Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 22
2024-11-17 09:08:44
“Lâm quản gia, Vương gia không gần nữ sắc. Ngươi sai người chuẩn bị một chiếc giường nhỏ ở phòng của Vương gia là được.”
Đúng là một cái cớ hoàn hảo, ha ha!
“Lão nô tuân lệnh!” Lâm quản gia thầm nghĩ, ai nói Vương gia nhà ông không gần nữ sắc, chỉ là ngài ấy chưa gặp được người mình thích mà thôi.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ An Vương phủ chìm vào tĩnh lặng.
“Tiểu thư, ngài đừng vào phòng Vương gia làm gì. Nhân lúc trời tối gió lớn, chúng ta nhanh chóng chạy trốn đi!” Đông Tuyết và Liễu ma ma mỗi người cõng ba cái tay nải, vẻ mặt chờ đợi nhìn Giang Nhược.
Giang Nhược, vừa mới rửa mặt xong: “......”
Nhân lúc trời tối gió lớn... trốn chạy?
Nàng cũng muốn rời khỏi kinh thành, nhưng phải là rời đi một cách quang minh chính đại mới được!
“Đông Tuyết, An Vương phủ này đâu phải là nhà của người thường. Các ám vệ kiểm soát mọi động tĩnh trong phủ, ngươi nghĩ chúng ta có thể thoát được sao?”
Nghe vậy, Đông Tuyết suýt khóc.
“Tiểu thư, người trong An Vương phủ này đều hung dữ quá, vừa nhìn là biết không phải người tử tế. Nô tỳ sợ lắm…”
Nghe vậy, Giang Nhược cũng chợt nghĩ đến điều ấy. Đúng thật, người trong An Vương phủ ai nấy đều có vẻ ngoài đáng sợ, ánh mắt bọn họ còn mang theo sát khí rõ ràng.
Có khả năng những người này có mối quan hệ gì đó với chủ tử của họ! Không sao, từ ngày mai, ta sẽ bắt họ học cách cười, phải cười sao cho còn đẹp hơn hoa nở.
“Thôi, tới đâu hay tới đó. Ngươi với ma ma đi nghỉ sớm đi. Chờ thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành.” Giang Nhược nói xong, lập tức đi về sân của Tiêu Thừa Cẩn.
Đông Tuyết và Liễu ma ma nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy có lẽ các nàng đã phản ứng hơi thái quá. Tiểu thư nhà mình tự tin như vậy, nhất định đã có đối sách từ trước rồi.
Lâm quản gia lặng lẽ đứng trong bóng tối, thấy Giang Nhược vào hỉ phòng mới thở phào nhẹ nhõm. Ôi Vương gia! Ngài mau mau tỉnh lại đi! Lòng dạ lão nô đây sắp tan nát hết rồi!
Tiêu Thừa Cẩn nghe tiếng cửa đóng, liền biết Giang Nhược đã đến. Trong màn đêm tĩnh mịch, mọi giác quan của hắn càng trở nên nhạy bén hơn. Lúc này, hắn lắng tai nghe từng tiếng động nhỏ trong phòng.
Vừa vào cửa, Giang Nhược đã thấy bên cạnh chiếc giường cưới còn có một chiếc sập nhỏ, không khỏi trợn mắt. Lâm quản gia này đúng là nhiều tâm tư, vì chủ tử của mình mà nghĩ đủ mọi cách!
Ngọn đèn lồng thêu rồng phượng trên bàn toả ra ánh sáng ấm áp, làm không gian hỉ phòng thêm phần mộng mị và lãng mạn.
Giang Nhược bước đến chiếc sập, cởi giày rồi nằm xuống. Nàng nghiêng người, chăm chú ngắm nhìn gương mặt của Tiêu Thừa Cẩn, không kìm được mà đưa tay chạm nhẹ... véo một cái.
“Sinh ra trong hoàng gia thật không dễ dàng. Quá mạnh thì dễ bị ghen ghét, quá yếu thì lại dễ bị người khác chèn ép.”
“Ngươi yên tâm, trước khi ngươi tỉnh lại, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Tiêu Thừa Cẩn lắng nghe giọng nói dịu dàng bên tai, cũng không trách việc Giang Nhược dám véo gương mặt tuấn tú của mình.
Giang Nhược nghĩ ngợi, có lẽ nàng nên nói thêm vài lời, biết đâu có thể kích thích giác quan của hắn tỉnh lại.
Nàng tiến lại gần hơn, chống tay lên cằm, thì thầm: “Ta nói cho ngươi nghe nhé, cẩn thận cái tên cẩu hoàng đế kia. Ngươi bị tập kích lần này chính là do hắn làm.”
“Đáng thương quá, chúc ngươi ngủ ngon nhé!”
Trong lòng Tiêu Thừa Cẩn dâng lên một tia lạnh lẽo. Hoàng huynh, rốt cuộc hắn cũng đã có ý muốn giết ta.
“Đáng thương”... có lẽ đúng là vậy! Tiêu Thừa Cẩn tự cười giễu, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Giang Nhược ngủ cả buổi chiều, giờ vẫn chưa buồn ngủ, nằm ngắm màn trướng màu đỏ phía trên mà xuất thần.
À đúng rồi, trong không gian lúa mạch chắc đã chín.
Vừa nghĩ đến đó, Giang Nhược liền xuất hiện trong không gian của mình, nhìn thấy đám lúa mạch đã chín vàng, nàng vui mừng đến nỗi không khép được miệng.
Đúng là một cái cớ hoàn hảo, ha ha!
“Lão nô tuân lệnh!” Lâm quản gia thầm nghĩ, ai nói Vương gia nhà ông không gần nữ sắc, chỉ là ngài ấy chưa gặp được người mình thích mà thôi.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ An Vương phủ chìm vào tĩnh lặng.
“Tiểu thư, ngài đừng vào phòng Vương gia làm gì. Nhân lúc trời tối gió lớn, chúng ta nhanh chóng chạy trốn đi!” Đông Tuyết và Liễu ma ma mỗi người cõng ba cái tay nải, vẻ mặt chờ đợi nhìn Giang Nhược.
Giang Nhược, vừa mới rửa mặt xong: “......”
Nhân lúc trời tối gió lớn... trốn chạy?
Nàng cũng muốn rời khỏi kinh thành, nhưng phải là rời đi một cách quang minh chính đại mới được!
“Đông Tuyết, An Vương phủ này đâu phải là nhà của người thường. Các ám vệ kiểm soát mọi động tĩnh trong phủ, ngươi nghĩ chúng ta có thể thoát được sao?”
Nghe vậy, Đông Tuyết suýt khóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu thư, người trong An Vương phủ này đều hung dữ quá, vừa nhìn là biết không phải người tử tế. Nô tỳ sợ lắm…”
Nghe vậy, Giang Nhược cũng chợt nghĩ đến điều ấy. Đúng thật, người trong An Vương phủ ai nấy đều có vẻ ngoài đáng sợ, ánh mắt bọn họ còn mang theo sát khí rõ ràng.
Có khả năng những người này có mối quan hệ gì đó với chủ tử của họ! Không sao, từ ngày mai, ta sẽ bắt họ học cách cười, phải cười sao cho còn đẹp hơn hoa nở.
“Thôi, tới đâu hay tới đó. Ngươi với ma ma đi nghỉ sớm đi. Chờ thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành.” Giang Nhược nói xong, lập tức đi về sân của Tiêu Thừa Cẩn.
Đông Tuyết và Liễu ma ma nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy có lẽ các nàng đã phản ứng hơi thái quá. Tiểu thư nhà mình tự tin như vậy, nhất định đã có đối sách từ trước rồi.
Lâm quản gia lặng lẽ đứng trong bóng tối, thấy Giang Nhược vào hỉ phòng mới thở phào nhẹ nhõm. Ôi Vương gia! Ngài mau mau tỉnh lại đi! Lòng dạ lão nô đây sắp tan nát hết rồi!
Tiêu Thừa Cẩn nghe tiếng cửa đóng, liền biết Giang Nhược đã đến. Trong màn đêm tĩnh mịch, mọi giác quan của hắn càng trở nên nhạy bén hơn. Lúc này, hắn lắng tai nghe từng tiếng động nhỏ trong phòng.
Vừa vào cửa, Giang Nhược đã thấy bên cạnh chiếc giường cưới còn có một chiếc sập nhỏ, không khỏi trợn mắt. Lâm quản gia này đúng là nhiều tâm tư, vì chủ tử của mình mà nghĩ đủ mọi cách!
Ngọn đèn lồng thêu rồng phượng trên bàn toả ra ánh sáng ấm áp, làm không gian hỉ phòng thêm phần mộng mị và lãng mạn.
Giang Nhược bước đến chiếc sập, cởi giày rồi nằm xuống. Nàng nghiêng người, chăm chú ngắm nhìn gương mặt của Tiêu Thừa Cẩn, không kìm được mà đưa tay chạm nhẹ... véo một cái.
“Sinh ra trong hoàng gia thật không dễ dàng. Quá mạnh thì dễ bị ghen ghét, quá yếu thì lại dễ bị người khác chèn ép.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi yên tâm, trước khi ngươi tỉnh lại, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Tiêu Thừa Cẩn lắng nghe giọng nói dịu dàng bên tai, cũng không trách việc Giang Nhược dám véo gương mặt tuấn tú của mình.
Giang Nhược nghĩ ngợi, có lẽ nàng nên nói thêm vài lời, biết đâu có thể kích thích giác quan của hắn tỉnh lại.
Nàng tiến lại gần hơn, chống tay lên cằm, thì thầm: “Ta nói cho ngươi nghe nhé, cẩn thận cái tên cẩu hoàng đế kia. Ngươi bị tập kích lần này chính là do hắn làm.”
“Đáng thương quá, chúc ngươi ngủ ngon nhé!”
Trong lòng Tiêu Thừa Cẩn dâng lên một tia lạnh lẽo. Hoàng huynh, rốt cuộc hắn cũng đã có ý muốn giết ta.
“Đáng thương”... có lẽ đúng là vậy! Tiêu Thừa Cẩn tự cười giễu, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Giang Nhược ngủ cả buổi chiều, giờ vẫn chưa buồn ngủ, nằm ngắm màn trướng màu đỏ phía trên mà xuất thần.
À đúng rồi, trong không gian lúa mạch chắc đã chín.
Vừa nghĩ đến đó, Giang Nhược liền xuất hiện trong không gian của mình, nhìn thấy đám lúa mạch đã chín vàng, nàng vui mừng đến nỗi không khép được miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro