Đến Lưu phủ.
2024-11-20 23:52:05
Nạp Lan Tuệ ra được một lát thì Nạp Lan Tĩnh cũng đi ra, nàng thấy đại phu nhân liền ngoan ngoãn hành lễ rồi nép sau lưng đại tỷ của mình.
Lưu Tường Hân thấy vậy thì khá hài lòng, bà ta sợ vì chuyện xử phạt kia nàng sẽ để trong lòng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời nữa đến lúc đó bà ta sẽ tính cách khác.
Đối với bà ta thứ nữ chỉ là vật làm nền, là sự hi sinh cho danh vọng và tiền đồ của nữ nhi và nhi tử của mình thôi chứ không có địa vị nào khác.
Nếu ngoan ngoãn và nghe lời thì bà ta còn đối xử tốt một chút, nhưng nếu ương bướng chống đối thì bà ta sẽ cho sống không bằng chết, đó là phương châm của bà ta.
Nếu không bao nhiêu năm nay phủ Tây Bá Hầu nhiều thê thiếp như vậy đều bị bà nắm trong lòng bàn tay làm gì có thê thiếp nào dám vượt mặt của bà.
Lúc này tam muội và tứ muội nhí nhảnh đi đến, hai nàng ấy vội vàng hành lễ :
"Nữ nhi xin thỉnh an mẫu thân, thỉnh an đại tỷ ".
Hai người bọn họ ngó lơ nàng luôn không thèm hành lễ với nàng, Nạp Lan Tĩnh thầm lắc đầu không thèm so đo tính toán với hai người họ, đời trước hai người này lao tâm khổ tứ ninh nọt đại phu nhân cuối cùng kết cục thì sao chứ.
Hai nàng ta vẫn là con cờ của phụ thân và đại phu nhân, một người trở thành thiếp của quan ngự sử, một người là thiếp của quan hộ bộ.
Mà điều oái oăm rằng cả hai người đó so với tuổi tác thì không kém phụ thân nàng là mấy, khi đó nàng chỉ nghe loáng thoáng đại tỷ nên cũng không lưu tâm lắm, đôi khi khôn ngoan quá cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lần này chỉ mỗi nữ nhân tham gia cho nên nam nhân đều ở lại phủ.
Đại phu nhân thấy đã đầy đủ mọi người liền hạ lệnh lập tức lên đường.
Hai người Nạp Lan Cẩn cùng Nạp Lan Nghi liền nhanh chóng chạy theo nịnh nọt Nạp Lan Tuệ để ngồi cùng kiệu.
Nạp Lan Tĩnh thấy thế liền nhanh chóng lui xuống vị trí kiệu của mình, bởi vì nàng biết vị đại tỷ kia của nàng sẽ không cho bất kỳ một thứ muội nào ngồi chung kiệu với mình.
Đúng như suy nghĩ của nàng, Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tuệ lên kiệu rồi quay lại nói :
"Hai muội trở về kiệu của mình đi, mẫu thân rất nghiêm khắc sẽ không cho hai muội ngồi cùng ta đâu, nếu hai muội muốn mẫu thân trách phạt thì cứ ngồi lên cũng được ".
Đương nhiên là hai người kia đâu có ngu ngốc như thế, liền giận dỗi ngồi lên kiệu của mình.
Hai nàng ta đi ngang qua Nạp Lan Tĩnh vì không muốn ngồi cùng với nàng, mà điều đương nhiên Nạp Lan Tĩnh mừng còn không hết nữa là.
Đối mặt với Nạp Lan Tuệ nàng đã cảm thấy giả dối lắm rồi cho nên ngại tiếp xúc với người khác nữa, đặc biệt là người không thích nàng.
Kiệu khởi hành chỉ một vòng đã đến Lưu phủ, nàng không nhanh không chậm bước xuống.
Nơi này nàng làm sao có thể quên được, đời trước sau khi biết đến tài hoa của nàng, Nạp Lan Tuệ lúc nào đi đâu cũng lôi nàng đi theo và Lưu phủ là nơi dừng chân nhiều nhất.
Nàng tại đây đã gặp Lưu Kiệt, trái tim bé nhỏ mỏng manh của nàng lần đầu tiên rung động, hắn vô cùng biết lấy lòng nữ nhân.
Khi đó nàng đã vô cùng ngây thơ nghĩ rằng hắn là người tốt, trong tất cả những người ở cạnh nàng chỉ duy có hắn và đại tỷ xem trọng nàng không coi nàng là người ngoài.
Vậy mà ai ngờ, nếu không có chuyện Lương Vương về kinh gặp nàng và cầu thân với nàng e rằng nàng đã bị tên Lưu Kiệt cùng với Nạp Lan Tĩnh liên hợp với nhau để làm nàng mất đi trong sạch rồi.
Nàng thong dong đi sau đại tỷ bước vào, đời trước nàng ngu ngơ không biết gì nhưng đời này đã khác hoàn toàn, kẻ nào hại nàng , tính kế nàng thì đừng trách nàng độc ác.
Hai người Nạp Lan Cẩn và Nạp Lan Nghi đã không biết từ lúc nào đã chạy vượt lên đi bên cạnh Nạp Lan Tuệ dáng vẻ nói cười .
Nàng lười so đo liền đi thụt về phía sau để nhìn ngắm phong cảnh, phủ Thượng Thư này so với phủ Tây Bá Hầu của Nạp Lan phủ chỉ có to hơn chứ không có kém.
Nạp Lan Tuệ thấy nàng đi lùi lại phía sau thì nhẹ nhàng ra vẻ ôn nhu nói :
"Nhị muội, muội đi nhanh lên, đi cùng chúng ta ".
Nạp Lan Tĩnh mỉm cười trả lời :
"Đại tỷ yên tâm muội đi sát theo tỷ không sợ lạc đâu ".
Nạp Lan Tuệ thấy thế cũng không gượng ép nữa, nàng ta chỉ làm cho có lệ, bên ngoài lúc nào cũng tỏ ra ôn nhu lương thiện vì đó là bộ dáng bạch liên hoa mà nàng ta gây dựng.
Lúc Lưu Tường Hân dẫn nữ nhi của mình đến thì mọi người đã đến đông đủ.
Lưu phu nhân thấy người đến là ai liền niềm nở đi xuống đón tiếp, Nạp Lan Tuệ cúi đầu hành lễ, ba người đi phía sau cũng cúi đầu xuống.
Lưu phu nhân mỉm cười nói :
"Tất cả đứng dậy hết đi, đều là người một nhà mà, đừng câu nệ thế, Tuệ nhi càng ngày càng xinh đẹp, đã sắp trở thành đại cô nương rồi ".
Nạp Lan Tuệ vẻ mặt xấu hổ nói :
"Bá mẫu chỉ trêu tiểu nữ ".
Lưu Tường Hân thấy vậy thì khá hài lòng, bà ta sợ vì chuyện xử phạt kia nàng sẽ để trong lòng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời nữa đến lúc đó bà ta sẽ tính cách khác.
Đối với bà ta thứ nữ chỉ là vật làm nền, là sự hi sinh cho danh vọng và tiền đồ của nữ nhi và nhi tử của mình thôi chứ không có địa vị nào khác.
Nếu ngoan ngoãn và nghe lời thì bà ta còn đối xử tốt một chút, nhưng nếu ương bướng chống đối thì bà ta sẽ cho sống không bằng chết, đó là phương châm của bà ta.
Nếu không bao nhiêu năm nay phủ Tây Bá Hầu nhiều thê thiếp như vậy đều bị bà nắm trong lòng bàn tay làm gì có thê thiếp nào dám vượt mặt của bà.
Lúc này tam muội và tứ muội nhí nhảnh đi đến, hai nàng ấy vội vàng hành lễ :
"Nữ nhi xin thỉnh an mẫu thân, thỉnh an đại tỷ ".
Hai người bọn họ ngó lơ nàng luôn không thèm hành lễ với nàng, Nạp Lan Tĩnh thầm lắc đầu không thèm so đo tính toán với hai người họ, đời trước hai người này lao tâm khổ tứ ninh nọt đại phu nhân cuối cùng kết cục thì sao chứ.
Hai nàng ta vẫn là con cờ của phụ thân và đại phu nhân, một người trở thành thiếp của quan ngự sử, một người là thiếp của quan hộ bộ.
Mà điều oái oăm rằng cả hai người đó so với tuổi tác thì không kém phụ thân nàng là mấy, khi đó nàng chỉ nghe loáng thoáng đại tỷ nên cũng không lưu tâm lắm, đôi khi khôn ngoan quá cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lần này chỉ mỗi nữ nhân tham gia cho nên nam nhân đều ở lại phủ.
Đại phu nhân thấy đã đầy đủ mọi người liền hạ lệnh lập tức lên đường.
Hai người Nạp Lan Cẩn cùng Nạp Lan Nghi liền nhanh chóng chạy theo nịnh nọt Nạp Lan Tuệ để ngồi cùng kiệu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nạp Lan Tĩnh thấy thế liền nhanh chóng lui xuống vị trí kiệu của mình, bởi vì nàng biết vị đại tỷ kia của nàng sẽ không cho bất kỳ một thứ muội nào ngồi chung kiệu với mình.
Đúng như suy nghĩ của nàng, Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tuệ lên kiệu rồi quay lại nói :
"Hai muội trở về kiệu của mình đi, mẫu thân rất nghiêm khắc sẽ không cho hai muội ngồi cùng ta đâu, nếu hai muội muốn mẫu thân trách phạt thì cứ ngồi lên cũng được ".
Đương nhiên là hai người kia đâu có ngu ngốc như thế, liền giận dỗi ngồi lên kiệu của mình.
Hai nàng ta đi ngang qua Nạp Lan Tĩnh vì không muốn ngồi cùng với nàng, mà điều đương nhiên Nạp Lan Tĩnh mừng còn không hết nữa là.
Đối mặt với Nạp Lan Tuệ nàng đã cảm thấy giả dối lắm rồi cho nên ngại tiếp xúc với người khác nữa, đặc biệt là người không thích nàng.
Kiệu khởi hành chỉ một vòng đã đến Lưu phủ, nàng không nhanh không chậm bước xuống.
Nơi này nàng làm sao có thể quên được, đời trước sau khi biết đến tài hoa của nàng, Nạp Lan Tuệ lúc nào đi đâu cũng lôi nàng đi theo và Lưu phủ là nơi dừng chân nhiều nhất.
Nàng tại đây đã gặp Lưu Kiệt, trái tim bé nhỏ mỏng manh của nàng lần đầu tiên rung động, hắn vô cùng biết lấy lòng nữ nhân.
Khi đó nàng đã vô cùng ngây thơ nghĩ rằng hắn là người tốt, trong tất cả những người ở cạnh nàng chỉ duy có hắn và đại tỷ xem trọng nàng không coi nàng là người ngoài.
Vậy mà ai ngờ, nếu không có chuyện Lương Vương về kinh gặp nàng và cầu thân với nàng e rằng nàng đã bị tên Lưu Kiệt cùng với Nạp Lan Tĩnh liên hợp với nhau để làm nàng mất đi trong sạch rồi.
Nàng thong dong đi sau đại tỷ bước vào, đời trước nàng ngu ngơ không biết gì nhưng đời này đã khác hoàn toàn, kẻ nào hại nàng , tính kế nàng thì đừng trách nàng độc ác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người Nạp Lan Cẩn và Nạp Lan Nghi đã không biết từ lúc nào đã chạy vượt lên đi bên cạnh Nạp Lan Tuệ dáng vẻ nói cười .
Nàng lười so đo liền đi thụt về phía sau để nhìn ngắm phong cảnh, phủ Thượng Thư này so với phủ Tây Bá Hầu của Nạp Lan phủ chỉ có to hơn chứ không có kém.
Nạp Lan Tuệ thấy nàng đi lùi lại phía sau thì nhẹ nhàng ra vẻ ôn nhu nói :
"Nhị muội, muội đi nhanh lên, đi cùng chúng ta ".
Nạp Lan Tĩnh mỉm cười trả lời :
"Đại tỷ yên tâm muội đi sát theo tỷ không sợ lạc đâu ".
Nạp Lan Tuệ thấy thế cũng không gượng ép nữa, nàng ta chỉ làm cho có lệ, bên ngoài lúc nào cũng tỏ ra ôn nhu lương thiện vì đó là bộ dáng bạch liên hoa mà nàng ta gây dựng.
Lúc Lưu Tường Hân dẫn nữ nhi của mình đến thì mọi người đã đến đông đủ.
Lưu phu nhân thấy người đến là ai liền niềm nở đi xuống đón tiếp, Nạp Lan Tuệ cúi đầu hành lễ, ba người đi phía sau cũng cúi đầu xuống.
Lưu phu nhân mỉm cười nói :
"Tất cả đứng dậy hết đi, đều là người một nhà mà, đừng câu nệ thế, Tuệ nhi càng ngày càng xinh đẹp, đã sắp trở thành đại cô nương rồi ".
Nạp Lan Tuệ vẻ mặt xấu hổ nói :
"Bá mẫu chỉ trêu tiểu nữ ".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro