Vương Phi Bị Lưu Đày: Nàng Chỉ Muốn Làm Xây Dựng
Dã Thiết Tư 2
2024-11-08 22:35:33
Khu nam là nơi đặt Thương Vương phủ và Thái Hạp Phủ, cơ quan hành chính của thành.
Ban nãy từ cửa sau đi ra, nàng đã đi thẳng đến khu chợ, nên chưa có dịp dạo qua khu nam.
Giờ quay lại thì nàng mới nhận ra trên con đường chính chỉ có hai cánh cổng lớn, một là Thương Vương phủ, hai là Thái Hạp Phủ.
Bên cạnh Thái Hạp Phủ có một con hẻm nhỏ, so với con đường chính vắng vẻ thì con hẻm này lại nhộn nhịp hơn nhiều.
Lý Diệp Vũ bước vào hẻm, mới thấy nơi này ẩn chứa một thế giới khác, với hàng loạt cửa hàng nối tiếp nhau, không khác gì khu chợ. Trên mỗi cửa hàng đều treo biển nhỏ, ghi các tên như: Tạo Diêm Tư, Dã Thiết Tư, Tạo Trà Tư, Thái Hạp Thư Cục...
Dù nơi đây khá nhộn nhịp, nhưng tất cả các cửa hàng này đều thuộc về quan phủ, lợi nhuận cũng thuộc về triều đình, chẳng liên quan gì đến Tiêu Cửu Hề.
Lý Diệp Vũ khẽ nhướng mày, những ngành nghề quan trọng như muối, sắt, trà, sách vở đều được triều đình kiểm soát chặt chẽ.
Xem ra, dù Tiêu Cửu Hề không đáng tin nhưng phụ hoàng của hắn quả thật là người rất khôn ngoan.
Không lạ khi ông có thể làm hoàng đế duy nhất trên lục địa này.
Lý Diệp Vũ đi thẳng vào Dã Thiết Tư. Cửa hàng này chỉ khoảng 20 mét vuông, bên trong đầy đủ các sản phẩm cần thiết cho nông nghiệp như cuốc, xẻng, cày, bừa... Đao kiếm cũng có nhưng đều là loại thô sơ, không mấy tinh xảo.
Cũng phải thôi, Dã Thiết tư không nhằm phục vụ giới giàu có mà chỉ để đáp ứng nhu cầu của dân thường. Những thứ ở đây chú trọng tính thực dụng chứ không phải giá trị hiếm có, quý báu, nên đa số đều là sản phẩm bình thường.
Tuy nhiên, khi Lý Diệp Vũ thử nhấc lên một vài món, nàng nhận ra những thứ này không khác gì đồ sắt trong vương phủ, vẫn chưa đủ cứng và sắc bén như nàng mong muốn.
Người quản lý tiệm nghe yêu cầu của nàng thì bật cười: "Sắt của chúng ta đều do Thiết quan của Đại Sở sản xuất, nổi tiếng cứng cáp nhất trong mười quận ba châu của Đại Sở, không thể so với sắt tự đúc. Nếu ngươi chê những thứ này không đủ cứng thì trên đời này không còn thứ nào cứng hơn đâu."
Nghe lời của người quản lý nói, Lý Diệp Vũ thoáng có vẻ mặt kỳ lạ.
Thiết quan của Đại Sở chính là xưởng đúc sắt của quan phủ, nàng nhớ rằng xưởng này được đặt ở Sơn Hồ Châu, do tam hoàng tử quản lý.
Sau này, khi tam hoàng tử và tứ hoàng tử tranh đoạt quyền lực, binh lính của tam Hoàng tử sắc bén vô địch, khiến tứ hoàng tử thua trận liên tục. Lý do là vì tam hoàng tử đã nắm giữ kỹ thuật luyện sắt mới, nâng cao tính năng của sắt.
Chắc chắn tam hoàng tử đã nắm kỹ thuật này từ lâu, nhưng luôn âm thầm giấu kín không để lộ.
Lý Diệp Vũ mím môi, không nói gì thêm.
Nhưng việc cả nước chỉ có loại sắt trắng tiêu chuẩn làm nàng đau đầu. Không có công cụ tốt thì làm sao nàng có thể khai thác mỏ?
Ban nãy từ cửa sau đi ra, nàng đã đi thẳng đến khu chợ, nên chưa có dịp dạo qua khu nam.
Giờ quay lại thì nàng mới nhận ra trên con đường chính chỉ có hai cánh cổng lớn, một là Thương Vương phủ, hai là Thái Hạp Phủ.
Bên cạnh Thái Hạp Phủ có một con hẻm nhỏ, so với con đường chính vắng vẻ thì con hẻm này lại nhộn nhịp hơn nhiều.
Lý Diệp Vũ bước vào hẻm, mới thấy nơi này ẩn chứa một thế giới khác, với hàng loạt cửa hàng nối tiếp nhau, không khác gì khu chợ. Trên mỗi cửa hàng đều treo biển nhỏ, ghi các tên như: Tạo Diêm Tư, Dã Thiết Tư, Tạo Trà Tư, Thái Hạp Thư Cục...
Dù nơi đây khá nhộn nhịp, nhưng tất cả các cửa hàng này đều thuộc về quan phủ, lợi nhuận cũng thuộc về triều đình, chẳng liên quan gì đến Tiêu Cửu Hề.
Lý Diệp Vũ khẽ nhướng mày, những ngành nghề quan trọng như muối, sắt, trà, sách vở đều được triều đình kiểm soát chặt chẽ.
Xem ra, dù Tiêu Cửu Hề không đáng tin nhưng phụ hoàng của hắn quả thật là người rất khôn ngoan.
Không lạ khi ông có thể làm hoàng đế duy nhất trên lục địa này.
Lý Diệp Vũ đi thẳng vào Dã Thiết Tư. Cửa hàng này chỉ khoảng 20 mét vuông, bên trong đầy đủ các sản phẩm cần thiết cho nông nghiệp như cuốc, xẻng, cày, bừa... Đao kiếm cũng có nhưng đều là loại thô sơ, không mấy tinh xảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng phải thôi, Dã Thiết tư không nhằm phục vụ giới giàu có mà chỉ để đáp ứng nhu cầu của dân thường. Những thứ ở đây chú trọng tính thực dụng chứ không phải giá trị hiếm có, quý báu, nên đa số đều là sản phẩm bình thường.
Tuy nhiên, khi Lý Diệp Vũ thử nhấc lên một vài món, nàng nhận ra những thứ này không khác gì đồ sắt trong vương phủ, vẫn chưa đủ cứng và sắc bén như nàng mong muốn.
Người quản lý tiệm nghe yêu cầu của nàng thì bật cười: "Sắt của chúng ta đều do Thiết quan của Đại Sở sản xuất, nổi tiếng cứng cáp nhất trong mười quận ba châu của Đại Sở, không thể so với sắt tự đúc. Nếu ngươi chê những thứ này không đủ cứng thì trên đời này không còn thứ nào cứng hơn đâu."
Nghe lời của người quản lý nói, Lý Diệp Vũ thoáng có vẻ mặt kỳ lạ.
Thiết quan của Đại Sở chính là xưởng đúc sắt của quan phủ, nàng nhớ rằng xưởng này được đặt ở Sơn Hồ Châu, do tam hoàng tử quản lý.
Sau này, khi tam hoàng tử và tứ hoàng tử tranh đoạt quyền lực, binh lính của tam Hoàng tử sắc bén vô địch, khiến tứ hoàng tử thua trận liên tục. Lý do là vì tam hoàng tử đã nắm giữ kỹ thuật luyện sắt mới, nâng cao tính năng của sắt.
Chắc chắn tam hoàng tử đã nắm kỹ thuật này từ lâu, nhưng luôn âm thầm giấu kín không để lộ.
Lý Diệp Vũ mím môi, không nói gì thêm.
Nhưng việc cả nước chỉ có loại sắt trắng tiêu chuẩn làm nàng đau đầu. Không có công cụ tốt thì làm sao nàng có thể khai thác mỏ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro