Vương Phi Pháp Y

Chương 18

2024-10-05 16:44:26

Vừa nói xong, trong phòng vang lên vài tiếng thở hổn hển, thậm chí Nạp Lan Vân Yên cũng không thể kiềm được nhìn Nạp Lan Vân Khê. Không ngờ Lư Lăng Vương đã giữ lời hứa và cho cô 9999 lượng bạc, Nạp Lan Vân Nhược không nhịn được lộ ra vẻ ghen tị.

“Ừ, xem như con cầu phúc được phúc, vậy con chuẩn bị số bạc này làm gì?” Lão phu nhân nhàn nhạt nhìn Nạp Lan Vân Khê, hỏi đầy ẩn ý.

“Tổ mẫu, số bạc này tôn nữ đã hi sinh danh dự để đổi về. Người nghĩ xem, hiện giờ bên ngoài chắc chắn đã lan truyền tin tức con bị Lư Lăng Vương từ hôn rồi. Hôm ấy tuy con đã bảo vệ được sự trong sạch nhưng mang tiếng bị từ hôn thì không thể cứu vãn được nữa. Dù người đã nhờ mẫu thân lo liệu chuyện hôn sự giúp con nhưng Vân Khê đời này chưa từng làm việc mình muốn, chỉ muốn ở cạnh hầu hạ tổ mẫu cả đời này.”

Suy nghĩ của Nạp Lan Vân Khê thay đổi, Hầu phu nhân biết nếu trực tiếp mở miệng đòi ngân lượng, nàng nhất định viện đủ mọi cớ để từ chối bà. Tuy rằng từ ngày ấy nàng không gặp Hầu phu nhân nhưng chuyện ở phật đường chắc chắn bà đã rõ. Có lẽ nàng cũng biết sao bà lại có thay đổi lớn đến vậy nhưng bà nhất định đã đề phòng mình, nên hôm nay nhân việc thông báo ngày mai lão phu nhân muốn đi chùa Bạch Vân cầu phúc gọi nàng đến. Sau đó lại vô tình nhắc đến chuyện này để lão phu nhân lo chuyện tiền nong cho nàng…

Tâm kế thật thâm sâu nhưng mặt bà ta trước sau luôn dịu dàng hiền hậu, ánh mắt đầy vẻ bi thương đau khổ làm nàng muốn nôn ọe trong lòng, cũng không biết nữ nhân này da mặt dày đến cỡ nào mới giả bộ được đến như vậy.

Thế nên nàng mới nói cả đời này không gả đi, ở trước mặt lão phu nhân hầu hạ. Một là muốn thăm dò lão phu nhân đối với nàng có bao nhiêu tình nghĩa, tìm cho mình một ngọn núi để dựa vào. Hai là có thể thoát khỏi sự thao túng hôn sự của Thẩm Tố Thu.

“Vân Khê, con nói bậy bạ gì vậy, không được coi thường bản thân. Con bị hắn từ hôn chỉ có thể là do hắn không có mắt nhìn. Con gái của Hầu phủ cho dù là thứ nữ ra ngoài cũng tự lập. Cũng qua rồi, tiền này con cứ giữ, tương lai đợi con xuất giá thì lấy làm của hồi môn cũng không cần phải giao nộp đâu.”

Lão phu nhân nghe nàng nhắc đến việc bị từ hôn nhất thời thương xót, nghĩ đến một cô nương như nàng trong nhà cũng làm khó nàng. Hơn nữa mấy năm này nàng ở trong phủ đều bị thờ ơ, nhất là Thẩm Tố Thu, trong lòng có hơi áy náy. Cho nên nói những lời này, đem số bạc này cho nàng làm của hồi môn có lẽ đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.

“Đa tạ tổ mẫu.” Nạp Lan Vân Khê trong lòng hiểu rõ, biết thực ra lão phu nhân âm thầm giúp nàng, vội nói cảm ơn.

“Lão phu nhân sáng suốt, chuyện gì đến tay người đều ổn thỏa cả.”

Thẩm Tố Thu không phản đối mà còn tán dương sự sắp xếp của bà. Nạp Lan vân Khê âm thầm nghĩ chẳng trách Thẩm Tố Thu ở trong Hầu phủ một tay che trời, nhìn bà ta dỗ lão phu nhân như vậy thì không ai bì được.

Tuy Nạp Lan Vân Khê bảo vệ được một vạn lượng bạc nhưng liệu sau này bản thân gả cho người ta vẫn phải tự bỏ tiền. Trong lòng ngầm có chủ ý, có số bạc này nàng cũng đủ sống tốt rồi, còn phải gả cho người khác à?

Từ viện của lão phu nhân đi ra, Nạp Lan Vân Khê cũng không chào hỏi người khác, tự ai nấy giải tán. Nàng về đến viện, nghĩ đến ngày mai phải đến chùa Bạch Vân ba ngày thì sẽ bỏ lỡ ngày giỗ của Vân Phi, vì thê cùng Hà ma ma chuẩn bị đến viện của Nạp Lan Vân Phi cúng bái.

Viện của đệ ấy đã lâu không có người ở, từ khi đệ ấy mất chỉ những hạ nhân cách một khoảng thời gian đến quét dọn một lần. Nàng nhìn đình viện bị bỏ phế, cảnh tượng tiêu điều trong lòng lại có một cơn đau lòng. Nghĩ đến một đứa trẻ nhỏ như đệ ấy cũng không biết có đầu thai làm người được hay không, nghĩ đến chuyện quá khứ trong lòng không khỏi vạn phần áy náy…

“Vân Phi, nếu được sinh ra lần nữa hi vọng đệ đầu thai vào một nhà tốt, có thể một ngày ba bữa ăn no mặc ấm, mẹ hiền con thuận, bình dị vui vẻ mà sống, chỉ nguyện bình an, khỏe mạnh.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng vừa đốt giấy tiền, miệng vừa lẩm bẩm, trong lòng thành tâm cầu nguyện. Nghĩ đến hai tỷ đệ không được mẹ che chở, một người nhát gan, một người chết sớm. Trong Hầu phủ to lớn giống như bèo gặp gió, mệnh như cỏ rác, bị người ta ức hiếp. Nàng không kiềm được khóc như mưa, thầm thề rằng sau khi tái sinh nàng sẽ không làm kẻ hèn nhát ích kỷ, nàng nhất định phải sống cho ra hình ra vẻ trong thời cổ đại.

Sau khi hai người cúng bái xong, Nạp Lan Vân Khê đem tâm trạng trầm tư trở lại viện. Vừa bước vào phòng người nàng chấn động, một luồng điện truyền từ chân lên, nhanh chóng lan khắp cơ thể, cuối cùng từ trên đỉnh đầu thoát ra.

“Đinh” một âm thanh vang lên trong não nàng tiếp đó lại có một trận điện kích khiến toàn thân nàng chấn động.

“Nạp Lan Vân Khê, đây là hình phạt ngươi không thành thật của hệ thống.”

Nạp Lan Vân Khê vừa định nói, một âm thanh lạnh lẽo vang lên, nàng đột nhiên ngồi xuống với vẻ mặt đau khổ.

“Hệ thống, sao ngươi lại xuất hiện rồi? Không phải ngươi nói ngươi sẽ không lộ diện, phải đợi đến lúc ta kiếm được một vạn lượng bạc mới xuất hiện mà?”

“Ngươi không biết bốn bỏ năm lên à? Thật ra, ngươi chỉ cần kiếm đủ chín nghìn năm trăm lượng bạc cũng chính là bốn bỏ năm lên thành một vạn rồi.” Giọng của hệ thống vẫn lạnh lùng như mọi khi.

“Cái gì? Vậy sao ngươi không nói sớm?” Đầu nạp Lan Vân Khê lập tức to ra.

“Nếu như chỉ có chín nghìn năm trăm lượng vậy ta đã không xuất hiện rồi.”

“Hệ thống, ngươi rốt cuộc là thứ gì? Là người hay máy móc vậy?”

Nạp Lan Vân Khê không kìm nổi tò mò trong lòng, có hơi nôn nóng hỏi.

“Ngươi không cần phải biết, ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ta giao.”

“Vậy thì nhiệm vụ đầu tiên của ta đã hoàn thành rồi, mục tiêu tiếp theo là gì?”

“Mười vạn lượng, mục tiêu lần này tương đối đơn giản hơn nữa nghiêm khắc mà nói tiền này không tính là ngươi kiếm được mà do ngươi lừa đảo có được. Đáng lẽ ngươi không được thưởng, có điều ngày mai ngươi khởi hành cho nên chỉ cho ngươi một thẻ tiên tri cấp thấp.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Pháp Y

Số ký tự: 0