Chương 10
2024-10-05 16:44:26
Yến Linh lúc này trong lòng có chút không vui, nào ngờ Nạp Lan Vân Khê bị hắn từ hôn, chẳng giống với những nữ tử thông thường khóc lóc ỉ ôi, đem cái chết ra mà dọa dẫm, mà còn nhân cơ hội này muốn bắt bí hắn, nàng ấy ham tài đến mức đấy sao?
“Vương gia quá lời rồi. Đối với Vương gia mà nói thì dùng một chút ngân lượng đổi lấy sự tự do của bản thân, cuộc mua bán này chẳng phải có lời mà không có lỗ hay sao, lẽ nào ngươi cho rằng bản thân ngươi đến một vạn lạng bạc cũng chẳng xứng ư?”
Nạp Lan Vân Khê đảo mắt một cái rồi nói.
“Xấc xược.” Yến Linh nổi giận, quát một tiếng, sao nói mãi nói miết rồi lôi giá trị bản thân ra mà nói vậy?
“Vương gia bớt giận, Vân Khê chỉ là nói đùa mà thôi, Vương gia không cần để tâm làm chi.”
“Ngươi lấy số ngân lượng này mà đụng chạm đến giá trị con người ta, nếu ta không đưa cho ngươi, há chẳng phải để người khác nghĩ rằng ta chẳng đến một lượng bạc còn không xứng hay sao?”
Nhưng nếu chấp thuận rồi thì chẳng khác nào nói rằng hắn ta chỉ đáng có một vạn lượng bạc?
“Vậy là Vương gia đồng ý rồi đúng không? Vương gia hãy yên tâm. Giá trị của Vương gia không chỉ dừng lại ở một vạn lượng bạc đâu. Trong ánh mắt của một người nào đó, Vương gia không chừng là một bảo vật vô giá đó.”
Nạp Lan Vân Khê ám chỉ rằng cái tên tra nam ngươi, đến một lượng bạc cũng chẳng bằng, định giá cho ngươi một vạn lượng bạc đã xem như là coi trọng ngươi lắm rồi đấy.
“Ba ngày sau, đến Vọng Giang Lâu mà lấy.” Yến Linh nói dứt lời liền hất tay áo và dắt theo những thị vệ muốn rời khỏi.
“Đa tạ Vương gia.” Nạp Lan Vân Khê hớn hở đáp lại một tiếng, chỉ sợ hắn sẽ nuốt lời.
“Cớ gì muốn chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín lượng cơ chứ?”
Yến Linh bước ra được mấy bước lại nán gót lại, ngoảnh đầu hỏi Nạp Lan Vân Khê.
Chỉ thiếu một lượng bạc nữa là tròn một vạn lượng, tại sao không muốn một vạn lượng luôn?
“Đây là bí mật của Vân Khê, không thể tiết lộ cho người ngoài biết đâu.”
Nạp Lan Vân Khê ám chỉ rằng nàng ấy chính là không muốn để hệ thống đạt được mục đích, thõa ứng mong muốn cá nhân của hắn mà thôi.
“Hừ.” Yến Linh hừ nhạt một tiếng, lần này không hất áo lần nào mà rời đi, cũng chẳng nán lại một phút giây nào nữa.
Đợi hắn đi khuất, Nạp Lan Vân Khê mới ngoảnh đầu nhìn Nạp Lan Khang và Nạp Lan Vân Nhược.
“Vân Khê, con quá láo xược rồi, vậy mà con dám tống tiền Vương gia ư?”
Mặt của Nạp Lan Khang chứ muốn rớt xuống, đợi Yến Linh đi khỏi liền ngẩn mặt lên, chuẩn bị dạy dỗ Nạp Lan Vân Khê cho đàng hoàng.
“Phụ thân, đây sao là tống tiền được cơ chứ? Nếu con thật sự làm ra chuyện mất mặt đó thì con chấp nhận để phụ thân tùy ý xử lý. Trong khi bây giờ con đã chứng minh được sự trong sạch của con, hắn lại vô cớ từ hôn con, đây chẳng phải chỉ tát vào mặt con mà là tát vào mặt của Hầu phủ chúng ta. Hắn vốn dĩ đã không có ý muốn cưới con, con hà tất gì cưỡng cầu cơ chứ? Mà con yêu cần hắn một khoản bù đắp thì có sai quấy ở đâu hay sao?”
Nạp Lan Vân Khê đúng mực phải lẽ đáp lời ông ta. Nàng ấy chân ướt chân ráo đến đây, vẫn chưa tường tận sự tình, chỉ là nàng ấy tùy việc mà xét, dùng lời lẽ mà phản bác Nạp Lan Khang.
Từ phản ứng lúc nãy Nạp Lan Khang phản ứng trước việc này có thể biết được rằng, ông ta là người rất trọng sĩ diện. Ông ta có thể vì lợi ích bản thân mà hy sinh tất cả, là hạng người vô tình bạc bẽo. Thế nên, nàng đã nắm được nhược điểm này của ông ta, lấy chuyện nàng tống tiền Vương gia nói thành hệ lụy liên quan đến sĩ diện của cả Hầu phủ. Quả nhiên nhìn sắc mặt của ông ta đã từ từ thư giãn, bớt đi vẻ căng thẳng.
“Cho dù là vậy, chuyện con bị từ hôn vẫn sẽ bị truyền ra ngoài, phẩm hạnh của con cũng đã bị ảnh hưởng rồi.”
Nạp Lan Khang nhìn Nạp Lan Vân Khê. Tuy biểu hiện của nàng hôm nay rất đỗi khác thường, nhưng cũng đã kìm nén được những hoang mang trong lòng, xem xem nàng sẽ hóa giải chuyện này như thế nào.
“Từ ngày Lư Lăng Vương chuẩn bị từ hôn con trở đi, sớm muộn gì cũng có kết cục như ngày hôm nay, điều này là không thể tránh khỏi. Con cũng chỉ có thể giảm thiệt hại đến mức thấp nhất. Giờ đây hắn chấp thuận đưa cho con một khoản ngân lượng thì cho dù có bị truyền ra bên ngoài. Người đời cũng sẽ nghĩ rằng Lư Lăng Vương đã phụ bạc con trước, bằng không hắn cũng sẽ không lấy ngân lượng bù đắp cho con.”
Nạp Lan Vân Nhược nghĩ kĩ ra cái cớ trước rồi nói cho Nạp Lan Khang. Nàng không muốn cứ bị giữ lại thời xa xưa này, nàng vẫn muốn quay về chứ. Ai liên quan gì với mấy người xưa này cơ chứ?
Mặc dù Nạp Lan Khang vẫn hơi bất mãn với Nạp Lan Vân Khê nhưng một phen nói lý của nàng nghe cũng có vẻ hợp lý. Hơn nữa, bản thân cũng đã đồng ý với Lư Lăng Vương rồi nên ông ta cũng không thể nói thêm gì nữa. Ông ta hừ lạnh một tiếng cũng chuẩn bị quay về.
“Phụ thân, chuyện của ngày hôm nay cứ bỏ qua như vậy sao?”
Nạp Lan Vân Khê biết với thân phận thứ nữ bị từ hôn hiện giờ của nàng mà muốn làm gì Thẩm Tử Ninh thì lại càng không thể. Nàng hỏi như vậy chẳng qua cũng chỉ là thăm dò Nạp Lan Khang thôi.
“Con còn muốn thế nào nữa? Con còn chê chưa đủ mất mặt à?”
Quả nhiên thái độ của Nạp Lan Khang trong chốc lát đã thay đổi. Lúc này, nàng lại càng không thể điều tra người hợp mưu cùng Thẩm Tử Ninh rồi.
“Phụ thân, nữ nhi dù không tốt thì vẫn là con gái của người. Người khác đến nhà hợp mưu với người trong phủ để hủy đi sự trong sạch của con. Nếu hắn thực sự làm thành việc này, truyền ra bên ngoài không lẽ hầu phủ còn mặt mũi sao?”
Nạp Lan Vân Khê giận không chịu nổi liền cố gắng tranh biện.
“Tam muội muội, cho dù biểu ca hãm hại muội thì đó cũng là do hành vi thường ngày của muội không đứng đắn mà gây nên. Nếu không, trong phủ có nhiều tỷ muội như vậy. Vì sao huynh ấy cứ cố tình muốn quấy rối muội?”
“Vương gia quá lời rồi. Đối với Vương gia mà nói thì dùng một chút ngân lượng đổi lấy sự tự do của bản thân, cuộc mua bán này chẳng phải có lời mà không có lỗ hay sao, lẽ nào ngươi cho rằng bản thân ngươi đến một vạn lạng bạc cũng chẳng xứng ư?”
Nạp Lan Vân Khê đảo mắt một cái rồi nói.
“Xấc xược.” Yến Linh nổi giận, quát một tiếng, sao nói mãi nói miết rồi lôi giá trị bản thân ra mà nói vậy?
“Vương gia bớt giận, Vân Khê chỉ là nói đùa mà thôi, Vương gia không cần để tâm làm chi.”
“Ngươi lấy số ngân lượng này mà đụng chạm đến giá trị con người ta, nếu ta không đưa cho ngươi, há chẳng phải để người khác nghĩ rằng ta chẳng đến một lượng bạc còn không xứng hay sao?”
Nhưng nếu chấp thuận rồi thì chẳng khác nào nói rằng hắn ta chỉ đáng có một vạn lượng bạc?
“Vậy là Vương gia đồng ý rồi đúng không? Vương gia hãy yên tâm. Giá trị của Vương gia không chỉ dừng lại ở một vạn lượng bạc đâu. Trong ánh mắt của một người nào đó, Vương gia không chừng là một bảo vật vô giá đó.”
Nạp Lan Vân Khê ám chỉ rằng cái tên tra nam ngươi, đến một lượng bạc cũng chẳng bằng, định giá cho ngươi một vạn lượng bạc đã xem như là coi trọng ngươi lắm rồi đấy.
“Ba ngày sau, đến Vọng Giang Lâu mà lấy.” Yến Linh nói dứt lời liền hất tay áo và dắt theo những thị vệ muốn rời khỏi.
“Đa tạ Vương gia.” Nạp Lan Vân Khê hớn hở đáp lại một tiếng, chỉ sợ hắn sẽ nuốt lời.
“Cớ gì muốn chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín lượng cơ chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yến Linh bước ra được mấy bước lại nán gót lại, ngoảnh đầu hỏi Nạp Lan Vân Khê.
Chỉ thiếu một lượng bạc nữa là tròn một vạn lượng, tại sao không muốn một vạn lượng luôn?
“Đây là bí mật của Vân Khê, không thể tiết lộ cho người ngoài biết đâu.”
Nạp Lan Vân Khê ám chỉ rằng nàng ấy chính là không muốn để hệ thống đạt được mục đích, thõa ứng mong muốn cá nhân của hắn mà thôi.
“Hừ.” Yến Linh hừ nhạt một tiếng, lần này không hất áo lần nào mà rời đi, cũng chẳng nán lại một phút giây nào nữa.
Đợi hắn đi khuất, Nạp Lan Vân Khê mới ngoảnh đầu nhìn Nạp Lan Khang và Nạp Lan Vân Nhược.
“Vân Khê, con quá láo xược rồi, vậy mà con dám tống tiền Vương gia ư?”
Mặt của Nạp Lan Khang chứ muốn rớt xuống, đợi Yến Linh đi khỏi liền ngẩn mặt lên, chuẩn bị dạy dỗ Nạp Lan Vân Khê cho đàng hoàng.
“Phụ thân, đây sao là tống tiền được cơ chứ? Nếu con thật sự làm ra chuyện mất mặt đó thì con chấp nhận để phụ thân tùy ý xử lý. Trong khi bây giờ con đã chứng minh được sự trong sạch của con, hắn lại vô cớ từ hôn con, đây chẳng phải chỉ tát vào mặt con mà là tát vào mặt của Hầu phủ chúng ta. Hắn vốn dĩ đã không có ý muốn cưới con, con hà tất gì cưỡng cầu cơ chứ? Mà con yêu cần hắn một khoản bù đắp thì có sai quấy ở đâu hay sao?”
Nạp Lan Vân Khê đúng mực phải lẽ đáp lời ông ta. Nàng ấy chân ướt chân ráo đến đây, vẫn chưa tường tận sự tình, chỉ là nàng ấy tùy việc mà xét, dùng lời lẽ mà phản bác Nạp Lan Khang.
Từ phản ứng lúc nãy Nạp Lan Khang phản ứng trước việc này có thể biết được rằng, ông ta là người rất trọng sĩ diện. Ông ta có thể vì lợi ích bản thân mà hy sinh tất cả, là hạng người vô tình bạc bẽo. Thế nên, nàng đã nắm được nhược điểm này của ông ta, lấy chuyện nàng tống tiền Vương gia nói thành hệ lụy liên quan đến sĩ diện của cả Hầu phủ. Quả nhiên nhìn sắc mặt của ông ta đã từ từ thư giãn, bớt đi vẻ căng thẳng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cho dù là vậy, chuyện con bị từ hôn vẫn sẽ bị truyền ra ngoài, phẩm hạnh của con cũng đã bị ảnh hưởng rồi.”
Nạp Lan Khang nhìn Nạp Lan Vân Khê. Tuy biểu hiện của nàng hôm nay rất đỗi khác thường, nhưng cũng đã kìm nén được những hoang mang trong lòng, xem xem nàng sẽ hóa giải chuyện này như thế nào.
“Từ ngày Lư Lăng Vương chuẩn bị từ hôn con trở đi, sớm muộn gì cũng có kết cục như ngày hôm nay, điều này là không thể tránh khỏi. Con cũng chỉ có thể giảm thiệt hại đến mức thấp nhất. Giờ đây hắn chấp thuận đưa cho con một khoản ngân lượng thì cho dù có bị truyền ra bên ngoài. Người đời cũng sẽ nghĩ rằng Lư Lăng Vương đã phụ bạc con trước, bằng không hắn cũng sẽ không lấy ngân lượng bù đắp cho con.”
Nạp Lan Vân Nhược nghĩ kĩ ra cái cớ trước rồi nói cho Nạp Lan Khang. Nàng không muốn cứ bị giữ lại thời xa xưa này, nàng vẫn muốn quay về chứ. Ai liên quan gì với mấy người xưa này cơ chứ?
Mặc dù Nạp Lan Khang vẫn hơi bất mãn với Nạp Lan Vân Khê nhưng một phen nói lý của nàng nghe cũng có vẻ hợp lý. Hơn nữa, bản thân cũng đã đồng ý với Lư Lăng Vương rồi nên ông ta cũng không thể nói thêm gì nữa. Ông ta hừ lạnh một tiếng cũng chuẩn bị quay về.
“Phụ thân, chuyện của ngày hôm nay cứ bỏ qua như vậy sao?”
Nạp Lan Vân Khê biết với thân phận thứ nữ bị từ hôn hiện giờ của nàng mà muốn làm gì Thẩm Tử Ninh thì lại càng không thể. Nàng hỏi như vậy chẳng qua cũng chỉ là thăm dò Nạp Lan Khang thôi.
“Con còn muốn thế nào nữa? Con còn chê chưa đủ mất mặt à?”
Quả nhiên thái độ của Nạp Lan Khang trong chốc lát đã thay đổi. Lúc này, nàng lại càng không thể điều tra người hợp mưu cùng Thẩm Tử Ninh rồi.
“Phụ thân, nữ nhi dù không tốt thì vẫn là con gái của người. Người khác đến nhà hợp mưu với người trong phủ để hủy đi sự trong sạch của con. Nếu hắn thực sự làm thành việc này, truyền ra bên ngoài không lẽ hầu phủ còn mặt mũi sao?”
Nạp Lan Vân Khê giận không chịu nổi liền cố gắng tranh biện.
“Tam muội muội, cho dù biểu ca hãm hại muội thì đó cũng là do hành vi thường ngày của muội không đứng đắn mà gây nên. Nếu không, trong phủ có nhiều tỷ muội như vậy. Vì sao huynh ấy cứ cố tình muốn quấy rối muội?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro