Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm
Chương 5
Punnie1310
2024-07-07 03:13:27
Sau chuyến đi bên ngoài ba ngày tính cách của Y Liên liền có sự biến đổi, đến mức Lam Phong và Tống Tịnh còn nhận ra Y Liên của bây giờ khiến bọn họ không quen thuộc, một Y Liên tính tình có chút lãnh đạm nhưng cũng sẽ vui vẻ trước mặt bọn họ trở thành một Y Liên im lặng không nói, điên cuồng luyện võ, nhiều đêm Lam Phong còn nhìn thấy Y Liên luyện võ đến bị thương vẫn không ngừng
Tống Tịnh ngược lại thấy chuyện không ổn đành đi tìm Tống Xuân, nhưng sau khi Tống Xuân mang Y Liên trở về ma giáo liền rời đi không có tung tích, Tống Tịnh muốn tìm cũng chẳng tìm được, chỉ đành bất lực ở phía sau âm thầm lo lắng cho Y Liên, luôn chuẩn bị dược liệu trị thương mỗi khi Y Liên bị thương
Y Liên từ khi trở về luôn cố gắng quyết tâm, nhất định sẽ luyện ra một thân võ công tài giỏi, báo thù cho toàn bộ Y gia cũng như đòi lại công bằng cho Y gia, một trăm mạng người của Y gia chết không nhắm mắt, thân là người duy nhất còn sống sót y không thể tiếp tục yếu đuối mãi, y nhất định phải mạnh hơn, phải giỏi hơn bây giờ, sẽ khiến cho tất cả những kẻ hại Y gia trả giá đắc
Lam Phong nhìn Y Liên từ phía xa có thể nhận ra ánh mắt chứa đầy bi thương cùng thù hận trong đó, hắn không rõ là tại sao nhưng hắn có thể biết được Y Liên đã trải qua một việc gì đó rất đáng sợ, hắn rất muốn bước đến hỏi y nhưng rồi lại thôi, nếu như một ngày nào đó y muốn nói ra hắn sẽ sẵn sàng lắng nghe
Tống Xuân rốt cuộc cũng trở về ma giáo, nhưng ngày Tống Xuân trở về mang theo tin tức không hề vui vẻ một chút nào, Lam Phong sau khi nghe xong tin tức cũng thẫn người, vốn đã sống ở ma giáo nhiều năm, sớm quen thuộc nơi này bây giờ phải rời đi hắn không nỡ, hơn hết ở đây có một người khiến hắn không thể nào rời đi được
“Phong nhi, ta biết ngươi rất sốc nhưng có một số chuyện rồi sẽ quay về quỹ đạo của nó, ngươi ở ma giáo lâu như vậy rốt cuộc cũng phải rời đi, cũng phải trở về đối mặt với những chuyện đã xảy ra, ta chỉ có thể thay mặt trưởng bối của ngươi dạy dỗ ngươi được đến đây, con đường sau này ngươi đành phải tự đi, nhưng nếu một ngày ngươi cần giúp đỡ ma giáo sẽ sẵn sàng giúp đỡ”
Tống Xuân nói, mặc dù không hề nỡ đưa đứa trẻ này về lại nơi đầy rẫy toang tính kia nhưng Lam Phong bắt buột phải trở về, trở về để bảo vệ ca ca của hắn, trở về để trả lại những thứ mà kẻ ngồi trên cao kia đã gây ra cho bọn họ
Lam Phong hiểu được những lời Tống Xuân nói, chỉ là đột nhiên phải rời đi như vậy Lam Phong đương nhiên không nỡ, Tống Xuân sai người chuẩn bị hành lý cho Lam Phong, tự tay đưa Lam Phong rời đi
Tống Tịnh mặc dù không cùng Lam Phong hoà thuận nhưng vốn dĩ đã quen cảnh ba người cùng nhau luyện võ đọc sách, quậy phá, đột nhiên mất đi một người hắn làm sao có thể vui vẻ được, Tống Tịnh suy nghĩ rất lâu quyết định sẽ làm một thứ thật đặc biệt tặng cho Lam Phong trước khi rời đi
Y Liên cũng vô cùng sốc, không nghĩ Lam Phong sẽ rời đi, tưởng rằng bản thân Lam Phong ở ma giáo cũng như mình đều không còn người thân, không nghĩ hắn vậy mà được đón đi, Y Liên tiếc nuối vô cùng, y quyết tâm tự tay làm một ngọc bội cho Lam Phong, để sau này bọn họ có gặp lại nhau vẫn có thể nhận ra nhau
Những ngày tiếp theo, biết bản thân sắp phải rời đi Lam Phong dành toàn bộ thời gian của bản thân cho Y Liên, ngày ngày bám lấy A Liên không ngừng quậy phá, Y Liên vẫn ngoan ngoãn để hắn phá cho đã tay, Tống Tịnh mặc dù rất tức nhưng vì Lam Phong sắp rời đi cho nên cũng nhịn mà mặc kệ
Hôm nay Lam Phong muốn đưa Y Liên ra sau núi cùng nhau đi dạo một lần trước khi rời khỏi, Y Liên liền nhanh chóng đồng ý
Hai thiếu niên cùng nhau sánh bước trong rừng, Lam Phong thật sự không muốn rời khỏi ma giáo một chút nào cả
“A Liên a, ta sắp phải rời xa nơi này rồi, không biết bao giờ mới quay lại, ngươi….ngươi…:ngươi có thể hứa với ta một việc không”
Lam Phong lấy hết dũng khí của bản thân mà hỏi, Y Liên nghiêng đầu tò mò, nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Lam Phong vô cùng dễ thương khiến tim Y Liên bất giác đập mạnh
“Có chuyện gì ngươi cứ nói chỉ cần việc ta đáp ứng được ta nhất định sẽ làm”
Lam Phong nhìn Y Liên sau đó nắm lấy tay Y Liên mà nói
“Sau này khi chúng ta gặp lại nhau, ngươi gả cho ta có được không”
Y Liên cảm giác bản thân dường như nghe nhầm rồi thì phải, cái gì mà gả với không gả, y là nam nhân, cho dù Thịnh Hà quốc việc nam nam thành thân là việc bình thường nhưng..nhưng hai người bọn họ vốn dĩ cũng chưa đến mức như vậy a
“Ngươi không trả lời xem như là đồng ý, sau này khi ta lớn hơn chút nữa ta sẽ tìm Liên nhi, ngươi nhất định phải đợi ta”
Lam Phong nói rồi vui vẻ cười cười mà chạy xung quanh, Y Liên rốt cuộc cũng không đáp lại nhưng y lại nở một nụ cười, Tống Tịnh ở gần đó bất giác tức giận đấm vào thân cây nhưng rồi cũng xoay người rời đi
Ngày lên đường đã tới, sáng sớm Y Liên đã mau chóng thay y phục đứng ở cổng lớn để tiễn biệt Lam Phong, trên tay cầm một khối ngọc điêu có điêu khắc chữ Phong Liên muốn tặng cho Lam Phong
Tống Tịnh thì do nhiều ngày thức khuya điều chế đan dược cho nên nhém nữa đến muộn, cả hai đều đưa quà tặng của mình cho Lam Phong
“Sau này rời khỏi ma giáo rồi việc gì làm cũng phải tính toán đừng hở chút gây sự ở ngoài kia không ai tốt bụng như ta đầu bọn họ chắc chắn sẽ xử lí ngươi đó biết không”
Tống Tịnh dặn dò, Lam Phong nghe vậy liền cười lớn
“Ngươi cứ làm như ngươi lớn hơn ta vậy, dặn dò đủ thử, nhưng cảm tạ món quà của ngươi”
Tống Tịnh mặc dù bị Lam Phong chọc ghẹo nhưng cũng không nổi giận chỉ gật nhẹ đầu
Y Liên phần vân rất lâu mới dám mang khối ngọc đưa cho Lam Phong, Lam Phong nhận khối ngọc, nhìn chữ được khắc trên đó sau đó nhìn Y Liên như không tin vào mắt mình
Y Liên bất giác đỏ mặt sau đó liền lấy quạt che đi khuôn mặt của bản thân
Tống Xuân đợi cả ba tiễn biệt nhau xong mới bước đến
“Đến giờ rồi, Lam Phong đi thôi, có người còn đang đợi ngươi”
Lam Phong gật đầu bước lên xe ngựa cùng Tống Xuân, Y Liên và Tống Tịnh nhìn theo đầy tiếc nuối, thế là bọn họ từ đây không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau
Tống Tịnh ngược lại thấy chuyện không ổn đành đi tìm Tống Xuân, nhưng sau khi Tống Xuân mang Y Liên trở về ma giáo liền rời đi không có tung tích, Tống Tịnh muốn tìm cũng chẳng tìm được, chỉ đành bất lực ở phía sau âm thầm lo lắng cho Y Liên, luôn chuẩn bị dược liệu trị thương mỗi khi Y Liên bị thương
Y Liên từ khi trở về luôn cố gắng quyết tâm, nhất định sẽ luyện ra một thân võ công tài giỏi, báo thù cho toàn bộ Y gia cũng như đòi lại công bằng cho Y gia, một trăm mạng người của Y gia chết không nhắm mắt, thân là người duy nhất còn sống sót y không thể tiếp tục yếu đuối mãi, y nhất định phải mạnh hơn, phải giỏi hơn bây giờ, sẽ khiến cho tất cả những kẻ hại Y gia trả giá đắc
Lam Phong nhìn Y Liên từ phía xa có thể nhận ra ánh mắt chứa đầy bi thương cùng thù hận trong đó, hắn không rõ là tại sao nhưng hắn có thể biết được Y Liên đã trải qua một việc gì đó rất đáng sợ, hắn rất muốn bước đến hỏi y nhưng rồi lại thôi, nếu như một ngày nào đó y muốn nói ra hắn sẽ sẵn sàng lắng nghe
Tống Xuân rốt cuộc cũng trở về ma giáo, nhưng ngày Tống Xuân trở về mang theo tin tức không hề vui vẻ một chút nào, Lam Phong sau khi nghe xong tin tức cũng thẫn người, vốn đã sống ở ma giáo nhiều năm, sớm quen thuộc nơi này bây giờ phải rời đi hắn không nỡ, hơn hết ở đây có một người khiến hắn không thể nào rời đi được
“Phong nhi, ta biết ngươi rất sốc nhưng có một số chuyện rồi sẽ quay về quỹ đạo của nó, ngươi ở ma giáo lâu như vậy rốt cuộc cũng phải rời đi, cũng phải trở về đối mặt với những chuyện đã xảy ra, ta chỉ có thể thay mặt trưởng bối của ngươi dạy dỗ ngươi được đến đây, con đường sau này ngươi đành phải tự đi, nhưng nếu một ngày ngươi cần giúp đỡ ma giáo sẽ sẵn sàng giúp đỡ”
Tống Xuân nói, mặc dù không hề nỡ đưa đứa trẻ này về lại nơi đầy rẫy toang tính kia nhưng Lam Phong bắt buột phải trở về, trở về để bảo vệ ca ca của hắn, trở về để trả lại những thứ mà kẻ ngồi trên cao kia đã gây ra cho bọn họ
Lam Phong hiểu được những lời Tống Xuân nói, chỉ là đột nhiên phải rời đi như vậy Lam Phong đương nhiên không nỡ, Tống Xuân sai người chuẩn bị hành lý cho Lam Phong, tự tay đưa Lam Phong rời đi
Tống Tịnh mặc dù không cùng Lam Phong hoà thuận nhưng vốn dĩ đã quen cảnh ba người cùng nhau luyện võ đọc sách, quậy phá, đột nhiên mất đi một người hắn làm sao có thể vui vẻ được, Tống Tịnh suy nghĩ rất lâu quyết định sẽ làm một thứ thật đặc biệt tặng cho Lam Phong trước khi rời đi
Y Liên cũng vô cùng sốc, không nghĩ Lam Phong sẽ rời đi, tưởng rằng bản thân Lam Phong ở ma giáo cũng như mình đều không còn người thân, không nghĩ hắn vậy mà được đón đi, Y Liên tiếc nuối vô cùng, y quyết tâm tự tay làm một ngọc bội cho Lam Phong, để sau này bọn họ có gặp lại nhau vẫn có thể nhận ra nhau
Những ngày tiếp theo, biết bản thân sắp phải rời đi Lam Phong dành toàn bộ thời gian của bản thân cho Y Liên, ngày ngày bám lấy A Liên không ngừng quậy phá, Y Liên vẫn ngoan ngoãn để hắn phá cho đã tay, Tống Tịnh mặc dù rất tức nhưng vì Lam Phong sắp rời đi cho nên cũng nhịn mà mặc kệ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay Lam Phong muốn đưa Y Liên ra sau núi cùng nhau đi dạo một lần trước khi rời khỏi, Y Liên liền nhanh chóng đồng ý
Hai thiếu niên cùng nhau sánh bước trong rừng, Lam Phong thật sự không muốn rời khỏi ma giáo một chút nào cả
“A Liên a, ta sắp phải rời xa nơi này rồi, không biết bao giờ mới quay lại, ngươi….ngươi…:ngươi có thể hứa với ta một việc không”
Lam Phong lấy hết dũng khí của bản thân mà hỏi, Y Liên nghiêng đầu tò mò, nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Lam Phong vô cùng dễ thương khiến tim Y Liên bất giác đập mạnh
“Có chuyện gì ngươi cứ nói chỉ cần việc ta đáp ứng được ta nhất định sẽ làm”
Lam Phong nhìn Y Liên sau đó nắm lấy tay Y Liên mà nói
“Sau này khi chúng ta gặp lại nhau, ngươi gả cho ta có được không”
Y Liên cảm giác bản thân dường như nghe nhầm rồi thì phải, cái gì mà gả với không gả, y là nam nhân, cho dù Thịnh Hà quốc việc nam nam thành thân là việc bình thường nhưng..nhưng hai người bọn họ vốn dĩ cũng chưa đến mức như vậy a
“Ngươi không trả lời xem như là đồng ý, sau này khi ta lớn hơn chút nữa ta sẽ tìm Liên nhi, ngươi nhất định phải đợi ta”
Lam Phong nói rồi vui vẻ cười cười mà chạy xung quanh, Y Liên rốt cuộc cũng không đáp lại nhưng y lại nở một nụ cười, Tống Tịnh ở gần đó bất giác tức giận đấm vào thân cây nhưng rồi cũng xoay người rời đi
Ngày lên đường đã tới, sáng sớm Y Liên đã mau chóng thay y phục đứng ở cổng lớn để tiễn biệt Lam Phong, trên tay cầm một khối ngọc điêu có điêu khắc chữ Phong Liên muốn tặng cho Lam Phong
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Tịnh thì do nhiều ngày thức khuya điều chế đan dược cho nên nhém nữa đến muộn, cả hai đều đưa quà tặng của mình cho Lam Phong
“Sau này rời khỏi ma giáo rồi việc gì làm cũng phải tính toán đừng hở chút gây sự ở ngoài kia không ai tốt bụng như ta đầu bọn họ chắc chắn sẽ xử lí ngươi đó biết không”
Tống Tịnh dặn dò, Lam Phong nghe vậy liền cười lớn
“Ngươi cứ làm như ngươi lớn hơn ta vậy, dặn dò đủ thử, nhưng cảm tạ món quà của ngươi”
Tống Tịnh mặc dù bị Lam Phong chọc ghẹo nhưng cũng không nổi giận chỉ gật nhẹ đầu
Y Liên phần vân rất lâu mới dám mang khối ngọc đưa cho Lam Phong, Lam Phong nhận khối ngọc, nhìn chữ được khắc trên đó sau đó nhìn Y Liên như không tin vào mắt mình
Y Liên bất giác đỏ mặt sau đó liền lấy quạt che đi khuôn mặt của bản thân
Tống Xuân đợi cả ba tiễn biệt nhau xong mới bước đến
“Đến giờ rồi, Lam Phong đi thôi, có người còn đang đợi ngươi”
Lam Phong gật đầu bước lên xe ngựa cùng Tống Xuân, Y Liên và Tống Tịnh nhìn theo đầy tiếc nuối, thế là bọn họ từ đây không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro