Bắt gian.
2024-11-20 23:52:05
Nạp Lan Tĩnh không trở ra bên ngoài, đã diễn kịch thì phải diễn cho có đầu có cuối chứ.
Lúc này quan khách đã đến gần như đông đủ, Lương Vương đến mang theo rất nhiều lễ vật, tất cả đều là giành tặng cho nàng.
Điều này gần như công khai với tất cả văn võ bá quan, những ai trước đây chỉ nghĩ là tin đồn, ngày hôm nay trực tiếp thấy vậy thì có chút hụt hầng, không nghĩ rằng Lương Vương lại nhìn trúng một thứ nữ.
Mộ Dung Địch cùng Mộ Dung Hách nhìn thấy dáng vẻ của thất thúc thì chỉ ngồi yên, lặng lẽ uống rượu dáng vẻ vô cùng bực bội.
Tất cả quan khách đã ngồi đó, Nạp Lan Tuấn lúc này mới giật mình không thấy đại nữ nhi cùng nhị nữ nhi đâu, mặt ông cau có quay sang hỏi nha hoàn :
"Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đâu, các người có thấy không ?".
Mấy nha hoàn kia đều lắc đầu nói :
"Nô tỷ không thấy ạ !".
Vẻ mặt ông ta càng nhăn nhó hơn quay sang phu nhân hỏi :
"Bà cho người đi gọi đại nha đầu đã đến chưa hả ?".
Lúc này Lưu Tường Hân mới giật mình, bà đã cho người đi gọi rất lâu, đáng lý ra phải đến rồi chứ, chẳng lẽ đại nữ nhi muốn chống đối lại bà và phụ thân nó hay sao ?".
Đúng lúc này nha hoàn lạ mặt lúc trước vội vã đi lên nói :
"Lão gia, phu nhân không hay rồi nhị tiểu thư xảy ra chuyện rồi, lúc nãy nô tỳ thấy nhị tiểu thư vào trong phòng của một khách nhân mà mãi không thấy ra, nô tỳ lo sợ quá nên chạy ra đây ạ !".
Mộ Dung Phong là người đầu tiên bật dậy chạy đến ả ta vẻ mặt lo lâng hỏi :
"Ngươi nói gì, ngươi nói lại xem, nàng ở đâu ngươi dẫn bổn vương đến ".
Nha hoàn kia dáng vẻ sợ hãi, nếu không phải đệ đệ cùng mầu thân của ả ta bị đại tiểu thư cho người bắt đi thì ẩ ta sẽ không dám làm chuyện tày đình thế này đâu, tên đã lên dây không thể dừng được.
Ả ta liền nhanh chóng đưa Lương Vương đi đến phòng mà nàng vừa chỉ, đương nhiên là Nạp Lan Tuấn cùng Lưu Tường Hân đi cùng rồi.
Khách nhân thì ai chẳng muốn xem chuyện miễn phí, lâu lâu trong phủ những chuyện như này đều phấn khích nên ai chẳng tò mò, được dịp hạ bệ đồng liêu nên ai cũng muốn xem.
Trong lòng Mộ Dung Phong vô cùng lo lắng, cầu mong nàng không xảy ra chuyện gì cho nên Y không thể nghĩ nhiêu được như thế.
Đời trước hay đời này hễ cứ chuyện liên quan đến nàng là Y không kìm nén được cảm xúc.
Trước cửa phòng tiếng động kịch liệt bên trong phát ra khiến cho người nào người nấy đều đỏ mặt, đều là người trưởng thành sao mọi người không biết tiếng động đó là gì cơ chứ.
Mộ Dung Phong nắm chặt bàn tay, bàn tay muốn rỉ máu , liền chầm chậm bước vào.
Đúng lúc này tiếng nói nhẹ nhàng thanh thoát vọng ra :
"Phụ thân, mẫu thân, sao mọi người lại ở đây, có chuyện gì hay sao ạ !".
Mộ Dung Phong nhìn người đứng trước mặt bình an chàng không khống chế được cảm xúc vội chạy đến ôm nàng vào lòng giọng run run nói :
"May quá muội bình an, thật sự làm ta lo chết đi được ".
Nạp Lan Tĩnh không nghĩ rằng chàng lại kích động như thế, nàng nhẹ nhàng vỗ vai trấn an chàng rồi nói :
"Muội không sao, huynh đừng lo, huynh bỏ muội ra đã mọi người đang nhìn kìa ".
Lúc này Mộ Dung Phong mới hết xúc động, mặt có chút đỏ ngượng ngùng nói :
"Xin lỗi muội, là do ta lo lắng quá ".
Mọi người ở đây ai chứng kiến cảnh này mắt mũi biểu cảm đều ngơ ngác, ai bảo Lương Vương không gần nữ sắc, ai báo Lương Vương lạnh lùng lãnh đạm chứ, vậy việc xảy ra trước mắt là gì kia chứ.
Nạp Lan Tuấn là người đầu tiên thoát ra trấn tĩnh nói :
"Không phải con là tốt rồi, vậy người trong kia là ai, còn có thế nói có chuyện gì hay không ?".
Nạp Lan Tĩnh thấy vậy liền nói :
"Đại tỷ cho người đến tìm nữ nhi, nữ nhi đến thì không thấy ai, nữ nhi nghĩ đại tỷ chưa đến cho nên đã quay về phòng tìm đại tỷ, nhưng tìm mãi chẳng thấy ai nên nữ nhi quay lại ai ngờ gặp mọi người ở đây ".
Lưu Khả Hân có chút hốt hoảng, ai ai đều là thế gia đều có thể hiểu được chuyện này là chuyện gì, mưi kế bẩn thỉu như thế này trong trạch phủ còn ít à.
Lưu Tường Hân vô cùng sợ hãi, bà quay sang nói giọng run run :
"Nếu đã tìm thấy nhị nha đầu vậy chúng ta trở về đi thôi, chuyện này thiếp thân là chủ mẫu sẽ giải quyết tránh làm bẩn mắt Vương gia cùng các vị hoàng tử."
Tuy nhiên Mộ Dung Phong làm sao để cho bà ta được toại nguyện chứ, dám cả gan làm hại người của chàng thì chuẩn bị xem chết như thế nào đâu, giọng Y lạnh lùng nói :
"Mở cửa ra để ta xem là ai, là ai mà dám to gan như vậy, dám dở trò trước mặt bổn vương ".
Lưu Tường Hân cùng Nạp Lan Tuấn mặt đã xám ngoét, chuyện này mà lộ ra không phải danh dự của ông ta mất sạch rồi sao, ông ta hướng mắt về phía Nạp Lan Tĩnh nhưng nàng đang nhìn về phía phòng không để ý đến ông ta.
Lúc này quan khách đã đến gần như đông đủ, Lương Vương đến mang theo rất nhiều lễ vật, tất cả đều là giành tặng cho nàng.
Điều này gần như công khai với tất cả văn võ bá quan, những ai trước đây chỉ nghĩ là tin đồn, ngày hôm nay trực tiếp thấy vậy thì có chút hụt hầng, không nghĩ rằng Lương Vương lại nhìn trúng một thứ nữ.
Mộ Dung Địch cùng Mộ Dung Hách nhìn thấy dáng vẻ của thất thúc thì chỉ ngồi yên, lặng lẽ uống rượu dáng vẻ vô cùng bực bội.
Tất cả quan khách đã ngồi đó, Nạp Lan Tuấn lúc này mới giật mình không thấy đại nữ nhi cùng nhị nữ nhi đâu, mặt ông cau có quay sang hỏi nha hoàn :
"Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đâu, các người có thấy không ?".
Mấy nha hoàn kia đều lắc đầu nói :
"Nô tỷ không thấy ạ !".
Vẻ mặt ông ta càng nhăn nhó hơn quay sang phu nhân hỏi :
"Bà cho người đi gọi đại nha đầu đã đến chưa hả ?".
Lúc này Lưu Tường Hân mới giật mình, bà đã cho người đi gọi rất lâu, đáng lý ra phải đến rồi chứ, chẳng lẽ đại nữ nhi muốn chống đối lại bà và phụ thân nó hay sao ?".
Đúng lúc này nha hoàn lạ mặt lúc trước vội vã đi lên nói :
"Lão gia, phu nhân không hay rồi nhị tiểu thư xảy ra chuyện rồi, lúc nãy nô tỳ thấy nhị tiểu thư vào trong phòng của một khách nhân mà mãi không thấy ra, nô tỳ lo sợ quá nên chạy ra đây ạ !".
Mộ Dung Phong là người đầu tiên bật dậy chạy đến ả ta vẻ mặt lo lâng hỏi :
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi nói gì, ngươi nói lại xem, nàng ở đâu ngươi dẫn bổn vương đến ".
Nha hoàn kia dáng vẻ sợ hãi, nếu không phải đệ đệ cùng mầu thân của ả ta bị đại tiểu thư cho người bắt đi thì ẩ ta sẽ không dám làm chuyện tày đình thế này đâu, tên đã lên dây không thể dừng được.
Ả ta liền nhanh chóng đưa Lương Vương đi đến phòng mà nàng vừa chỉ, đương nhiên là Nạp Lan Tuấn cùng Lưu Tường Hân đi cùng rồi.
Khách nhân thì ai chẳng muốn xem chuyện miễn phí, lâu lâu trong phủ những chuyện như này đều phấn khích nên ai chẳng tò mò, được dịp hạ bệ đồng liêu nên ai cũng muốn xem.
Trong lòng Mộ Dung Phong vô cùng lo lắng, cầu mong nàng không xảy ra chuyện gì cho nên Y không thể nghĩ nhiêu được như thế.
Đời trước hay đời này hễ cứ chuyện liên quan đến nàng là Y không kìm nén được cảm xúc.
Trước cửa phòng tiếng động kịch liệt bên trong phát ra khiến cho người nào người nấy đều đỏ mặt, đều là người trưởng thành sao mọi người không biết tiếng động đó là gì cơ chứ.
Mộ Dung Phong nắm chặt bàn tay, bàn tay muốn rỉ máu , liền chầm chậm bước vào.
Đúng lúc này tiếng nói nhẹ nhàng thanh thoát vọng ra :
"Phụ thân, mẫu thân, sao mọi người lại ở đây, có chuyện gì hay sao ạ !".
Mộ Dung Phong nhìn người đứng trước mặt bình an chàng không khống chế được cảm xúc vội chạy đến ôm nàng vào lòng giọng run run nói :
"May quá muội bình an, thật sự làm ta lo chết đi được ".
Nạp Lan Tĩnh không nghĩ rằng chàng lại kích động như thế, nàng nhẹ nhàng vỗ vai trấn an chàng rồi nói :
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Muội không sao, huynh đừng lo, huynh bỏ muội ra đã mọi người đang nhìn kìa ".
Lúc này Mộ Dung Phong mới hết xúc động, mặt có chút đỏ ngượng ngùng nói :
"Xin lỗi muội, là do ta lo lắng quá ".
Mọi người ở đây ai chứng kiến cảnh này mắt mũi biểu cảm đều ngơ ngác, ai bảo Lương Vương không gần nữ sắc, ai báo Lương Vương lạnh lùng lãnh đạm chứ, vậy việc xảy ra trước mắt là gì kia chứ.
Nạp Lan Tuấn là người đầu tiên thoát ra trấn tĩnh nói :
"Không phải con là tốt rồi, vậy người trong kia là ai, còn có thế nói có chuyện gì hay không ?".
Nạp Lan Tĩnh thấy vậy liền nói :
"Đại tỷ cho người đến tìm nữ nhi, nữ nhi đến thì không thấy ai, nữ nhi nghĩ đại tỷ chưa đến cho nên đã quay về phòng tìm đại tỷ, nhưng tìm mãi chẳng thấy ai nên nữ nhi quay lại ai ngờ gặp mọi người ở đây ".
Lưu Khả Hân có chút hốt hoảng, ai ai đều là thế gia đều có thể hiểu được chuyện này là chuyện gì, mưi kế bẩn thỉu như thế này trong trạch phủ còn ít à.
Lưu Tường Hân vô cùng sợ hãi, bà quay sang nói giọng run run :
"Nếu đã tìm thấy nhị nha đầu vậy chúng ta trở về đi thôi, chuyện này thiếp thân là chủ mẫu sẽ giải quyết tránh làm bẩn mắt Vương gia cùng các vị hoàng tử."
Tuy nhiên Mộ Dung Phong làm sao để cho bà ta được toại nguyện chứ, dám cả gan làm hại người của chàng thì chuẩn bị xem chết như thế nào đâu, giọng Y lạnh lùng nói :
"Mở cửa ra để ta xem là ai, là ai mà dám to gan như vậy, dám dở trò trước mặt bổn vương ".
Lưu Tường Hân cùng Nạp Lan Tuấn mặt đã xám ngoét, chuyện này mà lộ ra không phải danh dự của ông ta mất sạch rồi sao, ông ta hướng mắt về phía Nạp Lan Tĩnh nhưng nàng đang nhìn về phía phòng không để ý đến ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro