Mưu đồ dơ bẩn.
2024-11-20 23:52:05
Lúc này tại phòng của Nạp Lan Tuệ, nàng ta tức giận ném hết đồ đạc xuống đất, tại sao tại sao lúc nào ả ta cũng là kẻ thua cuộc, tại sao chứ.
Ngày hôm nay tại Túy Nguyệt Lâu tam hoàng tử tại sao lại nói như vậy, mặt mũi nàng ta đã mất sạch, tất cả là tại tiện nhân đó, ánh mấ ả ta long lên sòng sọc, nhìn vẻ mặt thật đáng sợ.
Lúc này nô tỳ A Đại vội đi vào, nhìn thấy tâm trạng của chủ tử không tốt nàng ta liền trấn an :
"Đại tiểu thư có gì từ từ tính, người tức giân như vậy không tốt, ảnh hưởng đến sức khỏe, vì loại tiện nhân như vậy không đáng.
Người của ta báo lại kế hoạch ngày hôm nay không thành công, tiểu thư có muốn rời lại lịch hay như thế nào để nô tỳ báo lại ạ !".
Ánh mắt ả ta như con báo săn mồi, ả ta cười thầm nói :
"Dù sao phủ Tây Bá Hầu lính canh cũng nhiều, nếu hành thích nàng ta trong phủ cũng không phải là một cách hay, chờ đi, chờ lần sau có cơ hội ra bên ngoài lúc đó sẽ hành động.
Lần này chỉ được thành công không được thất bại, tránh để bứt dây động rừng nàng ta sẽ hoài nghi và đề phòng ".
A Đại thấy thế vội vàng ra ngoài để truyền lệnh, không quên gọi nô tỳ vào dọn dẹp bên trong.
Nạp Lan Tuệ lúc này mới cảm thấy lo sợ, thời hạn Lương Vương trở về sắp đến rồi, nếu cứ như thế này ả ta e rằng sẽ không kịp mất.
Trong đầu nàng nảy ra một ý định, nhìn vào ánh mắt của nhị hoàng tử ngày hôm nay e rằng đã bị tiểu tiện nhân kia câu mất hồn phách rồi, nếu có thể mượn tay nhị hoàng tử thì còn gì tuyệt hơn.
Nghĩ như thế nàng ta liền thay y phục rồi sang phòng của mẫu thân.
Lưu Tường Hân khi thấy người đến là đại nữ nhi thì niềm nở hỏi :
"Sao phụ thân con nói hôm nay con cùng đệ đệ và mấy nha đầu kia đi tham dự lễ hội ở Túy Nguyệt Lâu mà, sao lại về sớm như thế, có chuyện gì hay sao ?".
Nạp Lan Tuệ sà vào lòng bà vẻ mặt ủy khuất nói :
"Mẫu thân không biết đâu, ngày hôm nay nữ nhi cùng đệ đệ bị chịu thiệt và mất mặt rất là nhiều tất cả đều là do nhị đệ cùng nhị muội, không biết ngày mai tin tức sẽ đồn như thế nào nữa ".
Ánh mắt bà ta thâm trầm hỏi :
"Mọi chuyện là như thế nào tại sao lại liên lụy cả đệ đệ của con vào, nó là thế tử của phủ Tây Bá Hầu ai dám gây sự với nó ?".
Ánh mắt Nạp Lan Tuệ thoáng vẻ thất vọng, ả ta biết mẫu thân lúc nào cũng chỉ nghĩ đến an nguy và danh dự của đệ đệ nà thôi.
Từ sau khi trùng sinh đến giờ ả ta vô cùng hận người mẫu thân cùng đệ đệ này, bọn họ chỉ biết đến lợi ích của mình chứ không quan tâm đến sống chết của nàng.
Đối với bọn họ chỉ có lợi và không lợi, tuy nhiên nhất thời ả ta không thể trở mặt được, đợi đến khi ả lớn mạnh đến lúc đó ả sẽ cho họ trải qua thử nỗi đau mà đời trước ả đã trải qua để cho bọn họ biết cảm giác bị vứt bỏ là như thế nào.
Ả ta từ từ kể lại đầu đuôi mọi chuyện, từ chuyện nhị đệ không may đụng chạm vào nhị hoàng tử ra sao, rồi đến chuyện nhị nha đầu đứng ra giải nguy rồi trở nên nổi bật như thế nào.
Lưu Tường Hân nghe xong mà quay lại nhìn nàng nói :
"Ngu xuẩn, con thật ngu xuẩn, cơ hội tốt như thế mà con không biết nắm lấy tạo cơ hội cho mình, để cho đệ đệ con vì thế mà có cơ hội hơn.
Nhị hoàng tử dù bá đạo ngông cuồng như thế nào nhưng cũng sẽ không vô lý trút giận lên con.
Con chỉ cần đứng ra vờ bảo vệ Nạp Lan Vinh một chút thì có phải danh tiếng của con được vang xa rồi không, còn hắn có được nhị hoàng tử tha thứ hay không là việc của hắn, con thật là ".
Bà ta lắc đầu nói tiếp :
"Ả Nạp Lan Tĩnh kia từ trước đến giờ có quan hệ gì với Nạp Lan Vinh cơ chứ, nó làm như vậy cũng là đã lường trước được vấn đề nhị hoàng tử sẽ không phạt nó.
Con thì hay rồi, bây giờ tạo cơ hội cho danh tiếng của nó, lại cho nó một ân tình lớn từ ả Hoa di nương kia , con cũng biết ngày thường phụ thân con sủng ái Hoa di nương cùng tên Hạ Lan Vinh kia như thế nào.
Nếu như địa vị ta không phải là phu nhân, ca ca ta là Thượng Thư, mà Tự nhi lại là trưởng tử thì e rằng tên nghiệt chủng kia đã thành thế tử rồi ".
Nạp Lan Tuệ nghe xong cũng thấy mẫu thân nói đúng, không hiểu vì sao lúc đó ả ta lại sợ sệt như thế, không dám lên tiếng, nàng ta quay sang hỏi :
"Mẫu thân, nữ nhi phải làm như thế nào, nếu ngày mai tin tức truyền đi, với dung nhan của nha đầu đó con e rằng nó sẽ vượt mặt đích nữ là con mất ".
Lưu Tường Hân suy nghĩ một lát rồi nói :
"Con yên tâm đi, đối với nữ nhi danh tiết là quan trọng nhất, mẫu thân cũng không ưa nha đầu đó, tại vì nó mà Lưu Hoa mới chết khiến cho tẩu tẩu tự nhiên có thành kiến với ta, chỉ là một thứ nữ ta sẽ lên kế hoạch cho nó thất thân không phải là xong chuyện rồi sao ".
Ngày hôm nay tại Túy Nguyệt Lâu tam hoàng tử tại sao lại nói như vậy, mặt mũi nàng ta đã mất sạch, tất cả là tại tiện nhân đó, ánh mấ ả ta long lên sòng sọc, nhìn vẻ mặt thật đáng sợ.
Lúc này nô tỳ A Đại vội đi vào, nhìn thấy tâm trạng của chủ tử không tốt nàng ta liền trấn an :
"Đại tiểu thư có gì từ từ tính, người tức giân như vậy không tốt, ảnh hưởng đến sức khỏe, vì loại tiện nhân như vậy không đáng.
Người của ta báo lại kế hoạch ngày hôm nay không thành công, tiểu thư có muốn rời lại lịch hay như thế nào để nô tỳ báo lại ạ !".
Ánh mắt ả ta như con báo săn mồi, ả ta cười thầm nói :
"Dù sao phủ Tây Bá Hầu lính canh cũng nhiều, nếu hành thích nàng ta trong phủ cũng không phải là một cách hay, chờ đi, chờ lần sau có cơ hội ra bên ngoài lúc đó sẽ hành động.
Lần này chỉ được thành công không được thất bại, tránh để bứt dây động rừng nàng ta sẽ hoài nghi và đề phòng ".
A Đại thấy thế vội vàng ra ngoài để truyền lệnh, không quên gọi nô tỳ vào dọn dẹp bên trong.
Nạp Lan Tuệ lúc này mới cảm thấy lo sợ, thời hạn Lương Vương trở về sắp đến rồi, nếu cứ như thế này ả ta e rằng sẽ không kịp mất.
Trong đầu nàng nảy ra một ý định, nhìn vào ánh mắt của nhị hoàng tử ngày hôm nay e rằng đã bị tiểu tiện nhân kia câu mất hồn phách rồi, nếu có thể mượn tay nhị hoàng tử thì còn gì tuyệt hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ như thế nàng ta liền thay y phục rồi sang phòng của mẫu thân.
Lưu Tường Hân khi thấy người đến là đại nữ nhi thì niềm nở hỏi :
"Sao phụ thân con nói hôm nay con cùng đệ đệ và mấy nha đầu kia đi tham dự lễ hội ở Túy Nguyệt Lâu mà, sao lại về sớm như thế, có chuyện gì hay sao ?".
Nạp Lan Tuệ sà vào lòng bà vẻ mặt ủy khuất nói :
"Mẫu thân không biết đâu, ngày hôm nay nữ nhi cùng đệ đệ bị chịu thiệt và mất mặt rất là nhiều tất cả đều là do nhị đệ cùng nhị muội, không biết ngày mai tin tức sẽ đồn như thế nào nữa ".
Ánh mắt bà ta thâm trầm hỏi :
"Mọi chuyện là như thế nào tại sao lại liên lụy cả đệ đệ của con vào, nó là thế tử của phủ Tây Bá Hầu ai dám gây sự với nó ?".
Ánh mắt Nạp Lan Tuệ thoáng vẻ thất vọng, ả ta biết mẫu thân lúc nào cũng chỉ nghĩ đến an nguy và danh dự của đệ đệ nà thôi.
Từ sau khi trùng sinh đến giờ ả ta vô cùng hận người mẫu thân cùng đệ đệ này, bọn họ chỉ biết đến lợi ích của mình chứ không quan tâm đến sống chết của nàng.
Đối với bọn họ chỉ có lợi và không lợi, tuy nhiên nhất thời ả ta không thể trở mặt được, đợi đến khi ả lớn mạnh đến lúc đó ả sẽ cho họ trải qua thử nỗi đau mà đời trước ả đã trải qua để cho bọn họ biết cảm giác bị vứt bỏ là như thế nào.
Ả ta từ từ kể lại đầu đuôi mọi chuyện, từ chuyện nhị đệ không may đụng chạm vào nhị hoàng tử ra sao, rồi đến chuyện nhị nha đầu đứng ra giải nguy rồi trở nên nổi bật như thế nào.
Lưu Tường Hân nghe xong mà quay lại nhìn nàng nói :
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngu xuẩn, con thật ngu xuẩn, cơ hội tốt như thế mà con không biết nắm lấy tạo cơ hội cho mình, để cho đệ đệ con vì thế mà có cơ hội hơn.
Nhị hoàng tử dù bá đạo ngông cuồng như thế nào nhưng cũng sẽ không vô lý trút giận lên con.
Con chỉ cần đứng ra vờ bảo vệ Nạp Lan Vinh một chút thì có phải danh tiếng của con được vang xa rồi không, còn hắn có được nhị hoàng tử tha thứ hay không là việc của hắn, con thật là ".
Bà ta lắc đầu nói tiếp :
"Ả Nạp Lan Tĩnh kia từ trước đến giờ có quan hệ gì với Nạp Lan Vinh cơ chứ, nó làm như vậy cũng là đã lường trước được vấn đề nhị hoàng tử sẽ không phạt nó.
Con thì hay rồi, bây giờ tạo cơ hội cho danh tiếng của nó, lại cho nó một ân tình lớn từ ả Hoa di nương kia , con cũng biết ngày thường phụ thân con sủng ái Hoa di nương cùng tên Hạ Lan Vinh kia như thế nào.
Nếu như địa vị ta không phải là phu nhân, ca ca ta là Thượng Thư, mà Tự nhi lại là trưởng tử thì e rằng tên nghiệt chủng kia đã thành thế tử rồi ".
Nạp Lan Tuệ nghe xong cũng thấy mẫu thân nói đúng, không hiểu vì sao lúc đó ả ta lại sợ sệt như thế, không dám lên tiếng, nàng ta quay sang hỏi :
"Mẫu thân, nữ nhi phải làm như thế nào, nếu ngày mai tin tức truyền đi, với dung nhan của nha đầu đó con e rằng nó sẽ vượt mặt đích nữ là con mất ".
Lưu Tường Hân suy nghĩ một lát rồi nói :
"Con yên tâm đi, đối với nữ nhi danh tiết là quan trọng nhất, mẫu thân cũng không ưa nha đầu đó, tại vì nó mà Lưu Hoa mới chết khiến cho tẩu tẩu tự nhiên có thành kiến với ta, chỉ là một thứ nữ ta sẽ lên kế hoạch cho nó thất thân không phải là xong chuyện rồi sao ".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro