Vương Phi Bị Lưu Đày: Nàng Chỉ Muốn Làm Xây Dựng
Nói Chuyện
2024-11-08 22:35:33
Lý Diệp Vũ âm thầm liếc nhìn lão quản gia. Hãy xem tài ăn nói của lão quản gia mà xem, sợ nàng không có danh phận vương phi sẽ bị coi thường nên ông ấy trực tiếp dùng câu “người trong lòng của Thương Vương” để nâng giá trị cho nàng.
Dù đây chỉ là một cử chỉ nhỏ, nhưng Lý Diệp Vũ thực sự thấy cảm động.
Không chỉ có lão quản gia, Tử Thúy, mà ngay cả những tùy tùng đều là những người làm thuê tốt nhất trong lịch sử. Không hiểu Thương Vương Tiêu Cửu Hề có phúc phận gì mà sở hữu được một nhóm người đầy trung thành như vậy!
Tuy nhiên, đây không phải lúc để cảm thán.
Lý Diệp Vũ phất tay, ra hiệu cho tùy tùng lùa dê vào phủ trước, rồi mới quay sang Thôi phủ doãn và cúi chào thật cung kính.
"Tiểu nữ Lý Diệp Vũ, bái kiến Thôi đại nhân."
"Không dám không dám, phu nhân thật sự quá khách sáo." Thôi phủ doãn vội vàng né sang một bên để tránh lễ, sau đó cười hỏi: "Không biết phu nhân bắt nhiều dê thế này về là để làm gì?"
Lý Diệp Vũ thở dài, khẽ lắc đầu, tỏ ra vô cùng đáng thương.
"Chắc là Thôi đại nhân cũng biết tình hình của Thương vương phủ rồi, thực sự mà nói thì trong phủ đã khó khăn đến mức không đủ tiền lo liệu việc ăn uống. Vì thế, tiểu nữ nghĩ đến việc vào núi tìm ít sản vật để giúp đỡ trong phủ. Nhưng không may, đêm qua gặp chút chuyện... Nói chung là không lấy được sản vật, chỉ bắt được một đàn dê, không biết có tìm được nơi tiêu thụ hay không."
"Tiêu thụ?" Thôi phủ doãn sửng sốt.
"À... chẳng lẽ không thể bán được sao?" Lý Diệp Vũ làm vẻ mặt ngây thơ, như thể một thiếu nữ chưa hiểu sự đời.
Thôi phủ doãn có chút do dự: "Không phải là không thể bán... Nhưng mà... người địa phương không đủ tiền mua, còn muốn đưa ra ngoài vùng lại khó khăn trăm bề. Ý tưởng của phu nhân tuy tốt nhưng... có phần khó thực hiện."
"Ồ..."
Lý Diệp Vũ ra vẻ thất vọng, hỏi tiếp: "Sao lại không thể đưa ra ngoài vùng? Hoàng đô còn xa hơn mà vẫn có thể vận chuyển đến, các huyện lân cận hẳn không phải là vấn đề quá lớn?"
Thôi phủ doãn chỉ biết lắc đầu, khó nói: "Phu nhân nói đến hàng cống phẩm vận chuyển về kinh đô, đó là do thuyền quan của triều đình đi đường thủy, đương nhiên là tiện lợi. Nhưng quan thuyền chỉ dùng để vận chuyển cống phẩm, không thể dùng vào việc tư nhân, càng không được phép dùng để buôn bán cá nhân. Hơn nữa, mặc dù các vùng lân cận như Sơn Hồ Châu và Đình Lương Châu đều có nhu cầu về dê bò, nhưng vùng xung quanh chúng ta đầy rẫy bọn cướp. Dù phu nhân có dễ dàng vận chuyển dê ra ngoài thì chỉ e rằng khi quay về sẽ phải lột da mình ra mất."
Nghe đến từ "cướp", Lý Diệp Vũ lập tức giơ tay che miệng, sắc mặt tái nhợt: "Ta lại không nghĩ tới chuyện này, giờ phải làm sao đây?"
Thôi phủ doãn liếc nhìn lão quản gia đầy phức tạp, ánh mắt như có hàm ý: Sao vị tiểu phu nhân này cũng giống hệt Thương Vương vậy?
Lão quản gia chỉ biết bất lực cúi chào, trong mắt không giấu được vẻ buồn bã.
Dù đây chỉ là một cử chỉ nhỏ, nhưng Lý Diệp Vũ thực sự thấy cảm động.
Không chỉ có lão quản gia, Tử Thúy, mà ngay cả những tùy tùng đều là những người làm thuê tốt nhất trong lịch sử. Không hiểu Thương Vương Tiêu Cửu Hề có phúc phận gì mà sở hữu được một nhóm người đầy trung thành như vậy!
Tuy nhiên, đây không phải lúc để cảm thán.
Lý Diệp Vũ phất tay, ra hiệu cho tùy tùng lùa dê vào phủ trước, rồi mới quay sang Thôi phủ doãn và cúi chào thật cung kính.
"Tiểu nữ Lý Diệp Vũ, bái kiến Thôi đại nhân."
"Không dám không dám, phu nhân thật sự quá khách sáo." Thôi phủ doãn vội vàng né sang một bên để tránh lễ, sau đó cười hỏi: "Không biết phu nhân bắt nhiều dê thế này về là để làm gì?"
Lý Diệp Vũ thở dài, khẽ lắc đầu, tỏ ra vô cùng đáng thương.
"Chắc là Thôi đại nhân cũng biết tình hình của Thương vương phủ rồi, thực sự mà nói thì trong phủ đã khó khăn đến mức không đủ tiền lo liệu việc ăn uống. Vì thế, tiểu nữ nghĩ đến việc vào núi tìm ít sản vật để giúp đỡ trong phủ. Nhưng không may, đêm qua gặp chút chuyện... Nói chung là không lấy được sản vật, chỉ bắt được một đàn dê, không biết có tìm được nơi tiêu thụ hay không."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiêu thụ?" Thôi phủ doãn sửng sốt.
"À... chẳng lẽ không thể bán được sao?" Lý Diệp Vũ làm vẻ mặt ngây thơ, như thể một thiếu nữ chưa hiểu sự đời.
Thôi phủ doãn có chút do dự: "Không phải là không thể bán... Nhưng mà... người địa phương không đủ tiền mua, còn muốn đưa ra ngoài vùng lại khó khăn trăm bề. Ý tưởng của phu nhân tuy tốt nhưng... có phần khó thực hiện."
"Ồ..."
Lý Diệp Vũ ra vẻ thất vọng, hỏi tiếp: "Sao lại không thể đưa ra ngoài vùng? Hoàng đô còn xa hơn mà vẫn có thể vận chuyển đến, các huyện lân cận hẳn không phải là vấn đề quá lớn?"
Thôi phủ doãn chỉ biết lắc đầu, khó nói: "Phu nhân nói đến hàng cống phẩm vận chuyển về kinh đô, đó là do thuyền quan của triều đình đi đường thủy, đương nhiên là tiện lợi. Nhưng quan thuyền chỉ dùng để vận chuyển cống phẩm, không thể dùng vào việc tư nhân, càng không được phép dùng để buôn bán cá nhân. Hơn nữa, mặc dù các vùng lân cận như Sơn Hồ Châu và Đình Lương Châu đều có nhu cầu về dê bò, nhưng vùng xung quanh chúng ta đầy rẫy bọn cướp. Dù phu nhân có dễ dàng vận chuyển dê ra ngoài thì chỉ e rằng khi quay về sẽ phải lột da mình ra mất."
Nghe đến từ "cướp", Lý Diệp Vũ lập tức giơ tay che miệng, sắc mặt tái nhợt: "Ta lại không nghĩ tới chuyện này, giờ phải làm sao đây?"
Thôi phủ doãn liếc nhìn lão quản gia đầy phức tạp, ánh mắt như có hàm ý: Sao vị tiểu phu nhân này cũng giống hệt Thương Vương vậy?
Lão quản gia chỉ biết bất lực cúi chào, trong mắt không giấu được vẻ buồn bã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro