Gia pháp
2024-11-20 23:52:05
Mộ Dung Địch quay lại giọng sợ hãi nói :
"Thất thúc, thúc hiểu lầm rồi chất nhi nào dám có thái độ ngông cuồng chứ".
Mộ Dung Phong không thèm đếm xỉa đến hắn nhìn nàng mỉm cười rồi quay sang Lưu Tường Hân nói :
"Phu nhân có thể đưa mọi người trở về rồi "
Lưu Tường Hân thấy thế thì vội vàng cáo từ trở về, bà ta không muốn trở thành tâm điểm của nội đấu hoàng thất.
Mộ Dung Địch nhìn thất thúc từ sau mà cảm thấy lạnh sống lưng, tuy thất thúc chỉ hơn hắn có mấy tuổi thôi nhưng vô cùng tài giỏi.
Từ nhỏ hắn đã ăn thiệt với vị thất thúc này rất nhiều lần rồi cho nên để lại bóng ma tâm lý rất lớn, chỉ cần nghe đến tên Y là đã cảm thấy không thoải mái.
Hắn ta ngông cuồng ương ngạnh là thế nhưng đối mặt với vị thất thúc mặt lạnh này hắn thật sự chỉ như một đứa trẻ mà thôi.
Mộ Dung Phong quay lại nhìn hai người Mộ Dung Địch và Mộ Dung Hách một cách thờ ơ nói :
"Ngày mai đến doanh trại khởi động gân cốt một chút, để ta xem thời gian ta không ở kinh thành hai ngươi có lơ là hay không, nhớ đấy đến muộn phạt theo quân pháp ".
Mộ Dung Phong nói xong thì rời đi không để cho hai người kia nói lại lời nào.
Mộ Dung Địch thấy thất thúc đi rồi mới tức giận nói :
"Lão già chết tiệt, về là tác oai tác quái thật sự là phiền mà, khởi động gân cốt gì chứ muốn lôi ta ra để răn đe dọa nạt mà, thời gian này thật sự bất ổn mà, chỉ mong hắn ta ở biên cương mãi không về thôi ".
Mộ Dung Hách quay sang nói :
"Nhị ca đừng nói lung tung, tai mách vạch rừng để hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng nghe được không ai cứu nổi huynh đâu, huynh thừa biết địa vị của Thất thúc như thế nào trong hoàng cung mà, huynh đệ chúng ta cộng lại cũng chẳng bằng người đó ".
Mộ Dung Địch hậm hực nhưng không phản bác bởi vì hắn biết tam đệ nói đúng, có lẽ thời gian này hắn nên bớn bớt lại đi thôi.
Trên đường từ hoàng cung ra đến cửa tử cấm thành Nạp Lan Tĩnh nghe đủ mọi sự ca ngợi chàng từ miệng của tam muội và tứ muội nhưng nàng chỉ mỉm cười chứ không có ý kiến gì, bởi vì nàng biết trong mắt chàng trước và sau chỉ có một mình mình mà thôi.
Nàng biết Lưu Tường Hân rất bất mãn với nàng vì chuyện ngày hôm nay tuy nhiên vì đang ở hoàng cung cho nên bà ta mới chưa xử lý nàng, có lẽ lát nữa trở về sẽ có rất nhiều chuyện hay cho xem.
Nạp Lan Tuấn cùng Nạp Lan Tự và Nạp Lan Hạo đã đứng chờ sẵn ở đấy, ánh mắt ông ta nhìn Lưu Tường Hân vẻ khó chịu hỏi :
"Làm gì mà lề mề giờ này mới ra ?".
Lưu Tường Hân ánh mắt sắc lẹm, nhẹ nhàng nói :
"Để lão gia chờ lâu, trên đường ra có gặp nhị hoàng tử muốn gặp riêng nhị nha đầu cho nên mới lâu vậy".
Nhưng khác với suy nghĩ của bà ta Nạp Lan Tuấn nghe thế không trách móc nàng mà chỉ gật đầu nói :
"Lên kiệu, trở về phủ trước đã".
Lưu Khả Hân nghe thấy thế thì có chút cụt hứng, tuy nhiên bà ta không thể để chuyện này lắng xuống được, lão gia nói trở về phủ trước đã có nghĩa là lão gia cũng đang vô cùng bất mãn, vô cùng khó chịu, nghĩ đến lát nữa nha đầu kia sẽ chịu phạt bà ta cảm thấy vô cùng vui mừng ".
Nạp Lan Tuệ thì khác, nhìn dáng vẻ ngây thơ của mẫu thân mà ả ta lắc đầu cười, phụ thân là ai cơ chứ, một con cờ tốt như thế làm sao ông ta nỡ phạt, ngược lại ông ta dốc tâm bồi dưỡng nữa là, ngày hôm nay ông ta nở mày nở mặt lý nào ông ta sẽ phạt nha đầu đó chứ.
Xe ngựa rất nhanh trở về phủ, Nạp Lan Tuấn giọng trầm ổn nói :
"Tất cả tập trung ở sảnh, ta có chuyện muốn tuyên bố ".
Lưu Tường Hân dáng vẻ vô cùng liền nhanh chóng tiến về phía sảnh, từ trước đến giờ bà và lão gia vô cùng ăn ý, cho nên lúc nào cũng được lão gia trọng dụng và tin tưởng.
Khi hai người đã yên vị trên ghế chính, Nạp Lan Tuấn chưa kịp nói gì thì Lưu Tường Hân đã lạnh lùng nói :
"Nhị nha đầu còn không quỳ xuống ".
Nạp Lan Cẩn và Nạp Lan Nghi thấy người gặp nạn thì vui mừng lắm, hai ả ngồi im chờ Nạp Lan Tĩnh bị phạt, ngày hôm nay nàng ta nổi bật như thế khiến cho bọn họ vô cùng ghen ghét, tại sao cùng là thứ nữ như nhau mà nàng ta lại may mắn như thế chứ.
Phải biết là đối với thứ nữ được hoàng thượng đích thân ban tặng ngự phẩm thì trân quý đến mức nào, bọn chúng có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được.
Tuy nhiên Nạp Lan Tĩnh vô cùng bình tĩnh nàng nhẹ nhàng đi lên nói :
"Mẫu thân không hiểu nữ nhi đã làm sai điều gì, tại sao lại phải quỳ ".
Nạp Lan Tuấn bị bất ngờ trước hành động của phu nhân, nhưng lão ta là một con cáo già, ông ta muốn biết nàng sẽ ứng xử như thế nào cho nên chọn cách im lặng để quan sát.
Lưu Khả Hân thấy nàng trả treo với mình lại không thấy lão gia nói gì bà ta liền lên mặt nói :
"Hồn xược, lời của ta mà ngươi dám cãi hay sao, người đâu mang gia pháp đến đây, để ta xem ngươi có phục hay không ?".
"Thất thúc, thúc hiểu lầm rồi chất nhi nào dám có thái độ ngông cuồng chứ".
Mộ Dung Phong không thèm đếm xỉa đến hắn nhìn nàng mỉm cười rồi quay sang Lưu Tường Hân nói :
"Phu nhân có thể đưa mọi người trở về rồi "
Lưu Tường Hân thấy thế thì vội vàng cáo từ trở về, bà ta không muốn trở thành tâm điểm của nội đấu hoàng thất.
Mộ Dung Địch nhìn thất thúc từ sau mà cảm thấy lạnh sống lưng, tuy thất thúc chỉ hơn hắn có mấy tuổi thôi nhưng vô cùng tài giỏi.
Từ nhỏ hắn đã ăn thiệt với vị thất thúc này rất nhiều lần rồi cho nên để lại bóng ma tâm lý rất lớn, chỉ cần nghe đến tên Y là đã cảm thấy không thoải mái.
Hắn ta ngông cuồng ương ngạnh là thế nhưng đối mặt với vị thất thúc mặt lạnh này hắn thật sự chỉ như một đứa trẻ mà thôi.
Mộ Dung Phong quay lại nhìn hai người Mộ Dung Địch và Mộ Dung Hách một cách thờ ơ nói :
"Ngày mai đến doanh trại khởi động gân cốt một chút, để ta xem thời gian ta không ở kinh thành hai ngươi có lơ là hay không, nhớ đấy đến muộn phạt theo quân pháp ".
Mộ Dung Phong nói xong thì rời đi không để cho hai người kia nói lại lời nào.
Mộ Dung Địch thấy thất thúc đi rồi mới tức giận nói :
"Lão già chết tiệt, về là tác oai tác quái thật sự là phiền mà, khởi động gân cốt gì chứ muốn lôi ta ra để răn đe dọa nạt mà, thời gian này thật sự bất ổn mà, chỉ mong hắn ta ở biên cương mãi không về thôi ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Dung Hách quay sang nói :
"Nhị ca đừng nói lung tung, tai mách vạch rừng để hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng nghe được không ai cứu nổi huynh đâu, huynh thừa biết địa vị của Thất thúc như thế nào trong hoàng cung mà, huynh đệ chúng ta cộng lại cũng chẳng bằng người đó ".
Mộ Dung Địch hậm hực nhưng không phản bác bởi vì hắn biết tam đệ nói đúng, có lẽ thời gian này hắn nên bớn bớt lại đi thôi.
Trên đường từ hoàng cung ra đến cửa tử cấm thành Nạp Lan Tĩnh nghe đủ mọi sự ca ngợi chàng từ miệng của tam muội và tứ muội nhưng nàng chỉ mỉm cười chứ không có ý kiến gì, bởi vì nàng biết trong mắt chàng trước và sau chỉ có một mình mình mà thôi.
Nàng biết Lưu Tường Hân rất bất mãn với nàng vì chuyện ngày hôm nay tuy nhiên vì đang ở hoàng cung cho nên bà ta mới chưa xử lý nàng, có lẽ lát nữa trở về sẽ có rất nhiều chuyện hay cho xem.
Nạp Lan Tuấn cùng Nạp Lan Tự và Nạp Lan Hạo đã đứng chờ sẵn ở đấy, ánh mắt ông ta nhìn Lưu Tường Hân vẻ khó chịu hỏi :
"Làm gì mà lề mề giờ này mới ra ?".
Lưu Tường Hân ánh mắt sắc lẹm, nhẹ nhàng nói :
"Để lão gia chờ lâu, trên đường ra có gặp nhị hoàng tử muốn gặp riêng nhị nha đầu cho nên mới lâu vậy".
Nhưng khác với suy nghĩ của bà ta Nạp Lan Tuấn nghe thế không trách móc nàng mà chỉ gật đầu nói :
"Lên kiệu, trở về phủ trước đã".
Lưu Khả Hân nghe thấy thế thì có chút cụt hứng, tuy nhiên bà ta không thể để chuyện này lắng xuống được, lão gia nói trở về phủ trước đã có nghĩa là lão gia cũng đang vô cùng bất mãn, vô cùng khó chịu, nghĩ đến lát nữa nha đầu kia sẽ chịu phạt bà ta cảm thấy vô cùng vui mừng ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nạp Lan Tuệ thì khác, nhìn dáng vẻ ngây thơ của mẫu thân mà ả ta lắc đầu cười, phụ thân là ai cơ chứ, một con cờ tốt như thế làm sao ông ta nỡ phạt, ngược lại ông ta dốc tâm bồi dưỡng nữa là, ngày hôm nay ông ta nở mày nở mặt lý nào ông ta sẽ phạt nha đầu đó chứ.
Xe ngựa rất nhanh trở về phủ, Nạp Lan Tuấn giọng trầm ổn nói :
"Tất cả tập trung ở sảnh, ta có chuyện muốn tuyên bố ".
Lưu Tường Hân dáng vẻ vô cùng liền nhanh chóng tiến về phía sảnh, từ trước đến giờ bà và lão gia vô cùng ăn ý, cho nên lúc nào cũng được lão gia trọng dụng và tin tưởng.
Khi hai người đã yên vị trên ghế chính, Nạp Lan Tuấn chưa kịp nói gì thì Lưu Tường Hân đã lạnh lùng nói :
"Nhị nha đầu còn không quỳ xuống ".
Nạp Lan Cẩn và Nạp Lan Nghi thấy người gặp nạn thì vui mừng lắm, hai ả ngồi im chờ Nạp Lan Tĩnh bị phạt, ngày hôm nay nàng ta nổi bật như thế khiến cho bọn họ vô cùng ghen ghét, tại sao cùng là thứ nữ như nhau mà nàng ta lại may mắn như thế chứ.
Phải biết là đối với thứ nữ được hoàng thượng đích thân ban tặng ngự phẩm thì trân quý đến mức nào, bọn chúng có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được.
Tuy nhiên Nạp Lan Tĩnh vô cùng bình tĩnh nàng nhẹ nhàng đi lên nói :
"Mẫu thân không hiểu nữ nhi đã làm sai điều gì, tại sao lại phải quỳ ".
Nạp Lan Tuấn bị bất ngờ trước hành động của phu nhân, nhưng lão ta là một con cáo già, ông ta muốn biết nàng sẽ ứng xử như thế nào cho nên chọn cách im lặng để quan sát.
Lưu Khả Hân thấy nàng trả treo với mình lại không thấy lão gia nói gì bà ta liền lên mặt nói :
"Hồn xược, lời của ta mà ngươi dám cãi hay sao, người đâu mang gia pháp đến đây, để ta xem ngươi có phục hay không ?".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro