Chương 3
2024-10-05 16:44:26
“Tam muội, muội hà cớ gì phải tự hủy đi tương lai của mình, làm bại hoại thanh danh gia tộc chứ? Gian phu kia có tốt thì sao có thể sánh được Đông Lăng quốc Lư Lăng Vương chứ? Năm tỷ muội ở hầu phủ chúng ta, duy chỉ có muội, con của tiểu thiếp lại lọt vào mắt xanh của hoàng hậu, từ nhỏ đã ấn định chuyện đại sự cho muội và Lư Lăng Vương. Bây giờ Lư Lăng Vương dùng nghi lễ thành hôn với chính phi để rước muội về, muội đã xuất giá trở thành Lư Lăng vương phi, vậy mà trong ngày đại hôn lại dám cùng người khác thông dâm, sau khi bị phát hiện còn giết người diệt khẩu, làm ra chuyện đại bất kính như vậy, là vì sao chứ?”
Nạp Lan Vân Nhược thấy Nạp Lan Khang hạ lệnh cho thị vệ đuổi theo người bỏ trốn kia, nhất thời trong mắt lóe lên tia đắc ý, lấy thân phận là trưởng tỷ giáo huấn Nạp Lan Vân Khê.
“Ồ? Đại tỷ, tội danh mà tỷ nói muội không dám nhận, người làm việc xấu kia là chạy từ phòng cách vách của Phật đường chạy ra, cũng không phải là từ căn phòng muội hôn mê chạy ra, tỷ làm sao biết được người kia chính là gian phu của muội? Hơn nữa, nha hoàn này rốt cuộc làm sao mà chết e rằng sau khi khám nghiệm tử thi kiểm tra rõ ràng mới có thể đưa ra kết luận được, sao tỷ lại chắc chắn muội chính là kẻ giết người chứ? Muội là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, sao có thể giết chết nàng ta được chứ?”
Nạp Lan Vân Khê cười lạnh một tiếng, vốn dĩ không muốn cùng nữ tử khuê các như Nạp Lan Vân Nhược lãng phí nước bọt tranh cãi, nhưng thấy sắc mặt xanh mét của Nạp Lan Khang, sắp nổi cơn thịnh nộ, nếu nàng im lặng không lên tiếng, vậy chẳng khác nào ngầm thừa nhận những gì người ta tố cáo nàng là chính xác sao, cho nên nàng mới nói ra ý kiến của mình.
“Muội…đây rõ ràng là muội và nam tử kia ở đây kín đáo gặp nhau thì bị Tiểu Thanh phát hiện, cho nên mới giết Tiểu Thanh, chúng ta vừa khéo tới đây tìm muội, gian phu kia mới ẩn náu trong Phật đường, người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhìn thấu chuyện này rồi, muội còn muốn ngụy biện sao?”
Nạp Lan Vân Nhược thấy Nạp Lan Vân Khê không chút hoang mang, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Nàng ta cảm thấy nàng có chỗ nào không đúng nhưng lại không nói ra được. Vốn dĩ là một kế hoạch hoãn mỹ không chê vào đâu được mà Nạp Lan Vân Khê là một người nhát gan, dáng vẻ ngày thường khúm núm bảo sao nghe vậy, sao đột nhiên trở nên bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn có chút thông minh nữa?
“Vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu sao? Đại tỷ, ở Đông Lăng quốc này tỷ là tài nữ lừng danh cả kinh thành, không những tài trí hơn người, học phú ngũ xa *, dung mạo xinh đẹp có một không hai trên đời, khiến cho vô số vương hầu công tử tranh giành nhau theo đuổi, muội còn cho rằng tỷ tỷ thông minh như vậy, không ngờ não cũng úng nước, giống như óc heo vậy.”
(*): Chỉ những người học rộng hiểu nhiều, kiến thức phong phú
Nạp Lan Vân Khê đứng cạnh cánh cửa cẩn thận quan sát Tiểu Thanh ở trong phòng, đã tính sẵn trong lòng, nàng khinh thường nhìn thoáng qua Nạp Lan Vân Nhược, nói ra lời châm chọc.
“To gan, muội…vậy mà muội dám chế nhạo tỷ? Còn có lớn nhỏ trên dưới nữa không hả?”
Nạp Lan Vân Nhược nổi cáu, vươn tay chỉ vào Nạp Lan Vân Khê căm hận nói.
“Câm miệng, ở nơi đông người tranh cãi ầm ĩ ồn ào thì còn ra thể thống gì nữa?” Nạp Lan Khang vừa mới nhìn chằm chằm vào phía thị vệ rời đi, lúc này việc cấp bách trong lòng ông ta là làm sao để bắt được tên xấu xa kia, không để hắn ta trốn thoát, để tránh làm tổn hại thanh danh của Hầu phủ.
Ông ta mở miệng quát lớn, Nạp Lan Vân Khê và Nạp Lan Vân Nhược nhất thời im lặng, Nạp Lan Vân Nhược khinh thường liếc nhìn Nạp Lan Vân Khê, trong đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Khang.
Không bao lâu, đám thị vệ dẫn một người tới, lúc tới gần, Nạp Lan Khang mới nhìn rõ diện mạo của người kia, thì ra là điệt nhi Thẩm Tử Ninh nhà thân mẫu của Hầu phu nhân Thẩm Tố Thu.
“Cô phụ, điệt nhi bị oan…” Thẩm Tử Ninh toàn thân y phục đẹp đẽ quý giá, lớn lên anh tuấn kiệt xuất, chỉ là đôi mắt trũng sâu, sắc mặt tái xanh, cơ thể suy nhược hiển nhiên là buông thả quá mức gần như khoét rỗng cơ thể, phá hủy vẻ đẹp bên ngoài.
“Tử Ninh? Sao lại là ngươi?”
Nạp Lan Khang nhìn thấy rõ mặt người kia nhất thời gầm lên một tiếng, ông ta vốn dĩ còn đang nghĩ bắt được tên gian phu kia sẽ băm thành trăm ngàn mảnh rồi lặng lẽ đuổi Nạp Lan Vân Khê về khuê phòng, bảo toàn danh dự cho Hầu phủ, nhưng không ngờ người Nạp Lan Vân Khê thông dâm lại chính là điệt nhi của Thẩm Tố Thu Thẩm Tử Ninh, con trai của thừa tướng đương triều Thẩm Tố Niên, lần này thì hay rồi rước phải họa lớn rồi.
“Cô phụ, ta và Vân Khê muội sớm đã lưỡng tình tương duyệt, lén lút vụng trộm xác định chung thân đại sự, mà Lư Lăng Vương kia hết lần này tới lần khác chen chân vào, hủy hoại chuyện tốt của hai bọn ta, hôm nay là ngày đại hôn của hai người bọn họ, ta rơi vào đường cùng chỉ đành chịu đựng đến gặp mặt Vân Khê muội lần cuối cùng, ai biết được Vân Khê muội muốn ta mang muội ấy cao chạy xa bay, nói rằng muội ấy không muốn gả cho Lư Lăng Vương, đầu ta nhất thời nóng lên đáp ứng yêu cầu của muội ấy, còn chưa kịp trốn đi thì nha hoàn kia xông vào, Vân Khê muội liền nhẫn tâm giết chết nha hoàn kia…”
“Bốp…” Không đợi Thẩm Tử Ninh nói xong, một cái tát vang dội vang lên, Nạp Lan Vân Khê bình tĩnh đi tới trước mắt Thẩm Tử Ninh, vươn tay lưu loát cho Thẩm Tử Ninh một cái bạt tai.
“Muội…muội muội muội, muội dám đánh ta?” Thẩm Tử Ninh dường như bị nàng đánh một bạt tai phát ngốc rồi, kinh ngạc một lúc mới liếc nhìn Nạp Lan Vân Nhược, không thể tin được quát mắng.
“Ngươi là cẩu tặc từ nơi nào tới, ta và người từ trước tới nay không quen biết nhau, vậy mà lại dám phỉ báng khuê danh của ta còn nói lén lút xác định chung thân đại sự? Ngươi dám lấy tín vật ra không?”
Nạp Lan Vân Nhược thấy Nạp Lan Khang hạ lệnh cho thị vệ đuổi theo người bỏ trốn kia, nhất thời trong mắt lóe lên tia đắc ý, lấy thân phận là trưởng tỷ giáo huấn Nạp Lan Vân Khê.
“Ồ? Đại tỷ, tội danh mà tỷ nói muội không dám nhận, người làm việc xấu kia là chạy từ phòng cách vách của Phật đường chạy ra, cũng không phải là từ căn phòng muội hôn mê chạy ra, tỷ làm sao biết được người kia chính là gian phu của muội? Hơn nữa, nha hoàn này rốt cuộc làm sao mà chết e rằng sau khi khám nghiệm tử thi kiểm tra rõ ràng mới có thể đưa ra kết luận được, sao tỷ lại chắc chắn muội chính là kẻ giết người chứ? Muội là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, sao có thể giết chết nàng ta được chứ?”
Nạp Lan Vân Khê cười lạnh một tiếng, vốn dĩ không muốn cùng nữ tử khuê các như Nạp Lan Vân Nhược lãng phí nước bọt tranh cãi, nhưng thấy sắc mặt xanh mét của Nạp Lan Khang, sắp nổi cơn thịnh nộ, nếu nàng im lặng không lên tiếng, vậy chẳng khác nào ngầm thừa nhận những gì người ta tố cáo nàng là chính xác sao, cho nên nàng mới nói ra ý kiến của mình.
“Muội…đây rõ ràng là muội và nam tử kia ở đây kín đáo gặp nhau thì bị Tiểu Thanh phát hiện, cho nên mới giết Tiểu Thanh, chúng ta vừa khéo tới đây tìm muội, gian phu kia mới ẩn náu trong Phật đường, người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhìn thấu chuyện này rồi, muội còn muốn ngụy biện sao?”
Nạp Lan Vân Nhược thấy Nạp Lan Vân Khê không chút hoang mang, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Nàng ta cảm thấy nàng có chỗ nào không đúng nhưng lại không nói ra được. Vốn dĩ là một kế hoạch hoãn mỹ không chê vào đâu được mà Nạp Lan Vân Khê là một người nhát gan, dáng vẻ ngày thường khúm núm bảo sao nghe vậy, sao đột nhiên trở nên bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn có chút thông minh nữa?
“Vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu sao? Đại tỷ, ở Đông Lăng quốc này tỷ là tài nữ lừng danh cả kinh thành, không những tài trí hơn người, học phú ngũ xa *, dung mạo xinh đẹp có một không hai trên đời, khiến cho vô số vương hầu công tử tranh giành nhau theo đuổi, muội còn cho rằng tỷ tỷ thông minh như vậy, không ngờ não cũng úng nước, giống như óc heo vậy.”
(*): Chỉ những người học rộng hiểu nhiều, kiến thức phong phú
Nạp Lan Vân Khê đứng cạnh cánh cửa cẩn thận quan sát Tiểu Thanh ở trong phòng, đã tính sẵn trong lòng, nàng khinh thường nhìn thoáng qua Nạp Lan Vân Nhược, nói ra lời châm chọc.
“To gan, muội…vậy mà muội dám chế nhạo tỷ? Còn có lớn nhỏ trên dưới nữa không hả?”
Nạp Lan Vân Nhược nổi cáu, vươn tay chỉ vào Nạp Lan Vân Khê căm hận nói.
“Câm miệng, ở nơi đông người tranh cãi ầm ĩ ồn ào thì còn ra thể thống gì nữa?” Nạp Lan Khang vừa mới nhìn chằm chằm vào phía thị vệ rời đi, lúc này việc cấp bách trong lòng ông ta là làm sao để bắt được tên xấu xa kia, không để hắn ta trốn thoát, để tránh làm tổn hại thanh danh của Hầu phủ.
Ông ta mở miệng quát lớn, Nạp Lan Vân Khê và Nạp Lan Vân Nhược nhất thời im lặng, Nạp Lan Vân Nhược khinh thường liếc nhìn Nạp Lan Vân Khê, trong đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Khang.
Không bao lâu, đám thị vệ dẫn một người tới, lúc tới gần, Nạp Lan Khang mới nhìn rõ diện mạo của người kia, thì ra là điệt nhi Thẩm Tử Ninh nhà thân mẫu của Hầu phu nhân Thẩm Tố Thu.
“Cô phụ, điệt nhi bị oan…” Thẩm Tử Ninh toàn thân y phục đẹp đẽ quý giá, lớn lên anh tuấn kiệt xuất, chỉ là đôi mắt trũng sâu, sắc mặt tái xanh, cơ thể suy nhược hiển nhiên là buông thả quá mức gần như khoét rỗng cơ thể, phá hủy vẻ đẹp bên ngoài.
“Tử Ninh? Sao lại là ngươi?”
Nạp Lan Khang nhìn thấy rõ mặt người kia nhất thời gầm lên một tiếng, ông ta vốn dĩ còn đang nghĩ bắt được tên gian phu kia sẽ băm thành trăm ngàn mảnh rồi lặng lẽ đuổi Nạp Lan Vân Khê về khuê phòng, bảo toàn danh dự cho Hầu phủ, nhưng không ngờ người Nạp Lan Vân Khê thông dâm lại chính là điệt nhi của Thẩm Tố Thu Thẩm Tử Ninh, con trai của thừa tướng đương triều Thẩm Tố Niên, lần này thì hay rồi rước phải họa lớn rồi.
“Cô phụ, ta và Vân Khê muội sớm đã lưỡng tình tương duyệt, lén lút vụng trộm xác định chung thân đại sự, mà Lư Lăng Vương kia hết lần này tới lần khác chen chân vào, hủy hoại chuyện tốt của hai bọn ta, hôm nay là ngày đại hôn của hai người bọn họ, ta rơi vào đường cùng chỉ đành chịu đựng đến gặp mặt Vân Khê muội lần cuối cùng, ai biết được Vân Khê muội muốn ta mang muội ấy cao chạy xa bay, nói rằng muội ấy không muốn gả cho Lư Lăng Vương, đầu ta nhất thời nóng lên đáp ứng yêu cầu của muội ấy, còn chưa kịp trốn đi thì nha hoàn kia xông vào, Vân Khê muội liền nhẫn tâm giết chết nha hoàn kia…”
“Bốp…” Không đợi Thẩm Tử Ninh nói xong, một cái tát vang dội vang lên, Nạp Lan Vân Khê bình tĩnh đi tới trước mắt Thẩm Tử Ninh, vươn tay lưu loát cho Thẩm Tử Ninh một cái bạt tai.
“Muội…muội muội muội, muội dám đánh ta?” Thẩm Tử Ninh dường như bị nàng đánh một bạt tai phát ngốc rồi, kinh ngạc một lúc mới liếc nhìn Nạp Lan Vân Nhược, không thể tin được quát mắng.
“Ngươi là cẩu tặc từ nơi nào tới, ta và người từ trước tới nay không quen biết nhau, vậy mà lại dám phỉ báng khuê danh của ta còn nói lén lút xác định chung thân đại sự? Ngươi dám lấy tín vật ra không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro