tống nàng đến đất phong cũng chỉ là tiêu cục mà ngũ hoàng tử tạm thời thuê, đám tiêu sư kia đã bỏ chạy từ khi bọn cướp xuất hiện rồi. Những người đứng trước xe nàng chỉ là vài gia đinh của Thương Vương phủ, lúc này còn đang ngái ngủ.
Của hồi môn gì chứ, thật sự quá xem trọng nàng rồi.
Lý Diệp Vũ nhíu mày, nhẹ nhàng đáp: “Các vị anh hùng hảo hán, e rằng có sự hiểu lầm. Ta không phải là vương phi của Thương Vương, ta cũng không có mười dặm hồng trang gì cả. Ta chỉ là một… công cụ giải độc thôi mà...”
“Đừng có mà nói nhảm.”
Tên cướp đầu lĩnh không hiểu mấy từ như “công cụ giải độc” là gì, không thấy châu báu, hắn ta liền giơ đao sáng loáng lên chỉ thẳng vào Lý Diệp Vũ: “Tóm lại, hôm nay chén rượu mừng này ta uống chắc rồi, kẹo mừng ta cũng lấy chắc rồi. Tốt nhất là tự nguyện dâng lên, nếu không đừng trách ta đại náo đêm động phòng của Thương Vương.”
“…” Lý Diệp Vũ.
Người này nói chuyện cướp bóc đường hoàng như thế, còn uống rượu mừng và lấy kẹo cưới nữa chứ. Ngươi muốn cướp gấp đôi tiền tài thì cứ nói thẳng là được rồi!
Vấn đề là nàng thật sự không có gì, giờ phải làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro