Vương Phi Bị Lưu Đày: Nàng Chỉ Muốn Làm Xây Dựng
Trên Dưới Đồng...
2024-11-08 22:35:33
Điều mà Lý Diệp Vũ tự hào nhất chính là khả năng dự đoán của mình.
Dù vấn đề có phức tạp thế nào thì nàng vẫn luôn có thể nắm bắt nhanh chóng và đưa ra quyết định đúng đắn.
Những thứ trước mắt có vẻ rối rắm, nhưng không phải không có cách giải quyết.
Nói trắng ra thì tất cả đều là do quản lý yếu kém mà ra, và giải pháp thì không thiếu. Còn xấp nợ dày này, Lý Diệp Vũ không khỏi nheo mắt suy nghĩ.
Nàng không tin một thương nhân luôn coi lợi nhuận là trên hết lại không giở trò khi đối diện với một kẻ ngốc dễ dãi như Tiêu Cửu Hề. Dù có nhịn một lần, nhưng khi kẻ ngốc đó cứ liên tục mang túi tiền ra trước mặt thì sao có thể không động lòng?
Theo định luật bảo toàn thì lòng tham sẽ thúc đẩy hành động.
Vậy nên, chỉ cần cẩn thận tìm hiểu, nàng chắc chắn có thể tìm ra điểm đột phá từ xấp nợ này.
Nàng không mong xóa hết nợ, chỉ cần tạm thời đẩy lui được họ để có thời gian xoay sở là đủ.
Lão quản gia lặng lẽ quan sát, chỉ thấy tiểu phu nhân lướt qua từng tờ nợ với tốc độ kinh người, sự tập trung và sắc bén trong ánh mắt của nàng hoàn toàn không phải là giả vờ.
Về gia thế của tiểu phu nhân thì ám vệ đã báo về từ trước.
Ban đầu, lão quản gia nghĩ rằng nàng chỉ có chút kinh nghiệm làm ăn, nhưng khi nhìn thấy sự sắc sảo trong cách nàng xử lý xấp nợ thì ông bắt đầu nghi ngờ quan điểm của mình.
Có lẽ tiểu phu nhân không chỉ đơn thuần là một người bán hoa có đầu óc buôn bán, biết đâu nàng thực sự có thể xoay chuyển tình thế của Thương Vương phủ.
Mắt lão quản gia dần sáng lên, thậm chí ông còn tưởng tượng đến một tương lai tươi sáng hơn, sau đó không kìm được mà mỉm cười.
Khi lão quản gia đang mơ mộng về tương lai, Lý Diệp Vũ đã đọc xong xấp nợ, khẽ hừ lạnh.
“Cả một thành Thái Hạp này, đúng là trên dưới đồng lòng thật đấy.”
“?” Lão quản gia ngơ ngác, không hiểu: “Thái Hạp thành sao rồi?”
Lý Diệp Vũ nhìn ông với vẻ thương hại: “Chủ tử nhà ông… thật khó nói.
Nói chung, bọn lưu manh xem hắn là con mồi béo bở, dân chúng coi hắn là kẻ ngốc, còn thương gia thì nghĩ hắn là đồ khờ dại.
Thành Thái Hạp trên dưới đều đoàn kết, ai cũng tìm cách lợi dụng hắn, chỉ cần có cơ hội là sẽ không bỏ lỡ.”
Nàng bĩu môi: “Không ngạc nhiên khi Tiêu Cửu Hề lại tiêu hết gia sản và nợ thêm 800 vạn lượng bạc trong vòng 5 năm.”
“!!”
Khi Lý Diệp Vũ phân tích, lão quản gia suýt khóc nấc lên.
Tiểu phu nhân nói quá đúng! Ông cũng nghĩ y như vậy!
Nhưng chủ tử chẳng quan tâm đến tiền bạc, thậm chí còn tiêu xài rất vui vẻ.
Nhìn Thương Vương phủ ngày càng thâm hụt, lòng lão quản gia cũng tan nát theo.
Nước mắt lưng tròng, ông ấy chắp tay cúi đầu sâu.
“Tiểu phu nhân… xin người cứu lấy Thương Vương phủ. Nếu người có thể giúp vương phủ vượt qua cơn nguy khó này, lão nô sẵn sàng làm trâu làm ngựa, muôn chết không từ.”
Dù vấn đề có phức tạp thế nào thì nàng vẫn luôn có thể nắm bắt nhanh chóng và đưa ra quyết định đúng đắn.
Những thứ trước mắt có vẻ rối rắm, nhưng không phải không có cách giải quyết.
Nói trắng ra thì tất cả đều là do quản lý yếu kém mà ra, và giải pháp thì không thiếu. Còn xấp nợ dày này, Lý Diệp Vũ không khỏi nheo mắt suy nghĩ.
Nàng không tin một thương nhân luôn coi lợi nhuận là trên hết lại không giở trò khi đối diện với một kẻ ngốc dễ dãi như Tiêu Cửu Hề. Dù có nhịn một lần, nhưng khi kẻ ngốc đó cứ liên tục mang túi tiền ra trước mặt thì sao có thể không động lòng?
Theo định luật bảo toàn thì lòng tham sẽ thúc đẩy hành động.
Vậy nên, chỉ cần cẩn thận tìm hiểu, nàng chắc chắn có thể tìm ra điểm đột phá từ xấp nợ này.
Nàng không mong xóa hết nợ, chỉ cần tạm thời đẩy lui được họ để có thời gian xoay sở là đủ.
Lão quản gia lặng lẽ quan sát, chỉ thấy tiểu phu nhân lướt qua từng tờ nợ với tốc độ kinh người, sự tập trung và sắc bén trong ánh mắt của nàng hoàn toàn không phải là giả vờ.
Về gia thế của tiểu phu nhân thì ám vệ đã báo về từ trước.
Ban đầu, lão quản gia nghĩ rằng nàng chỉ có chút kinh nghiệm làm ăn, nhưng khi nhìn thấy sự sắc sảo trong cách nàng xử lý xấp nợ thì ông bắt đầu nghi ngờ quan điểm của mình.
Có lẽ tiểu phu nhân không chỉ đơn thuần là một người bán hoa có đầu óc buôn bán, biết đâu nàng thực sự có thể xoay chuyển tình thế của Thương Vương phủ.
Mắt lão quản gia dần sáng lên, thậm chí ông còn tưởng tượng đến một tương lai tươi sáng hơn, sau đó không kìm được mà mỉm cười.
Khi lão quản gia đang mơ mộng về tương lai, Lý Diệp Vũ đã đọc xong xấp nợ, khẽ hừ lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cả một thành Thái Hạp này, đúng là trên dưới đồng lòng thật đấy.”
“?” Lão quản gia ngơ ngác, không hiểu: “Thái Hạp thành sao rồi?”
Lý Diệp Vũ nhìn ông với vẻ thương hại: “Chủ tử nhà ông… thật khó nói.
Nói chung, bọn lưu manh xem hắn là con mồi béo bở, dân chúng coi hắn là kẻ ngốc, còn thương gia thì nghĩ hắn là đồ khờ dại.
Thành Thái Hạp trên dưới đều đoàn kết, ai cũng tìm cách lợi dụng hắn, chỉ cần có cơ hội là sẽ không bỏ lỡ.”
Nàng bĩu môi: “Không ngạc nhiên khi Tiêu Cửu Hề lại tiêu hết gia sản và nợ thêm 800 vạn lượng bạc trong vòng 5 năm.”
“!!”
Khi Lý Diệp Vũ phân tích, lão quản gia suýt khóc nấc lên.
Tiểu phu nhân nói quá đúng! Ông cũng nghĩ y như vậy!
Nhưng chủ tử chẳng quan tâm đến tiền bạc, thậm chí còn tiêu xài rất vui vẻ.
Nhìn Thương Vương phủ ngày càng thâm hụt, lòng lão quản gia cũng tan nát theo.
Nước mắt lưng tròng, ông ấy chắp tay cúi đầu sâu.
“Tiểu phu nhân… xin người cứu lấy Thương Vương phủ. Nếu người có thể giúp vương phủ vượt qua cơn nguy khó này, lão nô sẵn sàng làm trâu làm ngựa, muôn chết không từ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro