Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 17
2024-11-17 09:08:44
Dù là xung hỉ, nhưng An Vương phủ lại coi trọng hôn lễ này vô cùng, chuẩn bị lễ đón dâu theo đúng quy cách cao nhất. Lúc này, trên đường đón dâu đã tập trung đông đảo dân chúng đến xem náo nhiệt, bàn tán xôn xao không ngớt.
Có người còn xì xào rằng, phủ Thừa tướng nhất định đã phải đánh ngất đích nữ rồi nhét vào kiệu hoa.
Hỉ bà tiến vào Lưu Ly Viện, cao giọng hô lớn: “An Vương phi, kiệu hoa đã tới!”
Tiếng gọi của hỉ bà khiến không khí trong Lưu Ly Viện chợt trở nên là lạ.
Khóe môi Giang Nhược khẽ nhếch, nàng mỉm cười với các phu nhân, tiểu thư có mặt: “Ma ma, Đông Tuyết, chúng ta đi thôi!”
Nàng cúi đầu chào, như tạm biệt phủ Thừa tướng lần cuối.
Liễu ma ma rưng rưng nước mắt, cẩn thận đặt chiếc khăn voan đỏ lên đầu Giang Nhược, rồi cùng nàng và Đông Tuyết theo hỉ bà bước ra khỏi Lưu Ly Viện.
Suốt từ đầu đến cuối, Bùi thị và Giang Vân Dao không nói lời nào.
Ra khỏi Lưu Ly Viện, hỉ bà cẩn trọng hỏi: “An Vương phi, ngài có muốn đến từ biệt Thừa tướng đại nhân không?”
Dù gì Thừa tướng cũng đã quyết định để nàng đi xung hỉ cho An Vương, nàng hẳn là căm ghét Thừa tướng lắm rồi!
Giang Nhược cất tiếng lạnh lùng: “Không cần.”
Con gái khi xuất giá thường phải bái biệt cha mẹ, cảm tạ công ơn nuôi dưỡng. Nhưng Giang Kỳ... hắn có xứng đáng không?
Hỉ bà thầm thở phào nhẹ nhõm, gương mặt lại rạng rỡ nụ cười.
Từ đằng xa, quản gia Kỷ nhìn Giang Nhược trong bộ áo cưới đỏ thắm, lặng lẽ đưa tay lau nước mắt. Ông thầm nhủ trong lòng: "Phu nhân ơi, đại tiểu thư của người đã trưởng thành bình an. Lão nô cũng nên rời khỏi phủ Thừa tướng rồi."
Kỷ quản gia từng là một thư sinh nghèo khó, lúc lâm vào cảnh cùng quẫn nhất, chính Nam Cung Lê khi ấy chưa thành thân đã ra tay cứu giúp ông. Ông tình nguyện làm người hầu, nhưng Nam Cung Lê chưa bao giờ ghi tên ông vào sổ nô bộc.
Phu nhân Quốc công dẫn đầu bước ra khỏi Lưu Ly Viện với vẻ mặt lạnh lùng, các phu nhân khác cũng lần lượt theo sau.
Trước cổng phủ Thừa tướng, hỉ bà vui vẻ nói lớn: “An Vương phi, mời lên kiệu!”
Trong lòng hỉ bà thầm nghĩ, Giang đại tiểu thư ngoan ngoãn thế này, chắc sẽ không bày trò gì trên đường đâu!
Giang Nhược hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại để giảm bớt sự hồi hộp. Mọi thứ được làm quá mức trang trọng khiến nàng có chút không quen.
Dưới sự dìu đỡ của Đông Tuyết, Giang Nhược nhẹ nhàng nhấc chân bước lên hỉ kiệu. "Nhận tiền của người ta, ta phải xung hỉ cho đàng hoàng chứ," nàng thầm nghĩ, "Chờ Tiêu Thừa Cẩn tỉnh lại rồi ly hôn, lão nương sẽ đòi hắn chia một phần ba gia sản, ha ha!"
Bên ngoài hỉ kiệu, tiếng chiêng trống vang trời, tiếng bàn tán của dân chúng cũng không ngớt. Ngồi bên trong, Giang Nhược lôi từ không gian ra một hộp điểm tâm rồi từ tốn thưởng thức.
Với không gian riêng trong tay, nàng chẳng lo thiếu ăn uống. Cuộc sống hạnh phúc đang ở ngay trước mắt, chỉ cần cố gắng tiến về phía trước là được.
Lúc này, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng đang ngồi trên long liễn đến An Vương phủ. Trong mắt Tiêu Quân Trạch, việc duy trì hình ảnh thương yêu đệ đệ này là điều không thể thay đổi.
Nhìn vẻ tráng lệ của An Vương phủ, Tiêu Quân Trạch thầm nghĩ không khỏi ghen tị. Khi xưa, tiên hoàng đã hao tốn không ít tâm sức để xây dựng phủ đệ cho đệ đệ yêu quý Tiêu Thừa Cẩn này!
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Tiếng thái giám tổng quản cao giọng hô to, lập tức, tất cả người trong An Vương phủ cùng các đại thần đều quỳ xuống hành lễ.
“Vi thần, nô tài khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, chúc nương nương phượng thể an khang.”
Dù hôm nay chỉ là lễ xung hỉ cho An Vương điện hạ, nhưng chẳng ai dám chậm trễ, tất cả đều mang lễ vật đến chúc mừng theo đúng nghi thức.
Có người còn xì xào rằng, phủ Thừa tướng nhất định đã phải đánh ngất đích nữ rồi nhét vào kiệu hoa.
Hỉ bà tiến vào Lưu Ly Viện, cao giọng hô lớn: “An Vương phi, kiệu hoa đã tới!”
Tiếng gọi của hỉ bà khiến không khí trong Lưu Ly Viện chợt trở nên là lạ.
Khóe môi Giang Nhược khẽ nhếch, nàng mỉm cười với các phu nhân, tiểu thư có mặt: “Ma ma, Đông Tuyết, chúng ta đi thôi!”
Nàng cúi đầu chào, như tạm biệt phủ Thừa tướng lần cuối.
Liễu ma ma rưng rưng nước mắt, cẩn thận đặt chiếc khăn voan đỏ lên đầu Giang Nhược, rồi cùng nàng và Đông Tuyết theo hỉ bà bước ra khỏi Lưu Ly Viện.
Suốt từ đầu đến cuối, Bùi thị và Giang Vân Dao không nói lời nào.
Ra khỏi Lưu Ly Viện, hỉ bà cẩn trọng hỏi: “An Vương phi, ngài có muốn đến từ biệt Thừa tướng đại nhân không?”
Dù gì Thừa tướng cũng đã quyết định để nàng đi xung hỉ cho An Vương, nàng hẳn là căm ghét Thừa tướng lắm rồi!
Giang Nhược cất tiếng lạnh lùng: “Không cần.”
Con gái khi xuất giá thường phải bái biệt cha mẹ, cảm tạ công ơn nuôi dưỡng. Nhưng Giang Kỳ... hắn có xứng đáng không?
Hỉ bà thầm thở phào nhẹ nhõm, gương mặt lại rạng rỡ nụ cười.
Từ đằng xa, quản gia Kỷ nhìn Giang Nhược trong bộ áo cưới đỏ thắm, lặng lẽ đưa tay lau nước mắt. Ông thầm nhủ trong lòng: "Phu nhân ơi, đại tiểu thư của người đã trưởng thành bình an. Lão nô cũng nên rời khỏi phủ Thừa tướng rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ quản gia từng là một thư sinh nghèo khó, lúc lâm vào cảnh cùng quẫn nhất, chính Nam Cung Lê khi ấy chưa thành thân đã ra tay cứu giúp ông. Ông tình nguyện làm người hầu, nhưng Nam Cung Lê chưa bao giờ ghi tên ông vào sổ nô bộc.
Phu nhân Quốc công dẫn đầu bước ra khỏi Lưu Ly Viện với vẻ mặt lạnh lùng, các phu nhân khác cũng lần lượt theo sau.
Trước cổng phủ Thừa tướng, hỉ bà vui vẻ nói lớn: “An Vương phi, mời lên kiệu!”
Trong lòng hỉ bà thầm nghĩ, Giang đại tiểu thư ngoan ngoãn thế này, chắc sẽ không bày trò gì trên đường đâu!
Giang Nhược hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại để giảm bớt sự hồi hộp. Mọi thứ được làm quá mức trang trọng khiến nàng có chút không quen.
Dưới sự dìu đỡ của Đông Tuyết, Giang Nhược nhẹ nhàng nhấc chân bước lên hỉ kiệu. "Nhận tiền của người ta, ta phải xung hỉ cho đàng hoàng chứ," nàng thầm nghĩ, "Chờ Tiêu Thừa Cẩn tỉnh lại rồi ly hôn, lão nương sẽ đòi hắn chia một phần ba gia sản, ha ha!"
Bên ngoài hỉ kiệu, tiếng chiêng trống vang trời, tiếng bàn tán của dân chúng cũng không ngớt. Ngồi bên trong, Giang Nhược lôi từ không gian ra một hộp điểm tâm rồi từ tốn thưởng thức.
Với không gian riêng trong tay, nàng chẳng lo thiếu ăn uống. Cuộc sống hạnh phúc đang ở ngay trước mắt, chỉ cần cố gắng tiến về phía trước là được.
Lúc này, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng đang ngồi trên long liễn đến An Vương phủ. Trong mắt Tiêu Quân Trạch, việc duy trì hình ảnh thương yêu đệ đệ này là điều không thể thay đổi.
Nhìn vẻ tráng lệ của An Vương phủ, Tiêu Quân Trạch thầm nghĩ không khỏi ghen tị. Khi xưa, tiên hoàng đã hao tốn không ít tâm sức để xây dựng phủ đệ cho đệ đệ yêu quý Tiêu Thừa Cẩn này!
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Tiếng thái giám tổng quản cao giọng hô to, lập tức, tất cả người trong An Vương phủ cùng các đại thần đều quỳ xuống hành lễ.
“Vi thần, nô tài khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, chúc nương nương phượng thể an khang.”
Dù hôm nay chỉ là lễ xung hỉ cho An Vương điện hạ, nhưng chẳng ai dám chậm trễ, tất cả đều mang lễ vật đến chúc mừng theo đúng nghi thức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro