Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 24
2024-11-17 09:08:44
Người hay cười, vận may sẽ không kém!
Lâm quản gia: “......”
Chủ tử nhà ông xưa nay chưa bao giờ cười, bọn họ làm nô tài đâu ai dám cười. Có lần, một ám vệ trẻ tuổi chỉ hơi nhếch khoé môi trước mặt Vương gia, liền bị Vương gia đày ra doanh trại ám vệ huấn luyện suốt hai tháng. Khi quay về, hắn héo rũ như cây khô, từ đó An Vương phủ không ai dám cười, dù phạm lỗi cũng không dám nhếch mép.
Nhưng giờ vương phi đã lên tiếng, họ không thể không tuân theo.
Từ hôm nay, tất cả đều phải cười!
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Giang Nhược ngồi lên cỗ xe ngựa xa hoa của An Vương phủ, tiến thẳng về phía hoàng cung.
Nàng vén màn xe lên, ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp trên phố, khóe môi thoáng nở một nụ cười. Trên con đường này, nàng còn rất nhiều việc phải làm. Chẳng bao lâu nữa, bầu trời rộng lớn sẽ là nơi nàng tự do tung cánh...
Trên đường, bá tánh thì thầm khi thấy xe ngựa của An Vương phủ đi qua.
“An Vương phi chắc là vào cung thỉnh an đây!”
“Nghe nói, con gái phủ Thừa tướng là một đại mỹ nhân, thật là đáng tiếc!”
“Kế phu nhân đang quản gia trong phủ, không ép nàng làm vợ kế là may rồi.”
“Không có mẹ ruột chống lưng, ở trong cái nhà giàu quyền thế này, sống cũng khó khăn lắm!”
Một phụ nữ có vẻ chanh chua thêm vào: “An Vương phi thật đáng thương. An Vương điện hạ nếu có thể khỏe lại thì không sao, nhưng nếu không khỏi được, chưa biết chừng... nàng sẽ phải tuẫn táng theo An Vương điện hạ!”
Lời vừa dứt, mấy người xung quanh liền quay sang nhìn bà ta với ánh mắt khó chịu, “Miệng ngươi tích chút đức đi!”
Bà ta thấy mọi người giận dữ, mặt liền tái mét, cúi đầu rời khỏi chỗ lắm chuyện này. Bà ta vốn là thân thích nhà Bùi thị, nghe nói Giang Nhược đã thu hồi sân sau, liền tới đây để xem trò vui.
Một bà lão nhìn bóng dáng bà ta rời đi, không khỏi chép miệng khinh bỉ, “Thật đáng chê cười, loại người không bằng ai thì chỉ biết nói xấu kẻ khác.”
Giang Nhược từ khi uống nước linh tuyền, thính lực trở nên nhạy bén, nghe hết mọi lời xì xào bên ngoài, nhưng chỉ cười nhẹ.
Mắt quần chúng vẫn sáng như tuyết, không dễ gì mà bị lừa.
Xe ngựa đến cổng hoàng cung, Giang Nhược bước xuống với dáng vẻ ung dung, tự tin.
Đông Tuyết muốn đi cùng nàng vào cung, nhưng nàng không đồng ý. Thân phận nàng ở đây, nếu người trong cung dám làm khó dễ, nàng có thể dùng đến chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ. Nhưng Đông Tuyết thì khác, nếu không cẩn thận có thể bị những kẻ gọi là quý nhân kia bắt nạt.
Xem cung đấu trên sân khấu cũng đủ biết trong cung bao nhiêu u ám.
Nhìn thấy xe ngựa của An Vương phủ, đám thị vệ ở cửa cung liền biết đây là vị An Vương phi xung hỉ. Hai bên thị vệ lập tức hành lễ, “Thuộc hạ bái kiến An Vương phi!”
Giang Nhược thần sắc bình thản, quanh thân toát ra một loại khí thế khiến người khác không dám lại gần, “Miễn lễ!”
Một thân y phục đỏ rực, từng bước đi của Giang Nhược như toả ra vẻ quyến rũ, khiến mọi người xung quanh không rời mắt. Một mỹ nhân như thế phải gả vào An Vương phủ chỉ để “xung hỉ”, có phải hơi uất ức quá không?
Nhưng rồi ai cũng hiểu ngay khi nghĩ đến vị Thái Tử Phi tương lai của phủ Thừa tướng. Sở hữu nhan sắc tuyệt trần thế này, hiển nhiên kế phu nhân của phủ Thừa tướng không muốn nàng xuất hiện trước mắt công chúng.
Vào đến hoàng cung, một cung nữ dung mạo khá xinh đẹp vội bước tới hành lễ, tuy cung kính nhưng ánh mắt thoáng vẻ khinh thường, “Nô tỳ bái kiến An Vương phi! Nô tỳ là đại cung nữ Phương Như, người hầu cận của Hoàng Hậu nương nương.”
“Đi thôi!”
Giang Nhược không mấy bận tâm đến thái độ khinh mạn của Phương Như. Giờ đây, nàng đang cảm thấy rất tò mò với vẻ nguy nga tráng lệ của hoàng cung. Không biết quốc khố ở đâu nhỉ? Trước khi làm đại sự, cần phải nghiên cứu kỹ địa hình nơi này đã.
Lâm quản gia: “......”
Chủ tử nhà ông xưa nay chưa bao giờ cười, bọn họ làm nô tài đâu ai dám cười. Có lần, một ám vệ trẻ tuổi chỉ hơi nhếch khoé môi trước mặt Vương gia, liền bị Vương gia đày ra doanh trại ám vệ huấn luyện suốt hai tháng. Khi quay về, hắn héo rũ như cây khô, từ đó An Vương phủ không ai dám cười, dù phạm lỗi cũng không dám nhếch mép.
Nhưng giờ vương phi đã lên tiếng, họ không thể không tuân theo.
Từ hôm nay, tất cả đều phải cười!
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Giang Nhược ngồi lên cỗ xe ngựa xa hoa của An Vương phủ, tiến thẳng về phía hoàng cung.
Nàng vén màn xe lên, ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp trên phố, khóe môi thoáng nở một nụ cười. Trên con đường này, nàng còn rất nhiều việc phải làm. Chẳng bao lâu nữa, bầu trời rộng lớn sẽ là nơi nàng tự do tung cánh...
Trên đường, bá tánh thì thầm khi thấy xe ngựa của An Vương phủ đi qua.
“An Vương phi chắc là vào cung thỉnh an đây!”
“Nghe nói, con gái phủ Thừa tướng là một đại mỹ nhân, thật là đáng tiếc!”
“Kế phu nhân đang quản gia trong phủ, không ép nàng làm vợ kế là may rồi.”
“Không có mẹ ruột chống lưng, ở trong cái nhà giàu quyền thế này, sống cũng khó khăn lắm!”
Một phụ nữ có vẻ chanh chua thêm vào: “An Vương phi thật đáng thương. An Vương điện hạ nếu có thể khỏe lại thì không sao, nhưng nếu không khỏi được, chưa biết chừng... nàng sẽ phải tuẫn táng theo An Vương điện hạ!”
Lời vừa dứt, mấy người xung quanh liền quay sang nhìn bà ta với ánh mắt khó chịu, “Miệng ngươi tích chút đức đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta thấy mọi người giận dữ, mặt liền tái mét, cúi đầu rời khỏi chỗ lắm chuyện này. Bà ta vốn là thân thích nhà Bùi thị, nghe nói Giang Nhược đã thu hồi sân sau, liền tới đây để xem trò vui.
Một bà lão nhìn bóng dáng bà ta rời đi, không khỏi chép miệng khinh bỉ, “Thật đáng chê cười, loại người không bằng ai thì chỉ biết nói xấu kẻ khác.”
Giang Nhược từ khi uống nước linh tuyền, thính lực trở nên nhạy bén, nghe hết mọi lời xì xào bên ngoài, nhưng chỉ cười nhẹ.
Mắt quần chúng vẫn sáng như tuyết, không dễ gì mà bị lừa.
Xe ngựa đến cổng hoàng cung, Giang Nhược bước xuống với dáng vẻ ung dung, tự tin.
Đông Tuyết muốn đi cùng nàng vào cung, nhưng nàng không đồng ý. Thân phận nàng ở đây, nếu người trong cung dám làm khó dễ, nàng có thể dùng đến chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ. Nhưng Đông Tuyết thì khác, nếu không cẩn thận có thể bị những kẻ gọi là quý nhân kia bắt nạt.
Xem cung đấu trên sân khấu cũng đủ biết trong cung bao nhiêu u ám.
Nhìn thấy xe ngựa của An Vương phủ, đám thị vệ ở cửa cung liền biết đây là vị An Vương phi xung hỉ. Hai bên thị vệ lập tức hành lễ, “Thuộc hạ bái kiến An Vương phi!”
Giang Nhược thần sắc bình thản, quanh thân toát ra một loại khí thế khiến người khác không dám lại gần, “Miễn lễ!”
Một thân y phục đỏ rực, từng bước đi của Giang Nhược như toả ra vẻ quyến rũ, khiến mọi người xung quanh không rời mắt. Một mỹ nhân như thế phải gả vào An Vương phủ chỉ để “xung hỉ”, có phải hơi uất ức quá không?
Nhưng rồi ai cũng hiểu ngay khi nghĩ đến vị Thái Tử Phi tương lai của phủ Thừa tướng. Sở hữu nhan sắc tuyệt trần thế này, hiển nhiên kế phu nhân của phủ Thừa tướng không muốn nàng xuất hiện trước mắt công chúng.
Vào đến hoàng cung, một cung nữ dung mạo khá xinh đẹp vội bước tới hành lễ, tuy cung kính nhưng ánh mắt thoáng vẻ khinh thường, “Nô tỳ bái kiến An Vương phi! Nô tỳ là đại cung nữ Phương Như, người hầu cận của Hoàng Hậu nương nương.”
“Đi thôi!”
Giang Nhược không mấy bận tâm đến thái độ khinh mạn của Phương Như. Giờ đây, nàng đang cảm thấy rất tò mò với vẻ nguy nga tráng lệ của hoàng cung. Không biết quốc khố ở đâu nhỉ? Trước khi làm đại sự, cần phải nghiên cứu kỹ địa hình nơi này đã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro