Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm
Chương 8
Punnie1310
2024-07-07 03:13:27
Sau sự kiện nhém nữa tẩu hoả nhập ma của Y Liên thì Tống Tịnh thường xuyên để Y Liên trong tầm mắt cho dù là lúc điều chế độc dược hay làm gì cũng đều không rời mắt, Y Liên thì ngược lại cảm thấy Tống Tịnh sắp thay Lam Phong làm cái đuôi nhỏ đi theo sau y mất rồi
Nhắc đến Lam Phong, Y Liên cảm thấy có chút buồn bã vì tên kia đi được ba tháng nhưng một chút hồi âm về ma giáo cũng không có, y nhiều lần hỏi sư phụ nhưng người nói Lam Phong vẫn ổn chỉ là không có thời gian nên có lẽ không viết thư về cho bọn họ
Tống Tịnh nghe vậy liền mắng Lam Phong là tên vô tâm có trăng quên đèn nhưng thật ra Tống Tịnh cũng hiểu được rằng Lam Phong trở về làm quen với mọi thứ đương nhiên bây giờ không có thời gian cùng bọn họ liên lạc rồi
Ngược lại Lam Phong ở kinh thành ba tháng, học tập rất nhiều thứ không có thời gian nghỉ ngơi, vì để phù hợp với ngôi vị hoàng tử của mình mà mỗi ngày đều học rất nhiều thứ, học cả các quy tắc trong cung, mặc dù sống ở cung thái hậu sẽ không ai dám làm khó dễ hắn nhưng Lam Phong không thể nào làm càn được
Lam Nhiên hôm nay vừa lẻn ra ngoài cung mang không ít thứ ngon lành về liền mang đến cho Lam Phong
“Cho đệ a”
Lam Phong nhìn những thứ trên bàn liền nhớ đến khoảng thời gian ở ma giáo bên cạnh Y Liên và Tống Tịnh
“Huynh lại lẻn ra ngoài sao, không sợ bị Hoàng thượng mắng à”
Lam Phong vẫn chưa quen gọi phụ hoàng gì đó như những hoàng tử khác hơn nữa cả thái hậu lẫn Lam Nhiên đều bảo cậu trước mặt Hoàng thượng mới gọi người là phụ hoàng còn bình thường cứ gọi là Hoàng thượng hoặc Hoàng đế, không cần gọi phụ hoàng, ban đầu Lam Phong rất tò mò tại sao lại như vậy nhưng sau đó âm thầm hiểu ra được khi thấy thái độ của Lam Nhiên đối với Hoàng đế, hắn âm thầm hiểu ra mà xưng hô thay đổi
“Mặc kệ, không mắng ta đâu an tâm, đệ pử cung của hoàng tổ mẫu đã lâu như vậy không ra ngoài rồi, đợi vài hôm nữa Hoàng thượng không có ở cung ta đưa đệ đi ra ngoài chơi, kinh thành có nhiều thứ vui lắm”
Lam Phong gật đầu, hắn đến kinh thành đã ba tháng nhưng chưa biết kinh thành có những gì
Nhiều ngày sao, Hoàng đế có chuyến di tuần không mang theo công chúa cùng các hoàng tử cho nên Lam Nhiên cứ thể dẫn Lam Phong trốn ra khỏi cung
Lam Phong cũng ngoan ngoãn đi theo ca ca, hắn chỉ tò mò tại sao không chỉ có hai huynh đệ bọn họ còn có cả Doãn Ninh
“Tại sao hắn lại đi theo chúng ta”
Lam Phong chỉ về phí Doãn Ninh
“Hắn đi theo bảo vệ chúng ta, Phong nhi đừng lo lắng Doãn Ninh hắn rất tốt”
Lam Phong nhìn Doãn Ninh một hồi lâu, với kinh nghiệm ở ma giáo một thời gian được dạy vô số thử về lòng người thì Lam Phong có thể biết được đâu là dạng người tốt xấu, cảm thấy Doãn Ninh thật sự sẽ không hại đến bọn họ cho nên Lam Phong cũng an tâm hơn
Lam Nhiên đưa Lam Phong dạo chơi khắp kinh thành, sau đó âm thầm mang Lam Phong đến một nơi
Cả ba người không thể vào được từ cổng chính mà chỉ có thể leo tường vào bên trong
Lam Phong tò mò Lam Nhiên đưa mình đi đâu thì thấy Lam Nhiên một đường dẫn Lam Phong đến một thư phòng
“Phong nhi đây là chỗ của phụ vương chúng ta, là vương phủ là nhà của chúng ta”
Lam Phong chưa hiểu gì cho đến khi nhìn bức hoạ trên tường, người trong hoạ có nét giống hắn và Lam Nhiên, Lam Phong đưa tay muốn sờ vào bức hoạ nhưng lại không dám chỉ biết đứng ngây ngốc ở đó
“Vậy phụ vương của chúng ta mất rồi sao”
Lam Nhiên chỉ khẽ gật đầu, từ lúc Lam Phong trở về Lam Nhiên đã rất muốn nói cho Lam Phong nhưng bên trong cung có quá nhiều người theo sát bọn họ, không tiện nói chuyện
“Phụ vương mất khi vừa sinh đệ được ba tháng, ta lúc đó chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, nhưng sự việc quá mức ám ảnh cho nên ta vẫn ghi nhớ như in trong đầu”
Lam Nhiên nói, ánh mắt đầy hận thù, nếu như phụ vương còn sống huynh đệ bọn họ không phải xa cách mười mấy năm, nếu phụ vương còn sống cuộc sống của cả nhà bọn họ chắc chắn vô cùng vui vẻ
Lam Phong im lặng nhìn bức tranh, trong lòng đau xót, hắn vẫn chưa từng được gặp phụ vương chưa từng nhìn thấy người một lần nào cả, còn chưa kịp gọi hai tiếng phụ vương, đau xót trong lòng khiến Lam Phong cứ vậy mà khóc
Lam Nhiên nhìn thấy đệ đệ khóc liền đau lòng mà ôm lấy Lam Phong vỗ về
“Chúng ta có phụ vương cho nên tuyệt đối không nhận kẻ khác làm cha có biết hay không, Phong nhi đợi sau này đệ lớn lên ta nhất định sẽ cho đệ biết mọi chuyện, bây giờ đệ vẫ còn nhỏ, chỉ cần đệ nhớ kỹ chỉ có chúng ta mới là chảy cùng dòng máu, còn lại thì không”
Lam Phong gật đầu, sư phụ cũng có căn dặn hắn nhất định phải trở về bảo vệ ca ca , phụ vương đã không còn, trên đời này hắn chỉ còn duy nhất ca ca, nhất định sẽ bảo vệ cho ca ca của mình
Lam Nhiên tiếp tục đưa Lam Phong đi xung quanh vương phủ, nơi này vẫn được thường xuyên quét dọn do Hoàng đế vẫn thường hay đến cho nên vô cùng sạch sẽ, không có vết tích gì cả, ngay cả trận hoả hoạn năm đó cũng không còn dấu tích
“Ca ca huynh thường xuyên đến nơi này sao”
Lam Nhiên gật đầu, mỗi lần lẻn ra khỏi cung y sẽ lại đến nơi này, y muốn đến đây để nhắc nhở bản thân không được bỏ cuộc
“Vậy sau này huynh thường xuyên đưa ta lẻn ra ngoài cung đến đây được không”
Lam Nhiên nhìn Lam Phong
“Nơi này yên tĩnh thích hợp để luyện võ công, ta đã lâu không luyện võ công, ta muốn bảo vệ ca ca”
Lam Nhiên bất ngờ, y không biết Lam Phong biết võ công
“Đệ biết võ công sao, tại sao bấy lâu nay ta chưa từng thấy đệ sử dụng võ công”
Lam Phong gật đầu
“Sư phụ có dặn, kinh thành phức tạp, hoàng tổ mẫu cũng nói hoàng cung này nguy hiểm phải thu liễm bản thân không để người khác biết mình tài giỏi như thế nào nếu không sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý, chính là rước hoạ vào thân”
Lam Nhiên gật đầu, quả thật những lời Lam Phong nói không sai, việc huynh đệ bọn họ trở thành hoàng tử cũng đã thu hút quá nhiều sự ganh ghét, nếu biết được Lam Phong tài giỏi bọn họ sẽ bỏ qua cho huynh đệ y hay sao
“Đệ an tâm ta sẽ canh chừng mỗi khi Hoàng đế không để ý sẽ đưa đệ đến đây luyện công, đệ cũng phải chỉ cho ta, ta cũng biết võ công chỉ là thân thể song nhi này luyện võ không dễ dàng”
Lam Phong gật đầu, với võ công của sư phụ đã dạy cùng với những bí tịch hắn học qua thì chắc chắn sẽ không thua bất kỳ ai
Nhắc đến Lam Phong, Y Liên cảm thấy có chút buồn bã vì tên kia đi được ba tháng nhưng một chút hồi âm về ma giáo cũng không có, y nhiều lần hỏi sư phụ nhưng người nói Lam Phong vẫn ổn chỉ là không có thời gian nên có lẽ không viết thư về cho bọn họ
Tống Tịnh nghe vậy liền mắng Lam Phong là tên vô tâm có trăng quên đèn nhưng thật ra Tống Tịnh cũng hiểu được rằng Lam Phong trở về làm quen với mọi thứ đương nhiên bây giờ không có thời gian cùng bọn họ liên lạc rồi
Ngược lại Lam Phong ở kinh thành ba tháng, học tập rất nhiều thứ không có thời gian nghỉ ngơi, vì để phù hợp với ngôi vị hoàng tử của mình mà mỗi ngày đều học rất nhiều thứ, học cả các quy tắc trong cung, mặc dù sống ở cung thái hậu sẽ không ai dám làm khó dễ hắn nhưng Lam Phong không thể nào làm càn được
Lam Nhiên hôm nay vừa lẻn ra ngoài cung mang không ít thứ ngon lành về liền mang đến cho Lam Phong
“Cho đệ a”
Lam Phong nhìn những thứ trên bàn liền nhớ đến khoảng thời gian ở ma giáo bên cạnh Y Liên và Tống Tịnh
“Huynh lại lẻn ra ngoài sao, không sợ bị Hoàng thượng mắng à”
Lam Phong vẫn chưa quen gọi phụ hoàng gì đó như những hoàng tử khác hơn nữa cả thái hậu lẫn Lam Nhiên đều bảo cậu trước mặt Hoàng thượng mới gọi người là phụ hoàng còn bình thường cứ gọi là Hoàng thượng hoặc Hoàng đế, không cần gọi phụ hoàng, ban đầu Lam Phong rất tò mò tại sao lại như vậy nhưng sau đó âm thầm hiểu ra được khi thấy thái độ của Lam Nhiên đối với Hoàng đế, hắn âm thầm hiểu ra mà xưng hô thay đổi
“Mặc kệ, không mắng ta đâu an tâm, đệ pử cung của hoàng tổ mẫu đã lâu như vậy không ra ngoài rồi, đợi vài hôm nữa Hoàng thượng không có ở cung ta đưa đệ đi ra ngoài chơi, kinh thành có nhiều thứ vui lắm”
Lam Phong gật đầu, hắn đến kinh thành đã ba tháng nhưng chưa biết kinh thành có những gì
Nhiều ngày sao, Hoàng đế có chuyến di tuần không mang theo công chúa cùng các hoàng tử cho nên Lam Nhiên cứ thể dẫn Lam Phong trốn ra khỏi cung
Lam Phong cũng ngoan ngoãn đi theo ca ca, hắn chỉ tò mò tại sao không chỉ có hai huynh đệ bọn họ còn có cả Doãn Ninh
“Tại sao hắn lại đi theo chúng ta”
Lam Phong chỉ về phí Doãn Ninh
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hắn đi theo bảo vệ chúng ta, Phong nhi đừng lo lắng Doãn Ninh hắn rất tốt”
Lam Phong nhìn Doãn Ninh một hồi lâu, với kinh nghiệm ở ma giáo một thời gian được dạy vô số thử về lòng người thì Lam Phong có thể biết được đâu là dạng người tốt xấu, cảm thấy Doãn Ninh thật sự sẽ không hại đến bọn họ cho nên Lam Phong cũng an tâm hơn
Lam Nhiên đưa Lam Phong dạo chơi khắp kinh thành, sau đó âm thầm mang Lam Phong đến một nơi
Cả ba người không thể vào được từ cổng chính mà chỉ có thể leo tường vào bên trong
Lam Phong tò mò Lam Nhiên đưa mình đi đâu thì thấy Lam Nhiên một đường dẫn Lam Phong đến một thư phòng
“Phong nhi đây là chỗ của phụ vương chúng ta, là vương phủ là nhà của chúng ta”
Lam Phong chưa hiểu gì cho đến khi nhìn bức hoạ trên tường, người trong hoạ có nét giống hắn và Lam Nhiên, Lam Phong đưa tay muốn sờ vào bức hoạ nhưng lại không dám chỉ biết đứng ngây ngốc ở đó
“Vậy phụ vương của chúng ta mất rồi sao”
Lam Nhiên chỉ khẽ gật đầu, từ lúc Lam Phong trở về Lam Nhiên đã rất muốn nói cho Lam Phong nhưng bên trong cung có quá nhiều người theo sát bọn họ, không tiện nói chuyện
“Phụ vương mất khi vừa sinh đệ được ba tháng, ta lúc đó chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, nhưng sự việc quá mức ám ảnh cho nên ta vẫn ghi nhớ như in trong đầu”
Lam Nhiên nói, ánh mắt đầy hận thù, nếu như phụ vương còn sống huynh đệ bọn họ không phải xa cách mười mấy năm, nếu phụ vương còn sống cuộc sống của cả nhà bọn họ chắc chắn vô cùng vui vẻ
Lam Phong im lặng nhìn bức tranh, trong lòng đau xót, hắn vẫn chưa từng được gặp phụ vương chưa từng nhìn thấy người một lần nào cả, còn chưa kịp gọi hai tiếng phụ vương, đau xót trong lòng khiến Lam Phong cứ vậy mà khóc
Lam Nhiên nhìn thấy đệ đệ khóc liền đau lòng mà ôm lấy Lam Phong vỗ về
“Chúng ta có phụ vương cho nên tuyệt đối không nhận kẻ khác làm cha có biết hay không, Phong nhi đợi sau này đệ lớn lên ta nhất định sẽ cho đệ biết mọi chuyện, bây giờ đệ vẫ còn nhỏ, chỉ cần đệ nhớ kỹ chỉ có chúng ta mới là chảy cùng dòng máu, còn lại thì không”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Phong gật đầu, sư phụ cũng có căn dặn hắn nhất định phải trở về bảo vệ ca ca , phụ vương đã không còn, trên đời này hắn chỉ còn duy nhất ca ca, nhất định sẽ bảo vệ cho ca ca của mình
Lam Nhiên tiếp tục đưa Lam Phong đi xung quanh vương phủ, nơi này vẫn được thường xuyên quét dọn do Hoàng đế vẫn thường hay đến cho nên vô cùng sạch sẽ, không có vết tích gì cả, ngay cả trận hoả hoạn năm đó cũng không còn dấu tích
“Ca ca huynh thường xuyên đến nơi này sao”
Lam Nhiên gật đầu, mỗi lần lẻn ra khỏi cung y sẽ lại đến nơi này, y muốn đến đây để nhắc nhở bản thân không được bỏ cuộc
“Vậy sau này huynh thường xuyên đưa ta lẻn ra ngoài cung đến đây được không”
Lam Nhiên nhìn Lam Phong
“Nơi này yên tĩnh thích hợp để luyện võ công, ta đã lâu không luyện võ công, ta muốn bảo vệ ca ca”
Lam Nhiên bất ngờ, y không biết Lam Phong biết võ công
“Đệ biết võ công sao, tại sao bấy lâu nay ta chưa từng thấy đệ sử dụng võ công”
Lam Phong gật đầu
“Sư phụ có dặn, kinh thành phức tạp, hoàng tổ mẫu cũng nói hoàng cung này nguy hiểm phải thu liễm bản thân không để người khác biết mình tài giỏi như thế nào nếu không sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý, chính là rước hoạ vào thân”
Lam Nhiên gật đầu, quả thật những lời Lam Phong nói không sai, việc huynh đệ bọn họ trở thành hoàng tử cũng đã thu hút quá nhiều sự ganh ghét, nếu biết được Lam Phong tài giỏi bọn họ sẽ bỏ qua cho huynh đệ y hay sao
“Đệ an tâm ta sẽ canh chừng mỗi khi Hoàng đế không để ý sẽ đưa đệ đến đây luyện công, đệ cũng phải chỉ cho ta, ta cũng biết võ công chỉ là thân thể song nhi này luyện võ không dễ dàng”
Lam Phong gật đầu, với võ công của sư phụ đã dạy cùng với những bí tịch hắn học qua thì chắc chắn sẽ không thua bất kỳ ai
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro