Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 5
2024-11-17 09:08:44
Nguyên chủ mang số tiền đó đi theo tên công tử ăn chơi kia làm thiếp, nhưng chưa đến nửa năm đã bị chính thất của hắn hại chết.
Đó là số phận bi thảm của nguyên chủ, một nhân vật pháo hôi chỉ hiện lên trong vài nét bút ngắn ngủi.
Vậy nên, Giang Nhược chỉ cần chờ Tiêu Thừa Cẩn tỉnh lại và xin một tờ hòa ly thư là xong.
Còn về tương lai của thế giới trong truyện này sẽ ra sao? Nàng cũng không biết.
Bởi vì phần tiếp theo của cốt truyện nàng chưa kịp đọc xong thì mạt thế đã ập đến.
Giang Nhược theo ký ức của nguyên chủ, bước đến bàn trang điểm, lật tìm trong ngăn tráp và rút ra danh sách của hồi môn để xem qua.
Quả không hổ là con gái nhà thương nhân, quả là hào phóng!
Cửa hàng, nhà cửa, ruộng tốt… Đây chẳng phải là tiết tấu của một phú bà sao?
Giang Kỳ Niên, cái người luôn tự cao thanh sạch, xem thường thân phận thương nhân của mẫu thân nguyên chủ, lại không biết xấu hổ mà tiêu xài tiền của nhà người ta.
Sau khi cưới mẫu thân của nguyên chủ không bao lâu, để khôi phục mặt mũi bản thân, Giang Kỳ Niên liền nâng Bùi thị - một tiểu thư nhà quan - vào phủ làm bình thê.
Khi đó, Giang Kỳ Niên chỉ là Hộ Bộ thị lang.
Nếu không có số tiền đó trải đường, liệu ông ta có thể thăng tiến nhanh chóng trong quan trường như diều gặp gió hay không?
Hừ, đồ ăn bám vô dụng.
Có giả vờ đạo đức cao thượng đến đâu thì cũng không thể tẩy sạch quá khứ ăn bám của ngươi được.
Giang Nhược khẽ chạm vào một chiếc ly trà trên bàn, trong đầu nghĩ thầm: "Thu."
Quả nhiên, chiếc ly thành công bị nàng thu vào không gian.
Giờ nàng đã có không gian, không lo mang theo đồ vật nữa rồi.
Những cửa hàng kia, trước khi bị lưu đày, nàng sẽ bán hết đi cho ổn thỏa.
Không chỉ có vậy, tất cả tài sản của mẫu thân nguyên chủ, nàng sẽ lấy hết.
Để xem cả gia đình này sống chỉ dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của Giang Kỳ Niên thì được bao lâu!
Bùi thị nhanh chân quay về phòng mình, liền đập phá đồ đạc trong phòng để trút giận.
Của hồi môn của Nam Cung Lê không chỉ có chút vàng bạc châu báu, mà còn có cả mấy căn nhà hai tầng ba gian, hiện đang cho họ hàng bà ta thuê, còn có vài cửa hàng, ruộng đất… Chẳng lẽ tất cả đều phải trả lại cho con bé đó sao?
Không, tuyệt đối không được.
Năm đó, bà ta đã phải khiến Nam Cung Lê tức đến chết để giành quyền quản lý nội vụ Thừa tướng phủ.
Không có nguồn thu từ những cửa hàng đó, cuộc sống của Thừa tướng phủ sẽ sa sút không phanh.
Của hồi môn của Dao Nhi vẫn còn chưa đủ, còn Văn Hãn thì còn nhỏ, tương lai còn bao nhiêu chỗ phải dùng tiền!
Nghĩ đến đây, Bùi thị siết chặt đôi tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay mà chẳng cảm thấy đau.
Bà ta sẽ lợi dụng mấy ngày tới, khiến con bé đó cam tâm tình nguyện giao hết những cửa hàng kia cho bà quản lý.
Năm đó, ngay cả mẹ ngươi còn không đấu lại ta, huống chi là một đứa con gái chưa biết mùi đời.
Giang Nhược đứng trong sân viện, nhìn về phía xa.
Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa ngọc lan thoang thoảng.
Ba tháng mùa xuân, trăm hoa đua nở, đúng là thời điểm thích hợp để đi dạo một vòng.
Theo ký ức mà nàng tiếp nhận, từ khi mẫu thân qua đời, nguyên chủ chưa từng bước chân ra khỏi Thừa tướng phủ, trải qua nhiều chuyện đau lòng đến mức ngay cả sân này cũng không muốn bước ra.
Nàng từng là một cô bé được bao người chiều chuộng như ngọc như ngà.
Nhưng sau khi mất đi chỗ dựa là mẫu thân, ngay cả đám nô tài trong phủ Thừa tướng cũng bắt đầu nịnh bợ người khác, sự thay đổi này khiến nguyên chủ không thể chấp nhận nổi, chỉ đành thu mình trong góc nhỏ của riêng mình.
Giang Nhược khẽ thở dài, nhìn về phía Đông Tuyết và Liễu ma ma đang bận rộn trong nhà bếp nhỏ, rồi cất tiếng:
Đó là số phận bi thảm của nguyên chủ, một nhân vật pháo hôi chỉ hiện lên trong vài nét bút ngắn ngủi.
Vậy nên, Giang Nhược chỉ cần chờ Tiêu Thừa Cẩn tỉnh lại và xin một tờ hòa ly thư là xong.
Còn về tương lai của thế giới trong truyện này sẽ ra sao? Nàng cũng không biết.
Bởi vì phần tiếp theo của cốt truyện nàng chưa kịp đọc xong thì mạt thế đã ập đến.
Giang Nhược theo ký ức của nguyên chủ, bước đến bàn trang điểm, lật tìm trong ngăn tráp và rút ra danh sách của hồi môn để xem qua.
Quả không hổ là con gái nhà thương nhân, quả là hào phóng!
Cửa hàng, nhà cửa, ruộng tốt… Đây chẳng phải là tiết tấu của một phú bà sao?
Giang Kỳ Niên, cái người luôn tự cao thanh sạch, xem thường thân phận thương nhân của mẫu thân nguyên chủ, lại không biết xấu hổ mà tiêu xài tiền của nhà người ta.
Sau khi cưới mẫu thân của nguyên chủ không bao lâu, để khôi phục mặt mũi bản thân, Giang Kỳ Niên liền nâng Bùi thị - một tiểu thư nhà quan - vào phủ làm bình thê.
Khi đó, Giang Kỳ Niên chỉ là Hộ Bộ thị lang.
Nếu không có số tiền đó trải đường, liệu ông ta có thể thăng tiến nhanh chóng trong quan trường như diều gặp gió hay không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hừ, đồ ăn bám vô dụng.
Có giả vờ đạo đức cao thượng đến đâu thì cũng không thể tẩy sạch quá khứ ăn bám của ngươi được.
Giang Nhược khẽ chạm vào một chiếc ly trà trên bàn, trong đầu nghĩ thầm: "Thu."
Quả nhiên, chiếc ly thành công bị nàng thu vào không gian.
Giờ nàng đã có không gian, không lo mang theo đồ vật nữa rồi.
Những cửa hàng kia, trước khi bị lưu đày, nàng sẽ bán hết đi cho ổn thỏa.
Không chỉ có vậy, tất cả tài sản của mẫu thân nguyên chủ, nàng sẽ lấy hết.
Để xem cả gia đình này sống chỉ dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của Giang Kỳ Niên thì được bao lâu!
Bùi thị nhanh chân quay về phòng mình, liền đập phá đồ đạc trong phòng để trút giận.
Của hồi môn của Nam Cung Lê không chỉ có chút vàng bạc châu báu, mà còn có cả mấy căn nhà hai tầng ba gian, hiện đang cho họ hàng bà ta thuê, còn có vài cửa hàng, ruộng đất… Chẳng lẽ tất cả đều phải trả lại cho con bé đó sao?
Không, tuyệt đối không được.
Năm đó, bà ta đã phải khiến Nam Cung Lê tức đến chết để giành quyền quản lý nội vụ Thừa tướng phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có nguồn thu từ những cửa hàng đó, cuộc sống của Thừa tướng phủ sẽ sa sút không phanh.
Của hồi môn của Dao Nhi vẫn còn chưa đủ, còn Văn Hãn thì còn nhỏ, tương lai còn bao nhiêu chỗ phải dùng tiền!
Nghĩ đến đây, Bùi thị siết chặt đôi tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay mà chẳng cảm thấy đau.
Bà ta sẽ lợi dụng mấy ngày tới, khiến con bé đó cam tâm tình nguyện giao hết những cửa hàng kia cho bà quản lý.
Năm đó, ngay cả mẹ ngươi còn không đấu lại ta, huống chi là một đứa con gái chưa biết mùi đời.
Giang Nhược đứng trong sân viện, nhìn về phía xa.
Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa ngọc lan thoang thoảng.
Ba tháng mùa xuân, trăm hoa đua nở, đúng là thời điểm thích hợp để đi dạo một vòng.
Theo ký ức mà nàng tiếp nhận, từ khi mẫu thân qua đời, nguyên chủ chưa từng bước chân ra khỏi Thừa tướng phủ, trải qua nhiều chuyện đau lòng đến mức ngay cả sân này cũng không muốn bước ra.
Nàng từng là một cô bé được bao người chiều chuộng như ngọc như ngà.
Nhưng sau khi mất đi chỗ dựa là mẫu thân, ngay cả đám nô tài trong phủ Thừa tướng cũng bắt đầu nịnh bợ người khác, sự thay đổi này khiến nguyên chủ không thể chấp nhận nổi, chỉ đành thu mình trong góc nhỏ của riêng mình.
Giang Nhược khẽ thở dài, nhìn về phía Đông Tuyết và Liễu ma ma đang bận rộn trong nhà bếp nhỏ, rồi cất tiếng:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro