Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 2
2024-11-17 09:08:44
Khi Hoàng Thượng đề nghị tìm người xung hỉ cho An Vương, cả triều đình không một ai dám đứng ra. Lúc đó, ông ta liền nghĩ ngay đến Giang Nhược - đứa con gái vô dụng của mình. Hoàng Thượng hài lòng đến mức lập tức ban thánh chỉ tứ hôn.
Đợi nàng vào An Vương phủ rồi, ông ta sẽ dụ nàng tìm hiểu những bí mật của An Vương.
Nghe xong lời Thừa tướng Giang nói, Giang Nhược chỉ khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy vẻ châm chọc. Nàng ngẩng cao cằm, ánh mắt xa cách, tỏa ra khí chất lạnh lùng và kiêu hãnh.
"Một khi đã như vậy, vậy phiền các người chuẩn bị đầy đủ của hồi môn mà mẫu thân ta để lại. Chờ đến khi ta vào An Vương phủ, ta sẽ đích thân kiểm kê từng món trong danh sách của hồi môn mà mẫu thân để lại."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mà sắc bén, mang theo chút thách thức không cho phép ai xem thường.
Những kẻ hầu đứng quanh, ban nãy còn đang mải nhìn đĩa đồ ăn, giờ đây lại cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an.
Sắc mặt Bùi thị tái đi, không kìm được cơn giận, bà ta vẫn giữ chút phong vận nhưng nét mặt đã bộc lộ vẻ phẫn nộ, "Tướng gia, những thứ đó… là để dành cho Dao Nhi của chúng ta…"
Chưa để Bùi thị nói hết câu, khí thế của Giang Nhược đã bừng bừng, ánh mắt nàng bình thản nhưng sắc lạnh nhìn thẳng vào Bùi thị, "Của hồi môn của mẫu thân ta là để lại cho ta. Đường đường là Thừa tướng phủ, chính thê xuất thân danh môn, nếu để chuyện tham ô của hồi môn của chính thê truyền ra ngoài..."
Không cần nói thêm, đó rõ ràng là một lời đe dọa!
Bùi thị một lòng muốn gả con gái bà ta vào Đông Cung, nên vào thời điểm nhạy cảm này, bà ta cũng chẳng dám làm gì quá đáng.
Khí thế của Giang Nhược khiến tất cả mọi người trong phủ kinh ngạc. Đây có còn là vị đại tiểu thư luôn cúi đầu vâng lời ngày nào nữa sao?
Đông Tuyết và Liễu ma ma nhìn chủ tử với vẻ nghiêm nghị, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng sợ Bùi thị sẽ trả thù. Nhưng đây mới chính là khí chất mà một đích nữ của Thừa tướng phủ nên có!
Thừa tướng Giang ngỡ ngàng, như thể nhìn thấy hình bóng của Nam Cung Lê thời trẻ hiện lên trong con gái mình. Kể từ khi mẫu thân của Giang Nhược qua đời vì bệnh, nàng đã gần như không có chỗ đứng trong phủ, nhưng bây giờ, nàng lại khiến người ta nhớ đến phong thái kiêu hãnh của mẹ nàng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thừa tướng Giang nhìn Giang Nhược không còn vẻ sắc bén như trước...
"Bùi thị, làm theo lời Nhược nhi, chuẩn bị đầy đủ của hồi môn mà mẫu thân nàng để lại."
Bùi thị lúc này chẳng còn giữ được vẻ đoan trang như xưa, dưới tình thế cấp bách vội túm lấy tay áo Thừa tướng Giang, "Tướng gia, số tài vật đó không thể đưa hết cho Nhược nhi, Dao Nhi còn phải gả cho Thái tử, của hồi môn quá ít thì sẽ bị người ta coi thường..."
Giang Thừa tướng nhìn Bùi thị bằng ánh mắt sắc lạnh, khó chịu chất vấn: "Của hồi môn của ngươi lúc trước đâu rồi?" Sau đó, ông hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Đàn bà nhìn vấn đề đúng là thiển cận!
Ngày tháng đổi thay, ông sớm không còn là kẻ nghèo khổ, từng bị đồng liêu cười nhạo vì phải nhờ tiền của phu nhân để tiến thân trên con đường quan lộ năm xưa. Số tài vật Nam Cung Lê để lại, ông vốn chẳng hề xem trọng.
Giang Nhược khẽ nhếch đôi môi đỏ, trong đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, "Cha đi thong thả nhé!"
Nguyên chủ của thân xác này từng sợ hãi lão thất phu này, nhưng nàng thì không.
Trong nguyên tác, nguyên chủ yếu đuối đến mức toàn bộ của hồi môn mà mẫu thân để lại đều bị Bùi thị lấy đi cho đôi con riêng, đến nỗi bản thân chẳng được chút gì.
Còn vị công tử của Thừa tướng phủ, Giang Văn Hãn...
Nghĩ đến đây, Giang Nhược khẽ bật cười. Là người từng đứng ngoài xem câu chuyện, nàng tự nhiên hiểu rõ nhược điểm của các nhân vật trong kịch bản này! Bất kể là Giang Thừa tướng hay Bùi thị...
Đợi nàng vào An Vương phủ rồi, ông ta sẽ dụ nàng tìm hiểu những bí mật của An Vương.
Nghe xong lời Thừa tướng Giang nói, Giang Nhược chỉ khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy vẻ châm chọc. Nàng ngẩng cao cằm, ánh mắt xa cách, tỏa ra khí chất lạnh lùng và kiêu hãnh.
"Một khi đã như vậy, vậy phiền các người chuẩn bị đầy đủ của hồi môn mà mẫu thân ta để lại. Chờ đến khi ta vào An Vương phủ, ta sẽ đích thân kiểm kê từng món trong danh sách của hồi môn mà mẫu thân để lại."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mà sắc bén, mang theo chút thách thức không cho phép ai xem thường.
Những kẻ hầu đứng quanh, ban nãy còn đang mải nhìn đĩa đồ ăn, giờ đây lại cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an.
Sắc mặt Bùi thị tái đi, không kìm được cơn giận, bà ta vẫn giữ chút phong vận nhưng nét mặt đã bộc lộ vẻ phẫn nộ, "Tướng gia, những thứ đó… là để dành cho Dao Nhi của chúng ta…"
Chưa để Bùi thị nói hết câu, khí thế của Giang Nhược đã bừng bừng, ánh mắt nàng bình thản nhưng sắc lạnh nhìn thẳng vào Bùi thị, "Của hồi môn của mẫu thân ta là để lại cho ta. Đường đường là Thừa tướng phủ, chính thê xuất thân danh môn, nếu để chuyện tham ô của hồi môn của chính thê truyền ra ngoài..."
Không cần nói thêm, đó rõ ràng là một lời đe dọa!
Bùi thị một lòng muốn gả con gái bà ta vào Đông Cung, nên vào thời điểm nhạy cảm này, bà ta cũng chẳng dám làm gì quá đáng.
Khí thế của Giang Nhược khiến tất cả mọi người trong phủ kinh ngạc. Đây có còn là vị đại tiểu thư luôn cúi đầu vâng lời ngày nào nữa sao?
Đông Tuyết và Liễu ma ma nhìn chủ tử với vẻ nghiêm nghị, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng sợ Bùi thị sẽ trả thù. Nhưng đây mới chính là khí chất mà một đích nữ của Thừa tướng phủ nên có!
Thừa tướng Giang ngỡ ngàng, như thể nhìn thấy hình bóng của Nam Cung Lê thời trẻ hiện lên trong con gái mình. Kể từ khi mẫu thân của Giang Nhược qua đời vì bệnh, nàng đã gần như không có chỗ đứng trong phủ, nhưng bây giờ, nàng lại khiến người ta nhớ đến phong thái kiêu hãnh của mẹ nàng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thừa tướng Giang nhìn Giang Nhược không còn vẻ sắc bén như trước...
"Bùi thị, làm theo lời Nhược nhi, chuẩn bị đầy đủ của hồi môn mà mẫu thân nàng để lại."
Bùi thị lúc này chẳng còn giữ được vẻ đoan trang như xưa, dưới tình thế cấp bách vội túm lấy tay áo Thừa tướng Giang, "Tướng gia, số tài vật đó không thể đưa hết cho Nhược nhi, Dao Nhi còn phải gả cho Thái tử, của hồi môn quá ít thì sẽ bị người ta coi thường..."
Giang Thừa tướng nhìn Bùi thị bằng ánh mắt sắc lạnh, khó chịu chất vấn: "Của hồi môn của ngươi lúc trước đâu rồi?" Sau đó, ông hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Đàn bà nhìn vấn đề đúng là thiển cận!
Ngày tháng đổi thay, ông sớm không còn là kẻ nghèo khổ, từng bị đồng liêu cười nhạo vì phải nhờ tiền của phu nhân để tiến thân trên con đường quan lộ năm xưa. Số tài vật Nam Cung Lê để lại, ông vốn chẳng hề xem trọng.
Giang Nhược khẽ nhếch đôi môi đỏ, trong đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, "Cha đi thong thả nhé!"
Nguyên chủ của thân xác này từng sợ hãi lão thất phu này, nhưng nàng thì không.
Trong nguyên tác, nguyên chủ yếu đuối đến mức toàn bộ của hồi môn mà mẫu thân để lại đều bị Bùi thị lấy đi cho đôi con riêng, đến nỗi bản thân chẳng được chút gì.
Còn vị công tử của Thừa tướng phủ, Giang Văn Hãn...
Nghĩ đến đây, Giang Nhược khẽ bật cười. Là người từng đứng ngoài xem câu chuyện, nàng tự nhiên hiểu rõ nhược điểm của các nhân vật trong kịch bản này! Bất kể là Giang Thừa tướng hay Bùi thị...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro