Chương 27
2024-10-05 16:44:26
Dung Ngọc nghe vậy cười nhạt, đối với việc nàng không biết chỗ thiếu hụt của chính mình cảm thấy vô cùng bất mãn, ai mà không biết, Đông Lăng quốc Dung Ngọc trước đây bị phong làm Vĩnh Liệt Vương, sau đó được phong làm Quốc sư, cho dù là hoàng đế sủng ái nhị hoàng tử Yến Linh nhất cũng phải kiêng dè hắn ta ba phần, nhưng mà một người như vậy lại có khuyết điểm đó là đi đứng bất tiện.
Cũng không thể trách Nạp Lan Vân Khê không biết được, một nhân vật như vậy lại bị khuyết tật, ai dám tùy tiện nhắc tới trước mặt người khác chứ? Cho nên nàng vẫn luôn không biết được chuyện này.
“…”
“Quốc sư, Vân Khê vẫn luôn ở nội viện Hầu phủ không ra khỏi cửa, chưa từng nghe nói tới chuyện này, quốc sư là nhân vật như vậy, ai dám ở sau lưng ngài lén lút bàn luận chứ?”
Nạp Lan Vân Khê rất nhanh đã lấy lại tinh thần, trong đầu nghĩ một hồi rất nhanh đã nghĩ ra lí do thoái thác này, quả nhiên, sau khi nàng nói xong, khí thế bức người của Dung Ngọc ngay lập tức thu hồi lại.
“Y thuật mổ đẻ của nàng là học được từ đâu vậy? Nghe đồn Tam tiểu thư Hầu phủ từ lúc bị Lư Lăng Vương từ hôn đã chịu sự đả kích nên tính tình có sự thay đổi lớn, còn học được y thuật kinh người, lý do thoái thác này, bổn quốc sư không tin đâu.”
Toàn thân Dung Ngọc mặc y phục màu đỏ thẫm ngồi trên xe lăn, thanh hoa như ngọc, dung mạo tuyệt thế nhìn Nạp Lan Vân Khê nhẹ nhàng nói ra câu này.
“Cho dù Quốc sư không tin cũng không thể tìm ra được nguyên nhân khác, không phải sao? Ta đích thực là Nạp Lan Vân Khê nữ nhi của tiểu thiếp trong Hầu phủ.”
Nạp Lan Vân Khê cười nhạt, thản nhiên nói.
“Đúng, chính là vì nguyên nhân này, bổn quốc sư mới cảm thấy thú vị.”
“Quốc sư, thời gian không còn sớm nữa, Vân Khê nên đi rồi, xin cáo lui.”
Nạp Lan Vân Khê cảm thấy không nên tiếp tục ở lại nữa, người này trông có vẻ hiền hòa nhưng toàn thân mang theo tính xâm lược, tràn đầy nguy hiểm, lỡ như bị hắn ta nhìn ra được cái gì thì gay go rồi.
“Tam tiểu thư đi thong thả.” Dung Ngọc nhíu nhíu mày, cười như không cười nhìn nàng một cái bảo nàng rời đi, khóe môi thấp thoáng một nụ cười.
Nạp Lan Vân Khê hành lễ xong liền xoay người đi về chỗ lúc nãy nàng đi đến, thuận tiện tìm ba người Tứ di nương luôn.
“Không biết tam tiểu thứ thích nam tử như thế nào?”
Nạp Lan Vân Khê vừa mới đi được hai bước, sau lưng đã truyền tới giọng nói có chút trêu chọc của Dung Ngọc, nàng nghe vậy thì dừng lại, sau đó xoay người.
“Ừ, nói chung, chắc chắn không phải là loại người như quốc sư.”
Nạp Lan Vân Khê nói xong nhìn về chiếc xe lăn hắn ta đang ngồi, ánh mắt vừa vặn nhìn chăm chú vào vị trí nào đó ở nửa thân dưới của hắn ta.
“Nàng chắc chắn chứ?” Lúc này trong lời nói của Dung Ngọc mang theo một chút khiêu khích, trong lòng Nạp Lan Vân Khê cũng có chút tức giận, lẽ nào vị quốc sư này lại là một tên biến thái, thích ở khắp nơi chọc ghẹo người khác? Người trước thì nghiêm trang, người sau là tên dâm tặc háo sắc sao?
“Chắc chắn, bởi vì ta không thích nam nhân.” Nạp Lan Vân Khê quăng cho hắn một quả bom, không hề dừng lại, dứt khoát xoay người rời đi.
“Đêm nay…Cẩn thận một chút.”
Nạp Lan Vân Khê đã đi được một đoạn rồi bỗng nhiên nghe thấy câu nói này truyền đến bên tai, nàng vừa quay đầu, xe lăn của Dung Ngọc đã đi xa rồi, chỉ để lại bóng lưng ngược chiều của tên thị vệ.
Đây là…Truyền âm nhập mật*?
*: Là phương pháp sử dụng năng lượng để nói chuyện
Chẳng trách lúc hắn nói chuyện với nàng, Hầu phu nhân ở bên cạnh nhưng không nghe thấy gì cả, thì ra là vì như vậy.
Bảo nàng cẩn thận sao?
Nàng đột nhiên nhớ tới năng lực đoán trước của Dung Ngọc trong truyền thuyết, chẳng lẽ hắn ta đoán trước được đêm nay nàng sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Trên đường trở về, nàng cũng không gặp lại ba người Tứ di nương, bởi vì câu nói kia của Dung Ngọc, trong lòng nàng có chút mơ hồ không đoán được, rốt cuộc là tại sao hắn ta lại nói với nàng như vậy chứ?
Dọc theo đường núi trở về thiền phòng, đã gần tối rồi, trong chùa vừa mới chuẩn bị xong cơm chay, Nạp Lan Vân Khê vừa trở về đã thấy Hà ma ma vội vàng đi đến nghênh đón, vẻ mặt có chút lo lắng.
“Ma ma, sao vậy?” Nạp Lan Vân Khê kinh ngạc hỏi.
“Tiểu thư, người trở về rồi, vừa rồi Tứ di nương và Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư trở về rồi, chỉ không thấy người, lão nô còn cho rằng người đã xảy ra chuyện gì rồi, đang chuẩn bị đi tìm người.”
“Hả, ta không sao đâu, chỉ là bị cảnh đẹp của rừng hoa mai thu hút, không chú ý đi sâu vào rừng hoa mai nên bị tách ra khỏi bọn họ.”
Nạp Lan Vân Khê chậm rãi nói.
“Vâng, tiểu thư, lão phu nhân vừa rồi đã phái người tới báo sau khi ăn cơm xong gọi người và các vị tiểu thư tới nơi đó cùng nhau chép kinh văn.”
Hà ma ma thở phào nhẹ nhõm đi lên trước dìu nàng trở về phòng, Lục Ý đã dọn xong cơm rồi.
“Chép kinh văn? Nghi lễ cầu phúc không phải đã xong rồi sao? Sao lại phải chép kinh văn nữa chứ?”
“Lão phu nhân nói, ngày mai lúc rời đi muốn đặt ở Phật đường.”
“Ừ, biết rồi, ăn cơm đi.”
Nạp Lan Vân Khê nghĩ chuyện này cũng rất bình thường nhưng khi nhớ đến lời của Dung Ngọc, trong lòng nàng âm thầm phỏng đoán, về phần hắn ta nàng có chút mơ hồ đoán không ra, trong chốc lát lại nghĩ tới lời hắn nói, hỏi nàng thích nam tử như thế nào, trêu chọc làm lòng nàng có chút ngứa.
Cơm nước xong, nha hoàn bên cạnh lão phu nhân Bích Hà tới mời nàng, sau khi lau tay nàng cùng nàng ta đi tới chỗ của lão phu nhân.
Sau khi nàng đi vào, mấy tỷ muội khác của nàng đã đến đó rồi, mỗi người cầm một cuốn kinh Phật nghiêm túc chép, lão phu nhân thấy nàng, cũng bảo Lý ma ma lấy cho nàng một cuốn kinh Phật, Nạp Lan Vân Khê đi đến bên cạnh Nạp Lan Vân Tâm sau đó ngồi xuống nghiêm túc chép.
Sau khi chép xong kinh Phật, Lão phu nhân để cho Lý ma ma thu lại mấy cuốn kinh Phật mà các nàng đã chép, bảo các nàng quay về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai chuẩn bị trở về Hầu phủ.
Cũng không thể trách Nạp Lan Vân Khê không biết được, một nhân vật như vậy lại bị khuyết tật, ai dám tùy tiện nhắc tới trước mặt người khác chứ? Cho nên nàng vẫn luôn không biết được chuyện này.
“…”
“Quốc sư, Vân Khê vẫn luôn ở nội viện Hầu phủ không ra khỏi cửa, chưa từng nghe nói tới chuyện này, quốc sư là nhân vật như vậy, ai dám ở sau lưng ngài lén lút bàn luận chứ?”
Nạp Lan Vân Khê rất nhanh đã lấy lại tinh thần, trong đầu nghĩ một hồi rất nhanh đã nghĩ ra lí do thoái thác này, quả nhiên, sau khi nàng nói xong, khí thế bức người của Dung Ngọc ngay lập tức thu hồi lại.
“Y thuật mổ đẻ của nàng là học được từ đâu vậy? Nghe đồn Tam tiểu thư Hầu phủ từ lúc bị Lư Lăng Vương từ hôn đã chịu sự đả kích nên tính tình có sự thay đổi lớn, còn học được y thuật kinh người, lý do thoái thác này, bổn quốc sư không tin đâu.”
Toàn thân Dung Ngọc mặc y phục màu đỏ thẫm ngồi trên xe lăn, thanh hoa như ngọc, dung mạo tuyệt thế nhìn Nạp Lan Vân Khê nhẹ nhàng nói ra câu này.
“Cho dù Quốc sư không tin cũng không thể tìm ra được nguyên nhân khác, không phải sao? Ta đích thực là Nạp Lan Vân Khê nữ nhi của tiểu thiếp trong Hầu phủ.”
Nạp Lan Vân Khê cười nhạt, thản nhiên nói.
“Đúng, chính là vì nguyên nhân này, bổn quốc sư mới cảm thấy thú vị.”
“Quốc sư, thời gian không còn sớm nữa, Vân Khê nên đi rồi, xin cáo lui.”
Nạp Lan Vân Khê cảm thấy không nên tiếp tục ở lại nữa, người này trông có vẻ hiền hòa nhưng toàn thân mang theo tính xâm lược, tràn đầy nguy hiểm, lỡ như bị hắn ta nhìn ra được cái gì thì gay go rồi.
“Tam tiểu thư đi thong thả.” Dung Ngọc nhíu nhíu mày, cười như không cười nhìn nàng một cái bảo nàng rời đi, khóe môi thấp thoáng một nụ cười.
Nạp Lan Vân Khê hành lễ xong liền xoay người đi về chỗ lúc nãy nàng đi đến, thuận tiện tìm ba người Tứ di nương luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không biết tam tiểu thứ thích nam tử như thế nào?”
Nạp Lan Vân Khê vừa mới đi được hai bước, sau lưng đã truyền tới giọng nói có chút trêu chọc của Dung Ngọc, nàng nghe vậy thì dừng lại, sau đó xoay người.
“Ừ, nói chung, chắc chắn không phải là loại người như quốc sư.”
Nạp Lan Vân Khê nói xong nhìn về chiếc xe lăn hắn ta đang ngồi, ánh mắt vừa vặn nhìn chăm chú vào vị trí nào đó ở nửa thân dưới của hắn ta.
“Nàng chắc chắn chứ?” Lúc này trong lời nói của Dung Ngọc mang theo một chút khiêu khích, trong lòng Nạp Lan Vân Khê cũng có chút tức giận, lẽ nào vị quốc sư này lại là một tên biến thái, thích ở khắp nơi chọc ghẹo người khác? Người trước thì nghiêm trang, người sau là tên dâm tặc háo sắc sao?
“Chắc chắn, bởi vì ta không thích nam nhân.” Nạp Lan Vân Khê quăng cho hắn một quả bom, không hề dừng lại, dứt khoát xoay người rời đi.
“Đêm nay…Cẩn thận một chút.”
Nạp Lan Vân Khê đã đi được một đoạn rồi bỗng nhiên nghe thấy câu nói này truyền đến bên tai, nàng vừa quay đầu, xe lăn của Dung Ngọc đã đi xa rồi, chỉ để lại bóng lưng ngược chiều của tên thị vệ.
Đây là…Truyền âm nhập mật*?
*: Là phương pháp sử dụng năng lượng để nói chuyện
Chẳng trách lúc hắn nói chuyện với nàng, Hầu phu nhân ở bên cạnh nhưng không nghe thấy gì cả, thì ra là vì như vậy.
Bảo nàng cẩn thận sao?
Nàng đột nhiên nhớ tới năng lực đoán trước của Dung Ngọc trong truyền thuyết, chẳng lẽ hắn ta đoán trước được đêm nay nàng sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Trên đường trở về, nàng cũng không gặp lại ba người Tứ di nương, bởi vì câu nói kia của Dung Ngọc, trong lòng nàng có chút mơ hồ không đoán được, rốt cuộc là tại sao hắn ta lại nói với nàng như vậy chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dọc theo đường núi trở về thiền phòng, đã gần tối rồi, trong chùa vừa mới chuẩn bị xong cơm chay, Nạp Lan Vân Khê vừa trở về đã thấy Hà ma ma vội vàng đi đến nghênh đón, vẻ mặt có chút lo lắng.
“Ma ma, sao vậy?” Nạp Lan Vân Khê kinh ngạc hỏi.
“Tiểu thư, người trở về rồi, vừa rồi Tứ di nương và Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư trở về rồi, chỉ không thấy người, lão nô còn cho rằng người đã xảy ra chuyện gì rồi, đang chuẩn bị đi tìm người.”
“Hả, ta không sao đâu, chỉ là bị cảnh đẹp của rừng hoa mai thu hút, không chú ý đi sâu vào rừng hoa mai nên bị tách ra khỏi bọn họ.”
Nạp Lan Vân Khê chậm rãi nói.
“Vâng, tiểu thư, lão phu nhân vừa rồi đã phái người tới báo sau khi ăn cơm xong gọi người và các vị tiểu thư tới nơi đó cùng nhau chép kinh văn.”
Hà ma ma thở phào nhẹ nhõm đi lên trước dìu nàng trở về phòng, Lục Ý đã dọn xong cơm rồi.
“Chép kinh văn? Nghi lễ cầu phúc không phải đã xong rồi sao? Sao lại phải chép kinh văn nữa chứ?”
“Lão phu nhân nói, ngày mai lúc rời đi muốn đặt ở Phật đường.”
“Ừ, biết rồi, ăn cơm đi.”
Nạp Lan Vân Khê nghĩ chuyện này cũng rất bình thường nhưng khi nhớ đến lời của Dung Ngọc, trong lòng nàng âm thầm phỏng đoán, về phần hắn ta nàng có chút mơ hồ đoán không ra, trong chốc lát lại nghĩ tới lời hắn nói, hỏi nàng thích nam tử như thế nào, trêu chọc làm lòng nàng có chút ngứa.
Cơm nước xong, nha hoàn bên cạnh lão phu nhân Bích Hà tới mời nàng, sau khi lau tay nàng cùng nàng ta đi tới chỗ của lão phu nhân.
Sau khi nàng đi vào, mấy tỷ muội khác của nàng đã đến đó rồi, mỗi người cầm một cuốn kinh Phật nghiêm túc chép, lão phu nhân thấy nàng, cũng bảo Lý ma ma lấy cho nàng một cuốn kinh Phật, Nạp Lan Vân Khê đi đến bên cạnh Nạp Lan Vân Tâm sau đó ngồi xuống nghiêm túc chép.
Sau khi chép xong kinh Phật, Lão phu nhân để cho Lý ma ma thu lại mấy cuốn kinh Phật mà các nàng đã chép, bảo các nàng quay về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai chuẩn bị trở về Hầu phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro